Tôi đi xuất khẩu lao động nhưng chồng ở nhà sống như vợ chồng với chị gái tôi, khi tôi về thì chị đã có b/ầ/u được 3 tháng

Tôi đi xuất khẩu lao động nhưng chồng ở nhà sống như vợ chồng với chị gái tôi, khi tôi về thì chị đã có b/ầ/u được 3 tháng

Ngày tôi đặt chân xuống sân bay sau hơn ba năm đi xuất khẩu lao động, trong lòng chỉ có một niềm vui duy nhất: được gặp lại chồng và người thân. Tôi gom góp từng đồng gửi về, xây được căn nhà mới khang trang, nghĩ bụng về rồi vợ chồng sẽ bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.


Nhưng ngay từ khi bước chân vào nhà, tôi đã thấy có gì đó khác lạ. Ánh mắt của chị gái tôi – người mà tôi tin tưởng nhất, người ở cùng chồng tôi để “giúp đỡ chăm sóc nhau” – tránh né. Chồng tôi cũng lúng túng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Đêm hôm ấy, khi cả nhà đi ngủ, tôi nghe tiếng chị khóc trong phòng. Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành, tôi đẩy cửa bước vào thì ch/ế/t l/ặng: bụ/ng chị gái tôi đã nhô cao, rõ ràng là đang ma//ng th//ai.

Tôi sững sờ, tay run bần bật:

“Chị… chị… đứa b/é trong bụ/ng… là của ai?”

Chị tôi bật khóc nức nở, còn chồng tôi q/uỳ s/ụp xuống:

“Anh xin lỗi… Tất cả là lỗi của anh. Anh đã sai… là anh với chị em…”
Tối đó cả họ đén nhà tôi…

…Tối đó, cả họ nội lẫn họ ngoại đều kéo đến. Không khí trong căn nhà tôi từng mơ ước bỗng đặc quánh lại, nặng trĩu như không còn lối thở.

Mẹ tôi ngồi bệt xuống nền, tay run run nắm chặt vạt áo:
– Trời ơi… sao các con lại làm chuyện tày đình thế này? Một đứa là chồng, một đứa là chị ruột, sao không nghĩ đến con bé đi làm ăn xa cực khổ?

Chồng tôi cúi gằm, không dám ngẩng đầu. Chị tôi ngồi một góc, ôm bụng khóc nấc. Tôi đứng giữa nhà, hai tai ù đi, mọi âm thanh chỉ còn như vọng xa xăm. Mấy năm trời, tôi chắt chiu từng đồng gửi về, để họ có cuộc sống đủ đầy, để căn nhà có mái ngói đỏ au… ai ngờ lại là nơi tôi mất tất cả.

Người lớn trong họ bàn nhau:
– Giờ chỉ có hai cách, một là chị con bỏ đi, hai là ly hôn để người ta còn có danh phận.

Mẹ tôi òa khóc:
– Ly hôn thì con gái tôi mất chồng, mà không ly hôn thì mang nhục suốt đời.

Tôi nhìn hai người quỳ trước mặt mình – một người là máu mủ, một người từng thề sống chết bên nhau. Nước mắt tôi cạn khô. Tôi chỉ nói đúng một câu:
– Các người muốn ở bên nhau thì tôi trả tự do. Nhưng đừng bao giờ gọi tôi là người thân nữa.

Tôi thu xếp đồ, ôm con rời khỏi nhà ngay đêm hôm ấy. Mưa tạt vào mặt rát buốt, nhưng tôi cảm thấy nhẹ hơn bao giờ hết – vì cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng mang tên “gia đình”.

Ba tháng sau, tôi nghe tin chị sinh non. Cả họ xôn xao, đứa bé yếu, phải nằm lồng kính. Còn chồng tôi thì bỏ đi biệt, không dám về nhìn ai.

Một năm sau, tôi đã ổn định ở thành phố, có công việc mới, thuê căn hộ nhỏ. Một buổi chiều, tôi nhận được lá thư tay – là của chị. Nét chữ run rẩy:

“Em ơi, chị không mong em tha thứ. Chị chỉ muốn nói rằng, những gì chị trả giá, em không thể tưởng tượng nổi. Mỗi khi bế con, chị lại nhớ đến em… và thấy mình không còn mặt mũi nào làm chị nữa.”

Tôi gấp thư lại, đặt vào ngăn tủ. Không oán, không hận – chỉ thấy lòng mình như cánh đồng trống rỗng sau cơn bão.

Có những vết thương không cần trả thù, vì chính kẻ gây ra nó đã tự hủy hoại cuộc đời mình.
Còn tôi – chỉ cần bình yên, nuôi con lớn lên, và không bao giờ quay đầu lại nữa.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!