CHỒNG QUÀNG XÍCH VÀO CỔ ĐUỔI MẸ VỢ NHƯ ĂN MÀY TRƯỚC MẶT TIỂU TAM – 10 PHÚT SAU NỮ CẢNH SÁT VỀ ĐẾN, CẢ HAI BỊ CÒNG TAY NGAY LẬP TỨC
Buổi chiều hôm đó, bà Hồng – mẹ tôi – vừa từ quê lên, tay ôm theo túi đồ đầy trứng, rau, ít thịt quê và hũ mắm cá do chính tay bà làm. Bà cứ sợ tôi và chồng tôi ăn uống không đủ chất nên tháng nào cũng bắt xe lên một chuyến.
Tôi lúc ấy đang đi trực ở đội hình sự, không hề biết mẹ đang đứng trước cửa nhà mà trở thành nạn nhân của một sự nhục nhã chưa từng có.
Bà vừa gõ cửa, giọng run run nhưng đầy tình thương:
— Dũng ơi… mẹ của Thư đây…
Cửa mở.
Nhưng người bước ra không phải chồng tôi.
Không phải nụ cười chào đón của người con rể.
Mà là tiểu tam.
Một cô gái son phấn đỏ lòe, quần áo thiếu trước hụt sau, lườm bà từ đầu đến chân như thể bà là vật cản đường.
— Bà là ai?
Bà Hồng lí nhí:
— Mẹ… mẹ của Thư, vợ anh Dũng.
Tiểu tam nhếch mép:
— Ồ… mẹ vợ cũ hả?
Câu đó vừa dứt thì Dũng bước ra từ phòng ngủ, trên cổ lủng lẳng sợi xích inox bóng loáng mà hắn đang… nghịch với con chó cảnh của Vy.
Nhưng khi thấy mẹ tôi, hắn đột ngột đứng thẳng, mặt chuyển sang lạnh tanh.
— Sao bà còn lên đây? Tôi nói rồi, tôi với Thư sắp ly hôn. Nhà này không còn liên quan gì đến bà nữa.
— Mẹ chỉ lên thăm… và mang cho hai đứa ít đồ ăn… — bà run run đưa túi đồ lên.
Dũng cười nhạt:
— Cái thứ đồ quê nát đó tôi không cần. Về đi.
Tiểu tam khoanh tay, vênh váo:
— Mang mấy thứ rẻ tiền lên bày đặt làm phiền. Bà không thấy tụi tôi đang bận à?
Mưa bắt đầu rơi bên ngoài hành lang.
Bà Hồng nhìn hai người trẻ đang đứng trước mặt, cố giữ giọng nhẹ nhàng:
— Mẹ xin lỗi… mẹ chỉ muốn nhìn mặt hai đứa… xem tụi con sống thế nào…
Vy liếc chồng tôi, rồi bất ngờ lấy sợi xích từ tay hắn, quàng vào cổ… con chó, rồi lôi nó ra ngoài, vô tình làm sợi xích quẹt mạnh vào bà.
Bà Hồng loạng choạng tránh, suýt ngã.
Nhưng điều tàn nhẫn nhất không phải cú quẹt đó.
Mà là câu nói sau lưng:
— Bà đứng chắn cửa nhà người ta vậy? Muốn bị dắt ra ngoài luôn không?
Bà sững người.
Dũng bật cười một tiếng, lạnh như dao cứa:
— Ừ, nếu bà còn làm phiền, tôi nhờ bảo vệ dắt bà xuống giống như tôi dắt chó xuống sân thường ngày.
Bà Hồng chết lặng.
Tôi nghe kể lại vẫn còn muốn nghẹn thở.
Túi đồ rơi xuống nền. Trứng vỡ. Rau tung tóe.
Vậy mà Dũng thay vì giúp, hắn quát:
— Dơ nhà tôi rồi. Lo mà dọn đi rồi biến.
Vy hất mặt:
— Người nghèo mà cứ tưởng ai cũng cần đồ của mình.
Cửa đóng sập trước mặt bà.
**
Bà Hồng quỳ xuống nhặt từng món đồ.
Tay run, mắt đỏ hoe.
Mưa tạt vào hành lang, làm bà càng tội hơn.
Đúng lúc bà cố đẩy túi đồ vào góc để không chắn lối đi… thang máy kêu ting.
Tôi bước ra, tay cầm nón cảnh sát, người vẫn còn mùi mưa.
— Mẹ?! Trời đất… sao người mẹ ướt hết thế này?!
Bà giật mình, vội lấy tay che vết đỏ trên cổ áo.
— Mẹ không sao… mẹ chỉ…
Nhưng đôi bàn tay bà run lên.
Túi trứng dưới đất đã nát bét.
Và trước cửa nhà tôi… có dấu chân của Vy còn in lại.
Tôi nhìn mẹ.
Nhìn cửa.
Và tôi hiểu tất cả.
— Mẹ đứng đây. Để con.
Tôi bước tới cửa.
Bấm chuông.
Không phải một lần.
Mà liên tục, đến mức kẻ vô liêm sỉ nhất cũng phải run.
Vy mở cửa, mặt sưng sỉa:
— Bà già kia chưa đi sao? Tôi nói—
Cô ta chết đứng.
Vì tôi đứng trước mặt với phù hiệu cảnh sát lấp lánh.
Dũng từ trong phòng lao ra:
— Thư?! Sao em…
Tôi không để hắn nói hết câu.
— Hai người vừa làm gì với mẹ tôi?
Vy lùi lại một bước:
— Chúng tôi… không có—
Tôi hét:
— Im!
Căn nhà chợt yên lặng.
— Tôi vừa xem camera hành lang tầng dưới. Hai người đẩy mẹ tôi, xúc phạm, sỉ nhục và quăng đồ của mẹ tôi ra đường?
Tiểu tam tái mét.
Dũng chột dạ.
Vy nói lí nhí:
— Chỉ… lỡ tay thôi mà…
Tôi chỉ vào sợi xích đang đặt trên bàn.
— Và thứ đó dùng để làm gì? Dọa mẹ tôi?
Dũng vội thanh minh:
— Anh… anh chỉ nói cho bà ấy hiểu chuyện…
— Bằng cách ví mẹ tôi như chó?
Dũng cứng họng.
Tôi bấm bộ đàm:
— Tôi cần hỗ trợ. Hành lang tầng 12 có người già bị xúc phạm, đẩy ngã, có dấu hiệu bạo hành tinh thần.
Ngay trong lúc Dũng và Vy còn chưa phản ứng, hai bảo vệ và một nữ cảnh sát trực gần đó đã bước ra khỏi thang máy, tiến thẳng về phía chúng tôi.
Nữ cảnh sát nhìn qua mẹ tôi, rồi nhìn Dũng – Vy.
— Đây có phải hai người đã có hành vi xúc phạm, xô đẩy nạn nhân?
Vy lập tức mất bình tĩnh:
— Không! Tôi chỉ… đùa thôi!
Nữ cảnh sát lạnh lùng:
— “Đùa” mà để lại vết hằn trên cổ áo người lớn tuổi? Đùa mà khiến nạn nhân suýt ngã? Đùa mà đồ đạc của người ta rơi tung tóe?
Vy lắp bắp không thành tiếng.
Còn Dũng thì run thấy rõ.
— Mời hai người về trụ sở phường làm việc.
Vy hét lên:
— Tôi không đi đâu hết! Cô ta (chỉ vào tôi) vu khống!
Cạch!
Sợi còng số 8 lập tức khóa vào cổ tay cô ta.
— Cô có quyền giữ im lặng. Nhưng lời nói dối sẽ khiến cô tội nặng hơn.
Dũng tái xanh, cố níu tay tôi:
— Thư… đừng… đừng để họ bắt anh… Anh xin lỗi rồi mà…
Tôi rút tay lại, ánh mắt lạnh như băng:
— Anh không xin lỗi mẹ tôi. Anh xúc phạm mẹ tôi. Anh chọn tiểu tam, chọn nhục mạ gia đình tôi. Và giờ anh phải chịu trách nhiệm.
Nữ cảnh sát còng tay hắn, dẫn ra thang máy.
Vy gào lên:
— Thả tôi ra! Con mụ quê đó đáng bị như vậy!
Nữ cảnh sát kéo mạnh cô ta đi:
— Lời khai này tôi ghi luôn cho cô. Cứ tiếp tục đi.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, tiếng họ vẫn vang vọng:
— Thư! Thư cứu anh với!
Tôi quay sang mẹ, nhẹ nhàng đặt áo khoác lên vai bà:
— Mẹ… từ giờ con tự lo được rồi. Chúng ta về thôi.
Bà ôm lấy tôi, nước mắt rơi nóng hổi:
— Con à… sao con phải khổ như vậy…
Tôi mỉm cười:
— Con không khổ, mẹ. Con chỉ không chấp nhận bất cứ ai làm tổn thương mẹ mình.
Ngoài trời mưa lớn.
Nhưng trong lòng tôi… đã sáng lại từ lâu.





