ÉP MẸ GIÀ QUỲ LAU GIÀY CHO BỒ, 10 PHÚT SAU NGƯỜI VỢ LÀ NỮ CẢNH SÁT TRỞ VỀ KHIẾN CẢ HAI KHỤY GỐI!

ÉP MẸ GIÀ QUỲ LAU GIÀY CHO BỒ, 10 PHÚT SAU NGƯỜI VỢ LÀ NỮ CẢNH SÁT TRỞ VỀ KHIẾN CẢ HAI KHỤY GỐI!

Buổi chiều hôm đó, trời mưa như trút nước.
Mẹ tôi – bà Hòa, 68 tuổi, người phụ nữ cả đời lam lũ – lục đục bưng túi quà quê lên thăm vợ chồng tôi. Bà đi từ sáng sớm, ngồi xe khách gần 4 tiếng, lưng đau đến mức phải xoa dầu dọc đường.

Nhưng khi bà vừa gõ cửa căn hộ của con gái mình, bất ngờ cửa bật mở.

Không phải tôi – người con duy nhất của bà.
Không phải chồng tôi – người mà bà luôn xem như con trai.

Mà là một cô gái trẻ son phấn, ăn mặc thiếu vải, tay còn cầm ly vang đỏ, giọng the thé:

— Bà tìm ai?

Bà Hòa khẽ cúi đầu, nói lễ phép:

— Tôi… tôi là mẹ vợ của Dũng… cho tôi gặp cháu Thư…

Cô ta bật cười, nhai kẹo cao su chóp chép:

— Gặp Thư?
— Chị ta dọn khỏi cái nhà này lâu rồi. Đây là nhà của tôi và anh Dũng. Bà nhầm rồi!

Bà chưa kịp phản ứng thì Dũng từ trong bước ra, áo sơ mi mở 3 cúc, tay cầm ly rượu, bộ dạng như ông chủ.

Thấy mẹ tôi ướt sũng ngoài cửa, anh ta nhíu mày, khó chịu:

— Bà lên đây làm gì? Tôi nói rồi, Thư đi công tác cả tuần, bà làm phiền tôi với Vy vừa thôi.

Bà Hòa ngập ngừng:
— Mẹ chỉ lên gửi cho hai đứa ít đồ… mẹ nghe nói Thư đi làm nhiều, mẹ lo…

Vy liếc túi đồ quê rồi cười khẩy:

— Đồ nhà quê còn bày đặt mang lên chung cư cao cấp? Bẩn nhà tôi thì có.

Bà cúi xuống nhặt túi lại nhưng Vy bất ngờ đạp nhẹ vào gót bà:

— Tránh ra. Bà làm bẩn thảm tôi rồi.

Dũng lại đứng nhìn, không một lời can.

Bà Hòa lảo đảo, bấu tay vào tường.
Giọng bà run đi:

— Mẹ… xin lỗi… mẹ sẽ về…

Nhưng Vy bỗng chìa chân – đôi giày gót nhọn giá cả chục triệu – ra trước mặt bà, giọng mát lạnh:

— Nhưng trước khi đi… bà cúi xuống lau giày cho tôi đi đã. Bẩn hết rồi đây này.

Dũng khoanh tay đứng nhìn, gật đầu đồng ý như chuyện hiển nhiên:

— Lau đi. Đừng làm Vy bực.

Bà Hòa đứng chết lặng.
Hai bàn tay run run.
Đôi mắt đỏ hoe vì tủi nhục.

Mưa tạt mạnh vào hành lang, làm tóc bà dính bết vào mặt.
Sau vài giây, bà từ từ ngồi xuống… đầu gối chạm nền gạch lạnh ngắt.

Vy bật cười khoái trá:

— Đúng rồi! Lau đi! Người nghèo thì nên biết vị trí của mình!

Ngay lúc ấy—
“Ting!”

Thang máy mở ra.

Tôi đứng đó, người còn mặc trọn bộ quân phục cảnh sát, vừa trực về sớm sau một vụ đột xuất.

Và cảnh tượng tôi nhìn thấy trước cửa nhà mình… khiến máu trong người tôi như muốn sôi lên.

Bà Hòa – mẹ tôi – đang quỳ, đôi tay run lẩy bẩy cầm chiếc khăn lau lên đôi giày cao gót của một cô gái trẻ. Vẻ mặt bà cúi xuống, lưng khom lại nhỏ bé đến đau lòng.
Còn Dũng – chồng tôi – đứng khoanh tay tựa cửa, mặt đầy khó chịu như thể mẹ tôi đang là gánh nặng.
Vy – con tiểu tam – nghiêng người cầm ly rượu, hất hàm chỉ đạo:

— Lau kỹ tí, bà ơi, giày tôi tiền triệu đấy. Chứ đâu phải đôi dép lê trăm nghìn như bà.

Tôi siết chặt hai bàn tay đến mức móng bấm vào da bật máu.
Một cơn lạnh chạy thẳng dọc sống lưng.
Tôi đi từng bước, gót giày nện xuống nền đá hoa cương vang lên “cộp… cộp… cộp…”, vô cùng rõ ràng.

Bà Hòa ngẩng lên, đôi mắt lập tức ướt nhòe:

— Thư… con… con về rồi à…

Tôi cúi xuống đỡ mẹ dậy ngay, cởi áo khoác quân phục trùm lên đôi vai đang ướt sũng mưa:

— Mẹ đứng lên. Không ai được phép để mẹ quỳ trước mặt họ. Không ai hết.

Vy nhún vai, đảo mắt:

— Ơ kìa, chị về rồi à? Tụi tôi đang dọn nhà, mẹ chị làm rơi nước bẩn lên thảm tôi nên tôi bảo lau sạch, có gì đâu.

Tôi nhìn cô ta, nở một nụ cười lạnh như gió tháng chạp:

— Cô chắc mình ổn không?

Vy cười khanh khách:

— Ổn chứ! Chị đi công tác suốt, chồng chị ở nhà buồn, người ta an ủi nhau tí thôi. Chị không giữ được đàn ông thì đừng đổ lỗi cho ai.

Dũng đứng bên cạnh, cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh:

— Thư, em đừng làm quá. Chuyện vợ chồng mình anh nói rồi. Anh với Vy…

Tôi quay phắt lại nhìn anh ta:

— Còn một từ nữa thôi, tôi đảm bảo anh sẽ không nói thêm lần nào nữa.

Vy ngúng nguẩy:

— Sao? Chị tính đánh ghen à? Ở chung cư cao cấp này không ai chấp nhận hành xử như chị đâu. Chị là cảnh sát mà cư xử như mấy bà bán cá ngoài chợ à?

Tôi bước lên đối diện cả hai, đứng rất thẳng, giọng đều nhưng lạnh:

— Tôi không đánh ghen.
— Vì hai người… không xứng.

Dũng bắt đầu bực:

— Thư, em xem lại thái độ đi. Em đi công tác suốt tháng, bỏ mặc gia đình, anh cô đơn…

Tôi bật cười:

— Ồ, hay thật.
— Tôi đi phá án cả tháng, thức trắng đêm, suýt chết trong cuộc truy bắt súng đạn thật… để anh ở nhà “cô đơn” và cần người sưởi ấm?
— Còn mẹ tôi lên thăm hai vợ chồng, anh bắt mẹ quỳ lau giày cho bồ?

Dũng lập tức chối:

— Anh… anh chỉ đứng đó thôi chứ không bảo…

Vy cắt ngang, cười khẩy:

— Chính anh bảo đấy. Anh còn nói “lau đi, đừng làm Vy bực”.

Không khí đứng sững.
Dũng quay sang trừng mắt với Vy:

— Em im đi!

Vy nhíu mày:

— Sao? Anh sợ vợ à? Tưởng lên giám đốc rồi là ghê gớm lắm. Em nhắc sự thật thôi mà.

Tôi nhìn Dũng thật lâu.
Nơi đáy mắt tôi, mọi thứ đã chết.

Tôi lấy điện thoại ra.
Nhà thông minh, toàn bộ hành lang và cửa đều có camera của tôi cài.
Chỉ cần 10 giây, tôi mở đoạn ghi hình bà Hòa bị xúc phạm.

Tôi giơ màn hình lên trước mặt Dũng:

— Đây. Anh xem đi.
— Đoạn clip này tôi đã chuyển cho quản lý toà nhà, gửi cho đội điều tra liên quan đến hành vi xúc phạm người cao tuổi.
— Và gửi sang cho cha tôi – người vừa từ đồn biên phòng về, đang trên đường tới.

Vy giật nảy:

— Cha… cha chị là ai?

Tôi bình thản:

— Đại tá Trần Khải – chỉ huy đặc nhiệm phía Bắc.

Vy suýt đánh rơi ly rượu.
Dũng tái mét:

— Thư… em… em đừng manh động. Chuyện này mình đóng cửa bảo nhau…

Tôi nhìn anh ta như nhìn người xa lạ:

— Từ lúc anh ép mẹ tôi quỳ lau giày cho bồ, “nhà này” đã không còn liên quan đến anh rồi.

Ngay lúc đó—
Tiếng thang máy lại vang lên ting.

Một người đàn ông rắn rỏi xuất hiện, quân phục chỉnh tề, mỗi bước đi nặng như đè sập cả hành lang.

Đại tá Trần Khải – cha tôi.

Ông nhìn bà Hòa, rồi nhìn chiếc khăn còn vương bẩn dưới đất.
Gương mặt ông tối sầm lại:

— Ai. Là. Người. Bắt. Vợ tôi… quỳ xuống?

Dũng vội cúi đầu:

— Cháu… cháu không cố ý… chỉ là… hiểu lầ—

BỐP!!!

Cái tát của cha tôi mạnh tới mức Dũng lảo đảo bật ngửa vào tường.

Ông không gào, không chửi.
Giọng ông trầm đến mức lạnh xương:

— Tao giao con gái tao cho mày. Tao tin mày. Vậy mà mày dám đối xử với mẹ vợ như thế này?

Vy sợ đến mức đứng run bần bật:

— Cháu… cháu… cháu chỉ… đùa…

Cha tôi quay lại nhìn cô ta:

— Cô?
— Cô dám xúc phạm bà ấy?

Vy lắp bắp, lùi dần:

— Cháu… xin lỗi… cháu không biết…

Cha tôi chỉ tay thẳng mặt Dũng:

— Còn mày.
— Mày nghĩ mày lên giám đốc là to à?
— Mày bán rẻ nhân cách để chạy theo đàn bà, còn để mẹ vợ quỳ dưới chân nhân tình?

Dũng rơi nước mắt:

— Cháu sai rồi… cháu xin lỗi… chú tha lần này… cháu…

Cha tôi gằn giọng:

— Đã quá muộn.

Ông quay sang tôi:

— Thư.

Tôi đứng nghiêm:

— Có mặt!

— Con có muốn ba xử lý theo quân pháp không?

Tôi lắc đầu:

— Con muốn tự tay kết thúc.

Tôi bước tới trước mặt Dũng, tháo nhẫn cưới ra, đặt vào tay anh ta:

— Từ giờ… tôi không còn là vợ anh nữa.
— Người đàn ông không bảo vệ được mẹ vợ, không bảo vệ được gia đình… không xứng được gọi là chồng.

Vy ngẩng lên, tưởng tôi sẽ mềm lòng, vội nói:

— Chị, em xin lỗi. Em sai rồi. Em không cố…

Tôi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt ả:

— Lần sau muốn cướp chồng người khác, ít nhất hãy chọn người không hèn.

Dũng quỵ xuống:

— Thư! Đừng bỏ anh! Anh sẽ thay đổi! Anh xin thề! Anh sai rồi!

Tôi quay đi, đỡ mẹ bước vào thang máy.

Cha tôi đi sau cùng.
Trước khi cửa khép lại, ông nhìn thẳng vào Dũng:

— Coi như mày vừa đánh mất tất cả.

Cánh cửa thang máy đóng sập.


3 ngày sau.
Tôi dọn đồ sang căn hộ mới do đơn vị hỗ trợ.
Bà Hòa ở cùng tôi để cha con tôi tiện chăm.

Còn Dũng?
Chỉ trong 72 giờ:

— Bị đình chỉ chức giám đốc vì đoạn clip lan khắp công ty
— Hội đồng quản trị buộc thôi việc vì vi phạm đạo đức
— Vy bỏ trốn sau khi biết Dũng mất chức
— Danh tiếng mất sạch, gia đình từ mặt
— Hàng xóm bàn tán không dám ló mặt khỏi nhà

Một buổi tối, tôi nhận được tin nhắn:
“Thư, cho anh xin gặp mẹ em một lần. Anh xin lỗi. Anh hối hận lắm.”

Tôi nhìn tin nhắn rất lâu.
Rồi nhẹ nhàng xoá đi.

Tôi khóa điện thoại lại, quay sang ôm vai mẹ:

— Mẹ à… từ nay con sẽ bảo vệ mẹ như mẹ từng bảo vệ con.

Bà Hòa rưng rưng, đặt tay lên tay tôi:

— Mẹ không cần gì… chỉ cần con hạnh phúc là được…

Tôi nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh như một lối đi mới.

Một cuộc đời mới.
Không còn nước mắt.
Không còn nhẫn nhịn.
Không còn những kẻ khiến mẹ tôi phải quỳ xuống.

Chỉ có tôi – một nữ cảnh sát – và gia đình nhỏ mà tôi sẽ bảo vệ bằng tất cả những gì mình có.

Kẻ phụ bạc có thể hối hận cả đời.
Nhưng tôi?
Tôi chỉ bước tiếp – mạnh mẽ và tự do.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!