Sau 3 năm ly hôn chồng quay về thăm vợ cũ và con trai thì s:ố:c điếng khi thấy…

Tôi ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế da sang trọng của phòng khám, tay cầm tờ kết quả xét nghiệm mà run rẩy. Vợ mới của tôi – người phụ nữ trẻ đẹp, sành điệu mà tôi đã bất chấp tất cả để chạy theo 3 năm trước – được bác sĩ kết luận: Vô sinh thứ phát do lạm dụng thuốc tránh thai và nạo phá quá nhiều lần trong quá khứ. Bầu trời như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi là độc đinh, gia sản tiền tỷ trong tay nhưng giờ đây lại đứng trước nguy cơ tuyệt tự. Trong cơn tuyệt vọng, hình ảnh thằng Bi – đứa con trai 2 tuổi lẫm chẫm ngày nào hiện về trong tâm trí tôi.

Ba năm trước, khi sự nghiệp phất lên, tôi chán ngán người vợ “quê mùa”, chỉ biết bỉm sữa là Lan. Tôi ly hôn chóng vánh, để lại cho mẹ con cô ấy căn nhà cấp 4 cũ kỹ và một khoản tiền nhỏ gọi là “trách nhiệm”, rồi cắt đứt liên lạc hoàn toàn để vui vầy bên duyên mới. Tôi chưa từng gọi điện, chưa từng chu cấp 1 đồng, thậm chí chặn số của Lan để vợ mới không ghen tuông.

Nhưng giờ đây, thằng Bi là cứu cánh duy nhất của tôi. “Mình có tiền, mình bù đắp là được. Nó là máu mủ của mình, làm sao mà dứt được.” – Tôi tự trấn an mình như thế rồi lái chiếc Mercedes bóng loáng lao về khu phố cũ. Con ngõ nhỏ vẫn chật hẹp như xưa, nhưng căn nhà cấp 4 của Lan giờ đã được sửa sang lại gọn gàng hơn. Tôi xách theo một con robot đắt tiền và túi bánh kẹo ngoại nhập, tự tin bước vào. Tôi hình dung ra cảnh thằng bé sẽ rụt rè, rồi tôi sẽ dỗ dành nó bằng đồ chơi, và Lan sẽ khóc lóc tủi thân khi thấy tôi quay lại

Cổng không khóa. Tôi bước vào sân. Một cậu bé khoảng 6 tuổi đang ngồi chơi ô tô nhựa dưới tán cây khế. Là Bi. Thằng bé lớn phổng phao, đôi mắt sáng và khuôn mặt giống tôi như đúc. Tim tôi đập rộn ràng, dòng máu phụ tử trỗi dậy mãnh liệt.

“Bi! Con trai!” – Tôi cất tiếng gọi, giọng run run đầy xúc động. Thằng bé ngẩng đầu lên. Đôi mắt nó mở to, nhìn chằm chằm vào tôi. Nhưng thay vì chạy lại hay ngơ ngác, khuôn mặt nó bỗng biến sắc, trắng bệch như không còn giọt máu.

“Aaaaaaa!!!!”…………… Bi hét lên một tiếng thất thanh, xé toạc không gian yên tĩnh của buổi chiều. Nó vứt toẹt chiếc ô tô trên tay, lồm cồm bò dậy rồi cắm đầu chạy thục mạng vào trong nhà, vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết: “Mẹ ơi! Cứu con! Có ma! Mẹ ơi ma hiện về! Hu hu hu!”

Tôi đứng sững sờ giữa sân, tay cầm con robot vẫn còn giơ lên nửa chừng. Ma? Tại sao nó lại gọi tôi là ma? Tôi vội vã chạy theo thằng bé vào nhà. Phòng khách đơn sơ nhưng sạch sẽ. Bi đang rúc vào lòng mẹ nó, toàn thân run lẩy bẩy, tay chỉ ra phía cửa nơi tôi đang đứng, miệng lắp bắp không thành tiếng.

Lan đang dỗ dành con, thấy tôi bước vào, động tác của cô ấy khựng lại. Tôi chuẩn bị tinh thần cho một cơn thịnh nộ, những lời chửi rủa, hay ít nhất là sự ngạc nhiên tột độ. Nhưng không. Lan ngẩng lên nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy bình thản đến lạ lùng. Không hận thù, không vui mừng, không cả sự quen biết. Nó lạnh lẽo và trống rỗng như nhìn một người dưng nước lã, hay đúng hơn… là nhìn một vật thể vô hình.

“Lan, anh về thăm con. Sao con thấy anh lại hét lên như thế? Em dạy con cái gì vậy?” – Tôi bước tới, cố gắng giữ giọng bình tĩnh của một người bề trên. Lan không trả lời. Cô ấy vỗ nhẹ vào lưng con, thì thầm: “Ngoan, mẹ đây rồi. Không có ma quỷ gì đâu con. Ảo ảnh thôi. Vào phòng chơi đi.”

Đợi thằng bé nức nở đi vào phòng trong, Lan mới đứng dậy. Cô ấy phủi nhẹ tà áo, nhếch mép cười – một nụ cười nhạt nhẽo đến rợn người. Cô ấy vẫn không nói một lời nào với tôi, mà chỉ chậm rãi giơ tay, chỉ thẳng lên chiếc tủ thờ đặt trang trọng giữa nhà. Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy. Và khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như có ai đó đấm mạnh vào lồng ngực mình, khiến tôi tắc thở.

Trên bàn thờ nghi ngút khói hương, bên cạnh đĩa hoa quả tươi, là một khung ảnh đen trắng được đóng viền cẩn thận. Trong ảnh, người đàn ông đang cười tươi rói. Đó là tôi. Là bức ảnh thẻ tôi chụp năm 30 tuổi, giờ đây chễm chệ nằm sau bát hương.

“Cô… cô…” – Tôi lắp bắp, chân tay bủn rủn, chỉ tay vào bàn thờ. “Cô trù ẻo tôi chết hả? Tôi đang sống sờ sờ ra đây! Cô bị điên rồi sao?”

Lan lúc này mới lên tiếng. Giọng cô ấy nhẹ tênh nhưng sắc lẹm như dao cứa vào da thịt: “Anh chết rồi, Hùng ạ. Người đàn ông tên Hùng, bố của thằng Bi, đã chết vào đúng cái ngày anh xách vali ra đi, chặn số điện thoại và bỏ mặc con trai mình sốt co giật 40 độ giữa đêm mưa bão 3 năm trước.” Tôi chết lặng. Ký ức ùa về. Đêm đó tôi đang bận tiệc tùng ăn mừng hợp đồng mới cùng cô bồ, tôi nhớ mang máng có cuộc gọi từ số lạ nhưng tôi đã tắt máy.

Lan bước lại gần bàn thờ, thắp thêm một nén nhang, quay lưng về phía tôi nói tiếp: “Thằng Bi nó nhớ bố lắm. Ngày nào nó cũng hỏi bố đâu. Anh bảo tôi phải trả lời sao? Rằng bố mày đi theo gái rồi? Rằng bố mày giàu lắm nhưng coi mày như cục nợ? Không, tôi không muốn gieo vào đầu con trẻ sự hận thù hay nỗi mặc cảm bị bỏ rơi.”

Cô ấy quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt rực lửa: “Nên tôi nói với con là bố chết rồi. Bố bị tai nạn khi đi làm xa. Bố yêu con lắm nhưng không về được nữa. Tôi cho nó thờ cúng anh, để nó tin rằng bố nó là người tốt nhưng vắn số, để nó có thể tự hào và thương nhớ một người cha ‘đã khuất’ còn hơn là đau đớn vì một người cha tồi tệ ‘đang sống’.”

“Nhưng tôi là bố nó! Tôi có quyền…” – Tôi gào lên trong sự bất lực.

“Quyền?” – Lan cười lớn, tiếng cười chua chát. “Quyền gì khi 3 năm không một lời hỏi thăm? Giờ anh quay lại đây chắc là vì con vợ mới không đẻ được chứ gì? Anh tưởng cầm con robot và vài đồng bạc lẻ là mua lại được tiếng ‘Bố’ à?”

Lan đi ra cửa, mở rộng cánh cổng: “Anh đi đi. Đừng để thằng bé nhìn thấy ‘hồn ma’ thêm lần nào nữa. Với nó, bố nó là người hùng đã nằm xuống đất lạnh. Đừng phá vỡ hình tượng đẹp đẽ duy nhất mà tôi đã cố công xây dựng cho con. Đó là chút tử tế cuối cùng tôi làm cho anh đấy.”

Tôi đứng chôn chân giữa nhà, nhìn di ảnh của chính mình trên bàn thờ. Khói hương bay bảng lảng làm cay xè đôi mắt. Tôi nhận ra, mình giàu có, mình quyền lực, mình đang đứng sờ sờ ở đây, nhưng trong căn nhà này, trong trái tim của vợ cũ và con trai, tôi thực sự đã chết. Một cái chết không thể nào hồi sinh được.

Tiếng thằng Bi trong phòng vọng ra: “Mẹ ơi, con ma đi chưa? Con sợ lắm…”. Câu nói ngây thơ của con trai như nhát dao cuối cùng kết liễu tâm hồn tôi. Tôi lảo đảo bước ra khỏi nhà, không dám quay đầu lại. Chiếc Mercedes bóng loáng giờ đây trở nên lạnh lẽo và cô độc hơn bao giờ hết. Tôi đã đánh mất thứ quý giá nhất, không phải 3 năm trước, mà là ngay chính khoảnh khắc tôi chọn cách quay lưng lại với máu mủ của mình.

Cuộc đời rất công bằng, gieo nhân nào gặt quả nấy. Sự vô tâm và tàn nhẫn với gia đình sẽ giết chết tình thân vĩnh viễn, còn đáng sợ hơn cả cái chết thể xác. Đừng để đến khi hối hận quay đầu thì vị trí của mình trong lòng người thân chỉ còn là một tấm di ảnh lạnh lẽo mà thôi.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!