Vợ Vừa SιпҺ, Mẹ CҺồпg Bắt Dọп Bàп Rồι Hất CaпҺ Lȇп Mặt – 30 PҺút Sau Bṓ Đẻ Cȏ Xuất Hιệп KҺιếп Aι Cũпg Quỳ Lạү
Ngày tôi sinh con đầu lòng – đúng ra phải là ngày hạnh phúc nhất đời tôi.
Nhưng cũng chính ngày ấy, tôi nhận ra bộ mặt thật sự của những người từng miệng nói thương tôi, quý tôi.
Chỉ vì tôi không sinh được cháu trai, mẹ chồng tôi đã giận dữ, miệt thị, rồi cuối cùng… làm một chuyện khiến cả đời tôi cũng không quên.
Tôi sinh mổ, người vẫn yếu, chân còn run, bụng còn đau âm ỉ từng cơn. Bé con mới ngủ được, còn tôi thì chỉ muốn nằm nghỉ.
Nhưng mẹ chồng bước vào phòng, mặt nặng như chì.
“Xuống dọn bàn ăn đi. Nhà có đám giỗ, ai hơi đâu phục vụ cho cô.”
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm.
Tôi lí nhí:
“Con… con mới mổ xong, bác sĩ bảo phải nằm nghỉ…”
Bà quắc mắt:
“Ngày xưa mẹ đẻ ba đứa còn tự xách nước, chứ không như cô. Đẻ có đứa con gái mà bày đặt!”
Tôi sững sờ.
Con tôi là gái thì sao? Con gái không phải con người?
Nhưng rồi chồng tôi – anh Hưng – đứng cạnh, chẳng hề mở miệng bênh vực.
Anh cúi xuống buộc dây giày, như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
Tôi bấu tay vào mép giường, cố đứng dậy vì không muốn cãi vã làm ảnh hưởng em bé.
Xuống đến bếp, tiếng nói xì xầm của họ hàng khiến tôi tủi thân ê chề:
-
“Đẻ con gái đó…”
-
“Vậy là nhà này coi như toi.”
-
“Nuôi bao năm chỉ lấy về cái của nợ.”
Mắt tôi nhòe đi.
Tôi cố dọn, tay run, người mệt lả.
Đến lúc bê bát canh nóng lên, bất ngờ mẹ chồng nói lớn:
“Cầm không cẩn thận thì để tôi giúp!”
Rồi bà hất mạnh bát canh về phía tôi.
Nước canh nóng hổi đổ thẳng vào mặt tôi.
Tôi hét lên, tay ôm mặt, đau rát đến mức khuỵu xuống.
Cả bàn người ngồi nhìn.
Không ai chạy lại.
Không ai nói một lời.
Chỉ có tiếng của mẹ chồng, sắc như dao:
“Cho chừa cái tội lê mê, đã vô phúc sinh con gái còn bắt người khác hầu.”
Tôi run cầm cập.
Vừa đau, vừa nhục.
Chồng tôi chỉ đứng nhìn rồi nói qua loa:
“Thôi mẹ, cô ấy yếu thì lần sau đừng bảo làm nữa.”
Câu nói vô hồn ấy còn tệ hơn cả sự im lặng.
Không một lời hỏi thăm tôi có đau không.
Không một lời xin lỗi.
Tôi nhìn anh…
Tôi nhận ra mình đã nhầm người rồi.
Tôi gắng gượng leo lên phòng, cả mặt rát bỏng, lòng nặng như chì.
Tôi gọi cho bố tôi – dù giọng vẫn run.
“Bố… bố đến đón con với…”
Ở đầu dây bên kia, bố im lặng đúng 3 giây rồi nói:
“Ở đâu? Bố đến ngay.”
30 phút sau, cả nhà chồng tôi chết lặng khi thấy một chiếc xe sang màu đen bóng loáng chạy vào cổng.
Người tài xế bước xuống mở cửa.
Bố tôi – bộ vest đen chỉnh tề, gương mặt uy nghi – bước thẳng vào nhà, không chào hỏi ai.
Ông đi đến trước mặt mẹ chồng tôi.
“Ai là người hất canh vào mặt con gái tôi?”
Không ai dám trả lời.
Không một hơi thở mạnh.
Bố tôi nhìn thấy vết đỏ bỏng rát trên mặt tôi, đôi mắt già đỏ ngầu.
“Bà đối xử với con tôi như thế này khi nó vừa mổ xong hả?”
Mẹ chồng tôi run bần bật:
“Ông… ông là ai?”
Bố tôi nói từng chữ:
“Tôi là bố của đứa con gái mà bà gọi là vô phúc. Và hôm nay, tôi đến để đưa nó về.”
Thấy bố tôi khí thế quá, họ hàng nhà chồng nhao nhao:
“Anh thông cảm, bà ấy nóng tính…”
“Do hiểu nhầm thôi…”
Nhưng bố tôi không nhìn ai.
Ông chỉ vào chồng tôi:
“Còn cậu. Con gái tôi nó cưới chứ không phải làm nô tì cho nhà này.”
Anh Hưng lắp bắp:
“Con… con đâu có làm gì…”
“Cậu đứng nhìn mẹ cậu hành hạ vợ mình mà dám nói không làm gì?”
Bố tôi nói tiếp, từng câu như tát vào mặt cả nhà họ:
“Hôm nay, ai làm con gái tôi khóc… quỳ xuống xin lỗi nó!”
Cả nhà im phăng phắc.
Mẹ chồng tôi mặt xanh lét.
Cuối cùng chính bà – người từng hất bát canh vào mặt tôi – lại là người quỳ xuống trước tiên.
“Cô… cô tha cho mẹ… mẹ nóng quá…”
Họ hàng cũng quỳ theo, lí nhí xin lỗi.
Còn chồng tôi đứng chết trân.
Bố tôi đỡ tôi dậy:
“Con gái, về nhà với bố. Không ai được đối xử thế với con nữa.”
Tôi nhìn đứa con gái bé bỏng đang ngủ trong nôi.
Tôi quyết định bế con theo bố.
Chồng tôi chạy theo:
“Em đừng đi… anh sai rồi…”
Nhưng tôi chỉ nói một câu:
“Khi em cần anh nhất, anh đứng về phía ai?”
Anh im lặng.
Câu trả lời rõ ràng đến mức không cần nói.
Tôi bước lên xe.
Cánh cửa đóng lại.
Cả nhà chồng sững nhìn.
Từ ngày đó, tôi bắt đầu lại cuộc sống – bình yên, tự chủ, không còn nước mắt.
Và con gái tôi…
Nó lớn lên trong tình yêu thương của ông ngoại – người đàn ông duy nhất đã bảo vệ mẹ nó đến cùng.
-
Một người phụ nữ sau sinh cần yêu thương, không phải sai khiến.
-
Con gái hay con trai đều là máu thịt.
-
Hôn nhân không phải chỗ để chịu nhục.
-
Và không ai có quyền xúc phạm một người mẹ mới sinh.





