VỢ NGẠO MẠN NGOẠI TÌNH VỚI ĐỒNG NGHIỆP, CHỒNG BÌNH THẢN RA TAY VÀ CÁI KẾT KHIẾN CÔ GỤC NGÃ

VỢ NGẠO MẠN NGOẠI TÌNH VỚI ĐỒNG NGHIỆP, CHỒNG BÌNH THẢN RA TAY VÀ CÁI KẾT KHIẾN CÔ GỤC NGÃ

Minh và Hạ cưới nhau được ba năm. Minh là kỹ sư cầu đường, ít nói, trầm tính, cuộc sống đơn giản. Hạ thì xinh đẹp, thông minh, làm nhân viên kinh doanh tại một công ty lớn, thu nhập cao hơn chồng.

Sự chênh lệch đó khiến Hạ dần thay đổi.

Ban đầu chỉ là vài câu nói vô tình:

  • “Anh kiếm được từng ấy tiền thì nuôi sao nổi vợ?”

  • “Đi ăn với em anh mặc thế nhìn quê lắm.”

Minh nghe hết, nhớ hết, nhưng chẳng phản ứng. Anh nghĩ vợ áp lực công việc nên nói cho hả. Nhưng sự thay đổi ngày càng rõ. Hạ bắt đầu trang điểm kỹ hơn mỗi sáng, tan làm thường về trễ vì… “họp”.

Cho đến một ngày, Minh thấy trong túi xách vợ là hóa đơn khách sạn 5 sao. Dòng chữ ghi rõ ràng: “2 người – gói tình nhân”.

Ngực Minh siết lại. Tay run lên. Nhưng anh không làm ầm lên. Suốt đêm đó anh nằm im, mắt mở, nhìn trần nhà tối mịt. Những câu nói khinh thường của vợ bỗng như dao cứa.

Hạ vẫn thản nhiên vì nghĩ chồng sẽ không bao giờ biết. Cô tin Minh quá hiền, quá nhẫn nhịn.

Sự thật bị phơi bày

Hôm đó là sinh nhật Minh. Anh không tổ chức, chỉ âm thầm đặt bàn ở quán quen, mong vợ cùng ăn tối.

Nhưng Hạ báo:

  • “Em bận họp team, anh ăn trước đi.”

Minh không nói gì. Anh chỉ ngồi chờ. Rồi anh đi thẳng đến bãi xe sau tòa nhà làm việc của vợ, nơi có cánh cửa dẫn ra khách sạn bên cạnh – chỗ Hạ thường lui tới.

Anh đứng đó. 20 phút. 40 phút. Rồi đúng như linh cảm, Hạ bước ra… cùng một người đàn ông.

Đó là Hoàng – đồng nghiệp đẹp trai, khéo miệng. Cả hai cười với nhau rất tự nhiên. Hoàng còn khoác tay Hạ, tay kia ôm eo cô.

Minh bước ra.

Hoàng lập tức thả tay. Còn Hạ thì giật mình, mặt tái đi, nhưng cố lấy lại vẻ ngạo mạn:

  • “Anh theo dõi tôi à? Sao anh cứ bám tôi mãi thế?”

Minh nhìn vợ thật lâu:

  • “Hạ… đây là cách em đối xử với người chồng suốt ba năm yêu thương và tin tưởng em à?”

Hạ cười khẩy:

  • “Tin tưởng? Anh có gì để tôi phải trân trọng? Người ta giỏi giang, có tương lai. Còn anh… mãi là kỹ sư quèn. Tôi không muốn sống nghèo cả đời.”

Câu nói ấy khiến Minh như bị tạt nước lạnh giữa đêm đông.

Hoàng đứng cạnh, khoanh tay:

  • “Cô ấy chọn tôi là đúng. Giải thoát cho nhau đi.”

Không cãi. Không đánh nhau. Minh chỉ gật đầu:

  • “Được. Tôi hiểu rồi.”

Rồi anh quay lưng đi. Rất bình thản. Nhưng chính sự bình thản ấy khiến Hạ thấy… nhói.

3 ngày sau – cuộc gọi khiến Hạ sụp đổ

Hạ dọn đồ về nhà mẹ đẻ ở, định ly hôn để đến với Hoàng. Nhưng Hoàng bắt đầu lạnh nhạt, viện đủ lý do để không gặp.

Một tối, Hạ gọi cho Hoàng thì nghe tiếng phụ nữ bên cạnh anh ta:

  • “Anh lại còn dây với cô nhân viên rẻ tiền đó?”

  • “Nó bỏ chồng vì anh mà thương hại nó à?”

Rồi điện thoại tắt. Hạ đứng chết lặng.

Ngay lúc đó, mẹ cô chạy vào:

  • “Hạ! Con xem đi! Minh gửi giấy tòa rồi này!”

Hạ mở phong bì. Trong đó là đơn ly hônUSB.

Cô run run mở USB. Trên màn hình là video Hoàng khoe khoang với bạn:

  • “Con Hạ nó tưởng tao yêu nó thật. Nó bỏ chồng vì tao đó! Nhưng tao chỉ dùng nó cho vui thôi. Con gái kiểu đó anh em mình chơi chán thì bỏ.”

Hạ quỵ xuống, khóc không ra tiếng. Mọi thứ sụp đổ.

  • “Minh… sao anh biết mà vẫn im lặng?”

Trong USB còn có đoạn ghi âm Minh nói với luật sư:

  • “Cô ấy từng là người tôi thương, nên tôi không muốn làm cô ấy nhục nhã. Tôi chỉ muốn cô ấy biết sự thật để tự tỉnh.”

Sự tử tế cuối cùng ấy… khiến Hạ gục.


Ngày ra tòa – lời cuối của Minh

Hạ đến tòa, mặt phờ phạc, mắt sưng. Lần đầu tiên cô thấy Minh mặc vest. Anh trông trưởng thành và… xa lạ.

Cô nghẹn ngào:

  • “Minh… cho em nói một câu được không?”

Minh lặng lẽ gật đầu.

  • “Em… xin lỗi. Em sai rồi. Em bị mờ mắt. Em không đáng để anh tử tế như vậy. Chúng ta có thể… làm lại không?”

Minh nhìn Hạ, rất lâu, rất đau, nhưng giọng anh nhẹ như gió:

  • “Hạ… em không phản bội anh vì Hoàng. Em phản bội vì em coi thường chồng. Và sự coi thường đó không thể hàn gắn được nữa.”

Hạ bật khóc:

  • “Nhưng em còn yêu anh…”

Minh mỉm cười buồn:

  • “Ngày em bước khỏi khách sạn… tình yêu đó chết rồi, Hạ.”


Cái kết

Tòa xử ly hôn. Minh nhận quyền nuôi con (nếu có). Anh chuyển công tác ra công trình lớn, sự nghiệp thăng tiến mạnh sau đó.

Còn Hạ… bị cả công ty biết chuyện. Hoàng bỏ, bạn bè xa lánh, công việc tuột dốc. Mỗi tối, cô nhìn hình cưới cũ mà vật vã:

  • “Giá như hôm đó mình đừng ngạo mạn… giá như mình đừng nghĩ có thể tìm người tốt hơn.”

Nhưng tất cả đã muộn.

Cô hiểu rằng sự bình thản của Minh hôm đó… chính là dấu chấm hết.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!