Mẹ cҺồпg ở Ьẩп lạι vớ ƌược coп Ԁȃu lườι пҺư Һủι
Đȃy ᵭúng là combo hủy diệt ᵭời tȏi!
Ngay từ khi còn bé tôi đã biết mẹ mình ở bẩn. Trong nhà lúc nào cũng có bát nước mắm thừa khiến phòng bếp bốc mùi khăm khẳm. Cống thoát nước thì tóc và mùn bám dày cả tấc. Các góc phòng thì mạng nhện giăng tơ…
Bố thì xuề xòa nên kiểu gì cũng xong, nhưng tôi thì không thế được. Tôi có ý thức dọn dẹp khi vào cấp 2, sau lần mời bạn bè đến chơi và thấy bạn đi cả dép vào phòng khách nhà mình. Tôi nhắc bạn bỏ dép bên ngoài thì bạn nói: “Sàn nhà cậu bẩn hơn cả dép tớ cớ sao tớ phải đi chân đất”.
Từ đó tôi là nhân viên lau dọn chính trong nhà. Còn mẹ là người bày ra. Nước rửa bát hết nửa tháng nhưng mẹ tôi chẳng thèm mua vì bà có dùng đến đâu. Quần áo thì chất đống trong máy giặt cả tuần mẹ tôi mới đích thân bấm nút cho nó giặt. Nhiều chiếc áo trắng của tôi bị mốc cũng vì ngâm quá lâu. Sau rồi tôi tự giặt giũ phơi phóng cho cả nhà. Tuần nào tôi bận thì y như rằng quần áo nhà cửa không ai động đến vì bố mẹ đã coi công việc đó là của tôi.
Và giờ thì tôi biết, cuộc đời này tôi chính là người công nhân vệ sinh môi trường trong căn nhà của mình. Vì vợ tôi, người con gái tôi cẩn thận lựa chọn giữa muôn vàn người, lại đang bộc lộ ra bản tính “lười chảy thây”.
Cưới về tuần đầu tiên vợ tôi còn chịu khó dọn dẹp, đến tháng thứ 2 thì tuần mới lau dọn nhà cửa được một lần, sang tháng thứ 3 thì cả tháng mới thấy cô ấy cầm cái chổi lau nhà. Nếu tôi không tự động dọn dẹp thì chắc chắn căn nhà lại sẽ đọng bụi bẩn với mạng nhện giống khi xưa.
Mẹ tôi và con dâu mồm miệng không hợp nhau. Mẹ tôi nói gì thì vợ tôi sẽ đốp chát lại, vợ tôi nói thì mẹ sẽ bĩu môi úi giời chê bai. Thế nhưng lại hợp trong việc bày bừa và ở bẩn. Hai người cực ăn ý và thống nhất trong việc để lại đồ ăn thừa, đặt thùng rác ngay trong phòng khách, hoa quả héo queo trong tủ lạnh cũng không ai chịu vứt bỏ… Mà hễ tôi vứt đi thì mẹ và vợ lại hỏi rồi chê tôi lãng phí!
Đời đã cho tôi một người mẹ bừa bộn ở bẩn, giờ lại phái thêm một cô vợ lười biếng. Tôi biết làm gì đây khi 2 người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời đều như “quả tạ” của mình?