2 vợ chồng vỡ nợ trên thành phố còn chút tiền bỏ về quê nuôi cá và trồng thêm rau. Từ ngày về quê, vợ tôi từ một người lười nhác bỗng siêng năng làm việc đồng áng hẳn. Kì lạ hơn thu nhập trong gia đình cứ ngày càng khá khẩm dù chỉ cày cấy bình thường. Đêm nọ tôi mò theo vợ ra đồng và ôi trời ơi…
Hai vợ chồng tôi từng sống một cuộc đời đầy tham vọng trên thành phố, nhưng những khoản nợ chồng chất đã đẩy chúng tôi vào đường cùng. Không còn gì để mất, chúng tôi quyết định bỏ phố về quê, dựa vào mảnh đất nhỏ của cha mẹ để nuôi cá, trồng rau, làm lại từ đầu.
Ban đầu, tôi không đặt nhiều kỳ vọng. Vợ tôi vốn lười nhác, chẳng quen việc nông nhàn. Thế mà từ ngày về quê, cô ấy thay đổi hẳn: sáng tinh mơ ra đồng, chiều lại tất bật thu hoạch, tối đến vẫn lụi cụi làm thêm gì đó trong nhà kho. Kỳ lạ hơn, thu nhập gia đình tăng lên nhanh chóng. Dù chỉ trồng vài luống rau, nuôi vài ao cá, tiền bạc lúc nào cũng đủ đầy.
Tôi thắc mắc mãi. Vợ không chịu nói rõ, chỉ bảo: “Anh cứ yên tâm, em có cách rồi.” Sự tò mò cứ lớn dần khi tôi để ý thấy cô ấy thường xuyên ra đồng vào ban đêm, với cái túi lớn trên tay.
Một đêm, tôi quyết định âm thầm đi theo. Vợ tôi băng qua con đường đất dẫn đến cánh đồng, tay cầm đèn pin, dáng vẻ vừa cẩn thận vừa có chút gì đó bí ẩn. Tôi nép sau bụi cây, mắt không rời khỏi cô ấy.
Rồi tôi chết lặng khi thấy vợ cúi xuống, kéo lên từ ruộng một chiếc bao tải lớn. Cô mở nó ra, và tôi choáng váng khi nhìn thấy… một túi đầy tiền mặt! Những xấp tiền cũ, mới, đủ mệnh giá, nằm lộn xộn trong bao tải.
Tôi không tin vào mắt mình. Tại sao vợ lại có số tiền này? Cô ấy làm gì để kiếm được? Tôi quyết định bước ra và đối mặt, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng, cô ấy đã giật mình quay lại, ánh mắt bối rối pha chút sợ hãi…
Tôi bước đến gần, lòng tràn ngập nghi ngờ lẫn tò mò. Vợ nhìn tôi, ánh mắt lúng túng:
“Anh… sao lại ở đây?”
“Anh phải hỏi em câu đó mới đúng!” – tôi chỉ vào cái túi đầy tiền. “Em lấy đâu ra số tiền này? Em đã làm gì?”
Vợ cúi đầu, im lặng hồi lâu như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi cô ấy thở dài, kéo tôi ngồi xuống bên bờ ruộng, bắt đầu kể:
“Anh còn nhớ cánh đồng này chứ? Ngày trước, khi bố mẹ em còn sống, họ từng kể đây là nơi chôn giấu kho báu thời chiến tranh. Nhưng lúc đó chỉ là lời đồn đại, chẳng ai tin. Khi về quê, em tình cờ nghe lại câu chuyện này từ các cụ trong làng, và không hiểu sao, em cứ bị thôi thúc phải thử tìm kiếm.”
Cô dừng lại, nhìn tôi đầy lo lắng:
“Em không dám nói vì sợ anh nghĩ em hoang đường. Ban đầu, em chỉ đào thử vài chỗ, không ngờ lại phát hiện được vài vật dụng cổ. Sau đó, em tìm được cái túi này. Tiền bên trong đều cũ kỹ, có vẻ đã chôn từ lâu.”
Tôi nhìn vào túi tiền, lòng đầy hỗn loạn. Số tiền này có thể giúp gia đình chúng tôi thoát khỏi khó khăn, nhưng liệu việc giữ nó có đúng không? Đây có phải tài sản của ai đó bị thất lạc, hay là kho báu thực sự?
“Em không làm gì sai, đúng không?” – vợ tôi hỏi, giọng nhỏ lại.
Tôi trầm ngâm hồi lâu, rồi nói:
“Ngày mai, chúng ta phải báo chính quyền. Dù số tiền này có giá trị lớn, nhưng nó không thuộc về mình. Làm đúng thì chẳng ai trách được.”
Cả đêm hôm đó, tôi và vợ không chợp mắt. Sáng hôm sau, chúng tôi mang chiếc túi lên trình báo. Việc phát hiện “kho báu” nhanh chóng khiến cả làng xôn xao. Sau một thời gian điều tra, chính quyền xác nhận đây là di vật lịch sử, có giá trị bảo tồn. Gia đình tôi được khen ngợi vì sự trung thực và thậm chí còn nhận một khoản thưởng lớn.
Với số tiền đó, chúng tôi chính thức làm lại cuộc đời. Không cần thêm những bí mật hay lo âu, chúng tôi dồn hết sức vào việc đồng áng, sống bình dị mà hạnh phúc.
Đôi khi, vợ tôi vẫn hay nói đùa:
“May mà anh theo dõi em đêm đó. Chứ không chắc giờ này em vẫn lén đào bới mấy chỗ khác!”