Mời cả làng đến ăn khao xe mới, đến lúc bóc phong bì chân tay lạnh toát

Mời cả làng đến ăn khao xe mới, đến lúc bóc phong bì chân tay lạnh toát.

Tôi vừa mua một chiếc xe ô tô mới, bóng loáng, đỏ chói, loại SUV mà tôi mơ ước từ lâu. Nghĩ bụng, mua xe là chuyện lớn, phải mở tiệc khao cả xóm cho hoành tráng, vừa để khoe mẽ, vừa để tạo mối quan hệ. Tôi tính toán đâu ra đấy: mời cả làng, phong bì chắc cũng kha khá, ít nhất kéo lại được tiền cỗ, biết đâu còn dư chút đỉnh mua thêm đồ chơi cho xe.

Hôm ấy, nhà tôi rộn ràng hẳn lên. Bàn ghế thuê đầy sân, loa đài mở hết cỡ, thịt gà, thịt lợn quay thơm lừng, bia rượu ê hề. Bà con trong xóm kéo đến đông như trẩy hội, ai cũng khen xe đẹp, hỏi giá, sờ mó, cười nói rôm rả. Tôi đứng đó, vênh mặt tự hào, tưởng tượng cảnh cuối buổi khách ra về, tay bắt mặt mừng, dúi cho tôi cái phong bì dày cộp. “Đời đúng là đáng sống,” tôi thầm nhủ.

Tiệc tàn, khách về hết, sân nhà trống trơn, chỉ còn lại đống bát đĩa ngổn ngang và mùi rượu thoảng trong gió. Tôi hí hửng ngồi đếm phong bì, nhưng rồi mặt mày tối sầm lại. Không có cái nào! Cả làng đi tay không, chẳng ai mang theo dù chỉ là tờ polymer mỏng dính. Tôi cay cú, nghĩ chắc họ quên, định bụng mai sang hỏi khéo vài nhà, nhưng rồi điện thoại reo lên.

Là thằng bạn thân gọi. Nó hớt hải: “Mày ơi, cái xe mày mua… tao vừa nghe tin, thằng bán xe nó lừa đảo, xe đó là đồ ăn cắp, công an đang truy đấy!” Tôi nghe mà chân tay lạnh toát, đầu óc quay cuồng. Tiền cỗ không thu lại được một đồng, giờ còn mất trắng cả xe. Đúng là họa vô đơn chí. Tôi ngồi phệt xuống ghế, nhìn đống bát đĩa bừa bộn, chỉ biết thở dài: “Khao làng cái nỗi gì, làng khao mình thì có!”
XEM THÊM :

Làm trai xứ Nghệ nhưng cưới được giám đốc hơn 12 t;;uổi làm vợ

Tôi và Linh quen nhau trong một buổi họp công ty. Cô ấy là giám đốc, hơn tôi 12 tuổi, sắc sảo, quyền lực và có một vẻ đẹp mặn mà mà tôi chưa từng thấy ở bất kỳ ai. Tôi, một nhân viên quèn, ban đầu chỉ dám nhìn trộm cô qua những lần họp phòng. Nhưng không hiểu sao, từ những câu nói bâng quơ, những lần chạm mặt ở pantry, chúng tôi dần trở thành một cặp. Người ta xì xào, kẻ bảo tôi “đào mỏ”, người khen tôi bản lĩnh. Tôi mặc kệ. Tôi yêu Linh thật lòng, và cô ấy cũng nói yêu tôi.

Sau một năm hẹn hò, chúng tôi cưới. Đám cưới không quá phô trương, nhưng ai cũng nhìn tôi với ánh mắt tò mò xen lẫn ganh tỵ. Đêm tân hôn, tôi hồi hộp bước vào phòng. Linh ngồi đó, váy cưới đã thay bằng bộ đồ ngủ mỏng manh, ánh mắt cô ấy sâu thẳm như muốn nuốt chửng tôi. Tôi cười ngượng, tim đập thình thịch, nghĩ rằng đây sẽ là đêm đáng nhớ nhất đời mình.

Rồi cô ấy đưa tôi một tờ giấy. “Đọc đi,” Linh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có gì đó lạnh lẽo. Tôi tò mò cầm lấy, nghĩ là lời nhắn ngọt ngào hay một trò đùa lãng mạn. Nhưng khi mắt tôi lướt qua từng dòng chữ, máu trong người như đông lại.

Tờ giấy viết tay, nét chữ của Linh, rõ ràng:

Tuy nhiên, đêm tân hôn của chúng tôi đã bị gián đoạn bởi một tờ giấy mà bà xã đưa cho, trong đó ghi rõ các điều khoản về cuộc sống hôn nhân. Điều khiến tôi choáng váng nhất là vợ yêu cầu tôi từ bỏ công việc để toàn tâm chăm sóc gia đình, trong khi cô ấy sẽ đảm nhận trách nhiệm tài chính và quyết định mọi việc trong nhà. Vợ tôi giải thích thêm:

– Nếu anh không muốn chỉ ở nhà, em có thể mở cho anh một cửa hàng nho nhỏ để anh buôn bán. Em không muốn hai vợ chồng mình cùng đi làm một công ty rồi nhân viên điều ra tiếng vào. 

Mặc dù tôi yêu và biết ơn vợ, nhưng tôi không thể chấp nhận việc từ bỏ những hoài bão cá nhân. Vì thế, tôi đã nói chuyện với vợ một cách thẳng thắn và chân thành, bày tỏ những suy nghĩ và lo lắng của mình, đồng thời khẳng định trách nhiệm và tình yêu dành cho gia đình.

Cưới giám đốc hơn 12 tuổi làm vợ, đêm tân hôn em đưa tờ giấy, đọc xong mà tôi tái mặt - 2

Đọc những yêu cầu vợ đưa ra mà tôi choáng váng. (Ảnh minh họa)

Vợ lắng nghe và bắt đầu suy ngẫm, rồi nhận ra rằng cô ấy quá áp đặt, không để ý đến cảm xúc và hoài bão của tôi. Cô ấy hiểu sâu sắc tình yêu không phải là sự ràng buộc mà là nền tảng của sự tôn trọng và hỗ trợ lẫn nhau.

Cuối cùng, chúng tôi đã đạt được sự đồng thuận mới. Chúng tôi quyết định xác định lại vai trò và trách nhiệm của nhau. Thay vì nghỉ việc ở nhà, tôi chọn tìm kiếm cơ hội phát triển ở các công ty khác và tiếp tục nỗ lực theo đuổi sự nghiệp của mình, bởi tôi không muốn thăng tiến với cái mác dựa hơi vợ. Vợ cũng hứa sẽ hỗ trợ và thấu hiểu tôi hơn trong gia đình và cùng nhau vun đắp cho hôn nhân.

Không lâu sau, tôi tìm được công việc mới. Tại công ty mới, tôi đã tìm thấy cơ hội phát triển, dành nhiều thời gian và công sức để đạt được mục tiêu nghề nghiệp. Trong khi đó, vợ trở thành chỗ dựa vững chắc cho tôi, luôn ủng hộ và khích lệ tôi.

Theo thời gian, tôi đã đạt được những thành tựu nhất định trong công việc, trong khi vợ cũng dần tìm được sự cân bằng giữa gia đình và công việc. Chúng tôi đã học được cách thấu hiểu và bao dung lẫn nhau, luôn bên nhau trong những khó khăn và thử thách.

 

 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *