Bố chồng 80t vẫn vào bếp chống gậy nấu cơm, chị dâu ăn chỉ ngồi trên ghế hưởng thụ

Bố chồng 80t vẫn vào bếp chống gậy nấu cơm, chị dâu ăn chỉ ngồi trên ghế hưởng thụ

Hôm ấy, tôi quyết định đến thăm bố chồng sau mấy tháng bận rộn không ghé qua được. Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy ông lụi cụi trong bếp, tay chống gậy, dáng vẻ chậm chạp nhưng vẫn cố gắng nấu cơm. Tiếng gậy gỗ gõ xuống nền nhà kêu cọc cạch, xen lẫn tiếng xoong chảo leng keng. Nhìn ông, tôi không khỏi xót xa – tuổi đã cao, sức yếu mà vẫn phải tự loay hoay.

Quay ra phòng khách, tôi ngạc nhiên khi thấy chị dâu ngồi đó, chân vắt vẻo trên ghế, tay lướt điện thoại, miệng cười khúc khích xem gì đó. Chị chẳng buồn ngẩng lên chào tôi, cứ như tôi là người vô hình. Cảnh tượng ấy làm tôi nghẹn lòng. Bố chồng thì vất vả, còn chị dâu – người sống cùng nhà – lại thản nhiên như không.

Tôi ngồi xuống bên bố, nhẹ nhàng bảo: “Bố ơi, hay bố lên ở với con một thời gian. Con chăm sóc bố cho tiện, chứ ở đây thế này con không yên tâm.” Ông ngừng tay, quay sang nhìn tôi, đôi mắt mờ đục nhưng vẫn ánh lên chút tinh anh. Ông cười hiền, rồi bất ngờ rút từ trong túi áo ra một bọc tiền, dúi vào tay tôi. “Đây, 500 triệu, con cầm lấy mà lo cho mấy đứa nhỏ. Bố không đi đâu cả,” ông nói, giọng chắc nịch.

Tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng thì ông tiếp lời: “Bố biết con thương bố, nhưng bố ở đây quen rồi. Chị dâu nó vậy, nhưng cũng không phải không có lý do. Bố không muốn rời chỗ này, nơi mẹ con từng ở.” Nói đoạn, ông quay đi, tiếp tục công việc, để lại tôi đứng đó, tay cầm tiền mà lòng nặng trĩu. Hóa ra, đằng sau sự từ chối của ông không phải chỉ là chuyện đơn giản, mà là cả một nỗi lòng không ngờ tới.

XEM THÊM

Tôi lấy chồng lần 2 mời cả làng ăn cỗ nhưng không ai có phong bì

Ba năm sau ngày cưới người chồng đầu tiên, tôi ly hôn. Cuộc hôn nhân ấy như một cơn gió thoảng qua, để lại trong tôi chút tiếc nuối nhưng cũng không ít nhẹ nhõm. Rồi tôi gặp anh – người chồng thứ hai của tôi. Anh là trai tân, chưa từng cưới xin lần nào, một người đàn ông hiền lành, chân thành. Nhà tôi quyết định tổ chức cỗ bàn đầy đủ thủ tục, như một đám cưới truyền thống chính thức. Dù sao, với anh, đây là lần đầu tiên bước vào hôn lễ, và tôi cũng muốn mọi thứ trọn vẹn cho cả hai.

Ngày cưới, tôi tất bật chuẩn bị. Bàn ghế được kê ngay ngắn dưới sân, mâm cỗ thơm lừng với đủ món từ gà luộc, xôi nếp đến nem chua, rượu quê. Xóm làng được mời đến đông đủ, chẳng thiếu mặt ai. Tiếng cười nói rôm rả, người khen cỗ ngon, kẻ chúc phúc đôi lời. Tôi nhìn anh trong bộ vest giản dị, mỉm cười hạnh phúc, nghĩ rằng dù đây là lần thứ hai của tôi, nhưng vẫn là một khởi đầu mới đáng trân trọng.
Thế nhưng, khi tiệc tan, mẹ tôi lặng lẽ thu dọn, rồi thở dài nói nhỏ với tôi: “Chẳng có lấy một cái phong bì nào, con ạ.” Tôi ngỡ ngàng. Hỏi ra mới biết, bà con trong làng nghĩ rằng tôi đã cưới lần một rồi, lần này chỉ là “làm lại” cho vui, nên chẳng ai mang phong bì mừng. Họ bảo: “Đi lần đầu là đủ rồi, lần hai thì cần gì nữa.” Tôi nghe mà vừa buồn cười vừa cay đắng. Công sức chuẩn bị, lòng thành của hai bên gia đình, vậy mà lại bị nhìn qua lăng kính “lần một, lần hai” như thế.
Anh nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Thôi, em đừng buồn. Quan trọng là mình hạnh phúc, phong bì có hay không cũng chẳng sao.” Tôi gật đầu, tự nhủ rằng đúng là như vậy. Dù xóm làng nghĩ gì, thì với tôi, anh vẫn là người đàn ông đầu tiên trong trái tim tôi ở chặng đường mới này. Cỗ bàn có thể thiếu phong bì, nhưng tình yêu của chúng tôi thì không thiếu điều gì cả.

 

 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *