Ngày Ngày Tắm Cho Bố Chồng Bị Liệt – 5 Năm Sau, Con Dâu Nghẹn Lời Khi Biết Sự Thật
Năm năm trước, khi bước chân vào nhà họ Quang, Thu Trang chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ rẽ sang một ngã đầy u ám đến thế. Ngày ấy, cô là cô dâu mới, trẻ trung, tràn đầy hy vọng. Người ta bảo, lấy chồng vào gia đình khá giả, cuộc sống sẽ sung túc, không phải lo nghĩ. Nhưng sự thật lại khác xa giấc mơ hồng của cô.
Ông Quang – bố chồng cô – từng là trụ cột mạnh mẽ của gia đình, nhưng một vụ tai nạn đã khiến ông liệt toàn thân, chỉ còn đôi mắt là vẫn ánh lên thứ gì đó phức tạp và sâu thẳm. Bà Hạnh – mẹ chồng cô – một người phụ nữ từng nổi tiếng hiền hậu, giờ đây sống khép kín, ít cười nói. Căn nhà ba tầng khang trang nằm cuối con phố yên tĩnh, ban ngày rực nắng nhưng về đêm lại im lìm đến lạnh lẽo, như chứa đựng những bí mật chẳng ai dám nhắc tới.
Từ ngày về làm dâu, Thu Trang đảm nhận việc chăm sóc ông Quang. Mỗi sáng, cô dậy từ tinh mơ, chuẩn bị bữa sáng, lau rửa cơ thể cho ông, thay băng những vết loét, rồi đút từng thìa cháo. Ban đầu, mọi thứ chỉ là nghĩa vụ của một nàng dâu trong gia đình truyền thống. Nhưng dần dần, nó trở thành thói quen và trách nhiệm mà cô tự nguyện gánh vác, như một sự đền đáp cho những ơn nghĩa vô hình.
Có những hôm mưa phùn rét mướt, tay cô đỏ ửng vì nước lạnh, nhưng ông Quang vẫn cần được tắm rửa sạch sẽ. Cô cắn răng làm, không một lời than vãn. Hàng xóm nhìn vào, khen cô là người dâu hiếu thảo, chịu thương chịu khó. Còn cô, chỉ mỉm cười đáp lại, giữ kín những mệt mỏi ở sâu trong lòng.
Nhưng bên dưới vẻ bình yên ấy, một điều gì đó luôn âm ỉ. Cảm giác như căn nhà này có những khoảng tối mà cô chưa bao giờ được phép chạm tới.
Buổi chiều hôm đó, khi đang thay ga giường cho ông Quang, Thu Trang vô tình sờ thấy một vật cứng giấu dưới lớp chăn. Cô tò mò kéo ra – một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, màu nâu sậm, góc cạnh đã mòn, mùi gỗ pha lẫn hương ẩm mốc.
Cô đưa tay định mở thì giọng ông Quang vang lên, khàn đặc nhưng đầy dằn vặt:
— Đừng mở nó ra!
Thu Trang giật mình, nhìn sang. Đôi mắt ông lúc này không giống thường ngày – nó ánh lên một nỗi sợ hãi tột độ, như thể chỉ cần hé mở chiếc hộp, cả quá khứ đen tối sẽ tràn ra nuốt chửng tất cả.
Cô dừng lại, nhưng trong lòng ngọn lửa tò mò đã được thắp lên. Cả buổi chiều hôm ấy, cô không ngừng nghĩ về chiếc hộp. Nó nhỏ bé nhưng dường như mang một trọng lượng khủng khiếp.
Đêm xuống, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vọng trong không gian tĩnh lặng. Bà Hạnh đã ngủ, ông Quang cũng im lìm trên giường bệnh. Thu Trang khẽ trở lại phòng, tay run run mở nắp hộp.
Bên trong, chỉ có một bức ảnh cũ đã ố vàng. Trong ảnh là ông Quang thời trẻ – gương mặt rắn rỏi, ánh mắt tự tin – nhưng điều khiến cô chú ý là người phụ nữ đứng cạnh. Đó không phải bà Hạnh.
Người phụ nữ trong ảnh đẹp một cách u buồn, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính như đang che giấu một câu chuyện dài. Đôi môi mím chặt, vai hơi nghiêng về phía ông Quang, một khoảng cách đủ gần để gợi lên sự thân thiết, nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó không trọn vẹn.
Từ hôm ấy, Thu Trang bắt đầu cảm nhận sự thay đổi. Đêm nằm, cô thường nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, như lướt qua hành lang. Có lúc là tiếng cánh cửa mở khẽ, có lúc là tiếng thở dài rất gần, nhưng mỗi khi bật đèn, chẳng thấy ai.
Bà Hạnh cũng thay đổi. Người mẹ chồng vốn thường hỏi han nay trở nên ít nói, hay ngồi một mình nơi ban công, mắt nhìn xa xăm. Thỉnh thoảng, Thu Trang bắt gặp bà cầm chuỗi tràng hạt, môi mấp máy như cầu nguyện.
Rồi một buổi sáng, bà biến mất. Không một lời dặn, không để lại thư, cũng không ai biết bà đi đâu. Căn nhà vốn đã im ắng giờ càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Thu Trang nhớ đến chiếc hộp. Cô quay lại lục tìm, và lần này, ngoài bức ảnh, cô thấy một cuốn sổ tay mỏng giấu kỹ dưới đáy.
Những trang giấy vàng úa, chữ viết xiêu vẹo, lúc rõ lúc mờ. Càng đọc, tim cô càng đập mạnh. Trong sổ là những dòng nhật ký ghi lại những ngày tháng mà ông Quang và bà Hạnh dính líu đến một vụ án khủng khiếp: một cái chết không rõ nguyên nhân, những lời khai gian dối, và một cái tên xuất hiện lặp đi lặp lại – Minh Châu.
Minh Châu chính là người phụ nữ trong bức ảnh. Không chỉ là người yêu cũ của ông Quang, bà ta còn là kẻ đã điều khiển, ép buộc ông phạm tội, khiến bà Hạnh phải sống trong nỗi sợ suốt nhiều năm.
Trang cuối cùng của cuốn sổ khiến cô gần như ngừng thở: Minh Châu chính là kẻ đứng sau cái chết của bà Lan – mẹ ruột của Thu Trang. Tất cả chỉ là một phần trong kế hoạch trả thù mà bà ta âm thầm thực hiện.
Cơn giận dữ, đau đớn, và cả cảm giác bị phản bội ập đến cùng lúc. Người chồng mà cô từng kính trọng, người mẹ chồng mà cô từng yêu quý – tất cả đều có phần trong nỗi đau lớn nhất đời cô.
Thu Trang tìm đến Mai – một người bạn cũ của Minh Châu – để hiểu rõ hơn. Cuộc trò chuyện kéo dài nhiều giờ, và từng lời kể của Mai như những nhát dao xé toạc tấm màn bí mật: Minh Châu là một phụ nữ đẹp nhưng tàn nhẫn, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích. Câu chuyện giữa bà ta và gia đình ông Quang là một chuỗi dài những mưu toan, phản bội và trả thù chồng chéo.
Khi rời khỏi quán cà phê, Thu Trang cảm giác như chân mình không còn chạm đất. Mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt. Cô nhận ra, suốt bao năm qua, mình sống trong một căn nhà mà nền móng được xây bằng sự giả dối và tội lỗi.
Đêm đó, cô ngồi rất lâu bên cửa sổ, nhìn ra con phố vắng. Cô biết, đã đến lúc phải lựa chọn. Ở lại – nghĩa là chấp nhận bị giam cầm trong một quá khứ không thuộc về mình. Ra đi – đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả những gì cô từng gắn bó.
Rạng sáng, cô thu dọn đồ đạc. Không khóc, không trách móc. Cô chỉ khẽ nhìn ông Quang – người đàn ông bất lực trên giường – rồi quay đi.
Khi bước qua cánh cửa, một luồng gió mát ùa vào mặt. Bầu trời xám xịt dần sáng lên. Thu Trang biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng ít nhất, nó thuộc về cô – không còn bóng ai che phủ, không còn bí mật nào trói buộc.
Cô không còn là nạn nhân của quá khứ. Cô là người chủ của tương lai mình. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy lòng mình thật sự nhẹ nhõm.