Coп Dȃu Độc Ác Hắt Hủι Mẹ CҺồпg Ra Đườпg 10 Năm Sau Coп Dȃu Quỳ Gṓι Cầu Xιп: Và NҺậп Kết Cục Đắпg Lòпg!

Con Dâu Độc Ác Hắt Hủi Mẹ Chồng Ra Đường Giờ Quỳ Gối Cầu Xin: Kết Cục Đắng Lòng!

Bà Hiền chậm rãi quét sân; đôi tay gầy guộc nắm chặt cán chổi như một thói quen suốt bao năm nay. Mái tóc bà đã điểm bạc; khuôn mặt hiền hậu nhưng đầy những nét khắc khổ của thời gian. Bà đã dành cả đời để nuôi con trai trưởng thành; mong rằng khi về già có thể nương tựa vào nó. Nhưng không; cuộc đời nào có dễ dàng như vậy. Từ trong nhà, tiếng chửi của cô con dâu Chanh Chua lại vang lên đầy khó chịu: “Mẹ quét sân gì mà lâu thế; cả ngày lông bông chả làm được việc gì nên hồn; nhà này đâu phải cái chùa mà ai thích ăn nhờ ở đậu thì ăn!”.

Bà Hiền chỉ im lặng; khẽ cúi đầu tiếp tục quét. Bà không muốn tranh cãi. Kể từ ngày con trai bà, Minh, kết hôn với Trúc; cuộc sống trong căn nhà này trở thành địa ngục đối với bà. Trúc lúc nào cũng xem bà là gánh nặng; chỉ muốn tống bà ra khỏi nhà càng sớm càng tốt. Bà nhớ lại những ngày còn trẻ; chồng mất sớm; một tay bà tần tảo làm lụng; nhịn ăn nhịn mặc để nuôi Minh ăn học thành tài. Ngày Minh lấy vợ; bà đã vui mừng khôn xiết; nghĩ rằng con mình cuối cùng cũng có một gia đình trọn vẹn. Nhưng bà không ngờ; chính ngày con có vợ cũng là ngày bi kịch đời bà bắt đầu.

Buổi tối hôm đó; khi bà đang ngồi khâu lại chiếc áo cũ; Minh và Trúc bước vào. Trúc vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa; tay cầm ly trà sữa; giọng lạnh lùng: “Minh; nói đi; để mẹ anh sống ở đây thêm ngày nào là tôi không chịu nổi ngày đó nữa!”. Minh cúi mặt; không dám nhìn mẹ: “Mẹ ơi; hay mẹ về quê sống đi; ở đây con lo cho mẹ cũng khó; nhà cửa chật chội rồi; sinh hoạt phí đủ thứ…”. Bà Hiền chết sững. Bà từng nghĩ dù Trúc có cay nghiệt thế nào; con trai mình cũng sẽ không bao giờ bỏ mẹ. Nhưng giờ đây; chính miệng nó lại nói ra những lời này.

Bà cười buồn; giọng bà nhẹ bẫng nhưng đau đớn khôn cùng: “Mẹ không cần tiền của con; mẹ cũng không cần con lo gì cho mẹ cả; mẹ chỉ cần có một góc nhỏ trong nhà để ở; được nhìn con mỗi ngày là đủ…”. Trúc ném mạnh cái ly xuống đất; trợn mắt quát lớn: “Tôi nói không là không! Nhà này là của tôi; tôi không muốn bà ở đây; một người già vô dụng như bà chỉ tổ làm vướng chân vướng tay!”. Minh bối rối; định nói gì đó nhưng bị Trúc lườm một cái sắc lẹm. Cuối cùng; anh ta thở dài; giọng lí nhí: “Mẹ ơi; mẹ nghe con; cứ về quê nghỉ ngơi đi; thi thoảng con sẽ về thăm mẹ…”.

Bà Hiền run rẩy đứng dậy; lòng bà đau như ai cắt. Bà đã đánh đổi cả cuộc đời để nuôi dạy con trai; để rồi hôm nay nhận lại một câu: “Mẹ cứ về quê đi!”. Bà chẳng còn quê mà về; ngôi nhà cũ đã bán để lo cho Minh ăn học. Giờ đây; bà không còn gì ngoài bộ quần áo trên người.

Đêm hôm đó; bà Hiền lặng lẽ thu dọn ít đồ đạc; gói ghém lại những kỷ niệm cả đời. Căn nhà này đã từng là tổ ấm của bà; nhưng giờ nó chỉ còn là một nơi lạnh lẽo. Trời đổ mưa; bà bước ra khỏi nhà; dáng người gầy guộc lẫn vào màn đêm mịt mù. Hành trình lang bạt của bà Hiền bắt đầu từ đây. Cơn mưa đêm xối xả như muốn cuốn trôi tất cả. Bà Hiền bước đi trong bóng tối; đôi chân run rẩy vì lạnh; vì đau; vì tủi nhục. Chiếc túi vải cũ kỹ vắt trên vai chỉ vỏn vẹn vài bộ quần áo sờn rách và chút tiền lẻ ít ỏi mà bà đã tích cóp suốt thời gian qua. Bà không biết mình sẽ đi đâu; về đâu. Bà đã từng có một ngôi nhà; một người con trai yêu thương; nhưng giờ đây tất cả đều không còn nữa.

Đêm hôm đó; bà co ro dưới mái hiên của một tiệm tạp hóa đã đóng cửa; cố gắng thu mình lại để tránh cơn gió rét căm căm. Chiếc áo mỏng manh chẳng thể giúp bà chống chọi với cái lạnh. Bà ôm chặt hai đầu gối; mi mắt chĩu nặng. Lần đầu tiên trong đời; bà cảm thấy mình cô đơn đến nhường này.

Sáng hôm sau; khi trời vừa hửng sáng; bà giật mình thức dậy vì tiếng người qua lại. Chủ tiệm tạp hóa thấy bà nằm đó thì xua tay đuổi đi như đuổi một kẻ ăn xin. Bà cúi đầu; không nói gì; lặng lẽ rời đi. Suốt nhiều ngày sau đó; bà đi khắp nơi tìm việc làm. Bà ghé vào chợ xin rửa bát thuê nhưng bị từ chối vì quá già. Bà đến khu công trình xin làm lao động tay chân; nhưng chẳng ai dám thuê một người phụ nữ tuổi đã xế chiều. Không có tiền; không có chỗ ngủ; bà chỉ biết lê bước trên vỉa hè; sống nhờ vào những miếng bánh mì cứng ngắc mà người ta bố thí. Mỗi đêm; bà đều phải tìm một góc khuất nào đó để ngủ; có khi là ghế đá công viên; có khi là trước hiên nhà người lạ.

Một buổi chiều; khi bà đang ngồi nghỉ dưới tán cây bên đường; một người phụ nữ trung niên đẩy chiếc xe hàng rong đi qua. Bà ấy dừng lại; nhìn bà Hiền với ánh mắt thương cảm rồi hỏi: “Bà ơi; bà có đói không?”. Bà Hiền ngẩng lên; đôi mắt hoe đỏ vì mệt mỏi; bà gật đầu; giọng khan đặc: “Tôi… tôi đói lắm…”. Người phụ nữ mỉm cười; lấy một bát cháo nóng đưa cho bà. Bà Hiền run rẩy đón lấy; húp từng ngụm một cách đầy trân trọng. Bà không nhớ lần cuối mình được ăn một bữa tử tế là khi nào nữa. Sau khi ăn xong; bà rụt rè nói: “Cô ơi; cô có biết ai cần thuê người làm không? Tôi có thể làm bất cứ việc gì; chỉ cần có cơm ăn…”. Người phụ nữ nhìn bà một lúc rồi thở dài: “Tôi bán hàng rong cũng chẳng có nhiều tiền; nhưng nếu bà không chê thì có thể giúp tôi rửa bát; dọn dẹp; tôi sẽ lo cho bà hai bữa cơm mỗi ngày…”. Bà Hiền rưng rưng nước mắt; cúi đầu cảm tạ.

Cuối cùng; sau bao ngày lang thang; bà cũng có được một nơi để bám víu. Cuộc đời bà tưởng chừng đã đi vào ngõ cụt; nhưng có lẽ ông trời vẫn chưa tuyệt đường bà. Từ ngày được bà Mai; người bán hàng rong tốt bụng; cưu mang; bà Hiền như tìm lại được chút hơi ấm trong cuộc đời đầy cay nghiệt của mình. Công việc tuy vất vả; nhưng ít ra bà không còn phải chịu cảnh lang thang đầu đường xó chợ. Mỗi ngày; bà thức dậy từ tờ mờ sáng; giúp bà Mai dọn hàng; chuẩn bị nguyên liệu và rửa chén bát. Tay bà đã quen với những vết chai sần; chẳng ngại nước lạnh hay dầu mỡ. Chỉ cần có một chỗ để ở; có bữa cơm đạm bạc qua ngày; bà đã mãn nguyện lắm rồi.

Bà Mai thương hoàn cảnh bà Hiền; thỉnh thoảng lại dúi cho bà chút tiền lẻ: “Bà cầm lấy mà mua thêm đồ ăn; gầy gò thế này không ổn đâu!”. Bà Hiền cảm kích; nhưng không dám nhận nhiều. Bà biết bà Mai cũng chẳng dư giả gì; bản thân bà đã mang ơn bà ấy quá nhiều rồi. Cuộc sống cứ thế trôi qua; cho đến một ngày; một bước ngoặt bất ngờ xảy đến.

Một buổi sáng; khi đang dọn hàng; bà Hiền thấy bà Mai rầu rĩ nhìn rổ bánh rán còn đầy ắp: “Hôm nay ế quá; nếu cứ thế này thì chắc tôi không đủ tiền lấy hàng mới mất!”. Bà Hiền nhìn những chiếc bánh vàng ruộm mà lòng không yên. Bất giác; bà nhớ lại thời con trẻ. Bà từng rất giỏi làm bánh; hồi đó để có tiền nuôi Minh ăn học; bà thường tự tay làm bánh rồi đem ra chợ bán. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu; bà rụt rè nói: “Hay là để tôi thử làm mẻ bánh mới xem sao; tôi có công thức riêng; biết đâu lại bán chạy hơn!”. Bà Mai thoáng bất ngờ; nhưng rồi cũng gật đầu: “Được thôi; nếu bà làm ngon; tôi sẽ để bà tự tay lo phần bánh nhé!”.

Chiều hôm đó; bà Hiền cặm cụi nhào bột; tỉ mỉ nặn từng chiếc bánh; tẩm ướp theo công thức cũ mà bà đã thuộc lòng từ nhiều năm trước. Đến khi chiên lên; hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp góc phố; khiến nhiều người đi ngang cũng phải ngoái lại. Quả nhiên; ngày hôm sau; những chiếc bánh bà làm bán sạch trong chớp mắt. Khách hàng ai cũng khen ngon; khen lạ miệng; còn hỏi bao giờ có thêm để mua. Bà Mai mừng rỡ: “Đúng là bà có tay nghề thật đấy! Hay là từ nay bà phụ trách làm bánh; còn tôi lo bán hàng nhé?”. Bà Hiền gật đầu; trong lòng có một niềm vui khó tả. Lần đầu tiên sau những ngày tủi nhục; bà cảm thấy mình vẫn còn giá trị.

Từ đó; tiếng lành đồn xa; bánh của bà ngày càng được ưa chuộng. Dần dần; bà không chỉ giúp bà Mai mà còn tự tay làm nhiều loại bánh khác; bán cho cả quán ăn gần đó. Vài tháng sau; với số tiền tiết kiệm ít ỏi; bà quyết định mở một quầy bánh nhỏ bên vỉa hè. Từng chiếc bánh bà làm ra không chỉ là thức ăn; mà còn chứa đựng cả nghị lực; lòng quyết tâm của một người phụ nữ từng bị chối bỏ. Ai có thể ngờ rằng; chính từ những chiếc bánh giản dị ấy; sau này lại mở ra con đường đưa bà đến một đế chế kinh doanh hùng mạnh.

Quầy bánh nhỏ của bà Hiền ngày một đông khách; không chỉ những người dân quanh khu chợ; mà cả dân văn phòng; học sinh cũng tìm đến để mua bánh. Mỗi ngày; công thức gia truyền cùng với sự tận tâm của bà khiến ai ăn một lần cũng nhớ mãi. Từ số vốn ít ỏi ban đầu; bà Hiền dần dần tích góp được thêm tiền. Bà mua thêm nguyên liệu; mở rộng thực đơn với nhiều loại bánh khác nhau. Hễ có thời gian rảnh; bà lại mày mò thử nghiệm công thức mới; không ngừng cải thiện hương vị. Bà Mai nhìn bà Hiền mà thán phục: “Bà đúng là có duyên với nghề bánh đấy; mới đó mà đã nổi tiếng khắp khu này rồi!”. Bà Hiền chỉ cười hiền lành; bà không bao giờ nghĩ đến chuyện làm giàu; chỉ mong có thể tự lo cho bản thân; không phải dựa dẫm ai. Nhưng chính sự chăm chỉ và lương thiện của bà lại thu hút những điều tốt đẹp đến.

Một ngày nọ; có một người đàn ông trung niên bước đến quầy bánh của bà; mua thử một chiếc bánh rồi gật gù khen ngợi: “Bánh của bà rất ngon; tôi là chủ một tiệm cà phê ở trung tâm; nếu bà đồng ý; tôi muốn đặt bánh của bà để bán kèm trong quán!”. Lời đề nghị ấy như một cánh cửa mới mở ra trước mắt bà Hiền. Bà không ngần ngại nhận lời; cố gắng làm thêm mỗi ngày để kịp giao bánh cho quán cà phê. Từ một quầy bánh vỉa hè; bà dần có nhiều khách hàng hơn; rồi bắt đầu thuê một gian bếp nhỏ để sản xuất chuyên nghiệp. Chỉ trong vòng hai năm; bánh của bà không chỉ xuất hiện ở một quán cà phê; mà còn được nhiều nhà hàng; tiệm trà đặt hàng thường xuyên. Bà thuê thêm người làm; mở rộng sản xuất. Từ một góc phố nhỏ; thương hiệu bánh của bà dần có chỗ đứng trên thị trường.

Không ai có thể ngờ rằng; người phụ nữ từng bị con trai và con dâu đuổi ra đường năm nào; giờ đây lại đang từng bước xây dựng một sự nghiệp vững chắc. Và chính lúc này; số phận bắt đầu xoay chuyển. Năm năm trôi qua kể từ ngày bà Hiền bị đuổi ra khỏi nhà.

Từ một người phụ nữ lang thang không nơi nương tựa; bà đã xây dựng được một thương hiệu bánh nổi tiếng. Giờ đây; bà không còn phải bán hàng vỉa hè nữa; mà đã có một tiệm bánh nhỏ khang trang với lượng khách ra vào tấp nập mỗi ngày. Tuy cuộc sống đã đổi khác; nhưng những vết thương trong lòng bà vẫn chưa bao giờ lành hẳn. Mỗi đêm; khi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ; bà vẫn nhớ về ngôi nhà cũ; về đứa con trai mà bà đã hết lòng yêu thương; nhưng lại nhẫn tâm đẩy bà ra đường.

Một ngày nọ; trong lúc đang bận rộn kiểm tra sổ sách; bà Hiền nghe tiếng một vị khách bước vào. Bà ngẩng lên; và tim bà như thắt lại. Đó chính là Minh; đứa con trai mà bà từng hết lòng yêu thương. Minh nhìn quanh quán bánh; đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn bối rối. Anh không ngờ rằng mẹ mình; người mà anh đã vô tâm ruồng bỏ năm xưa; lại có thể gây dựng được một cơ ngơi như thế này. “Mẹ… mẹ vẫn khỏe chứ?”; Minh lúng túng hỏi. Bà Hiền không đáp; chỉ im lặng nhìn đứa con trai mà bà đã từng đặt hết hy vọng vào. Một cảm giác chua xót dâng trào trong lòng bà; nhưng bà vẫn giữ bình tĩnh: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”; giọng bà bình thản; không còn sự mềm yếu của ngày xưa.

Minh cúi gằm mặt; giọng nhỏ dần: “Mẹ… con xin lỗi; con biết con đã sai…”. Bà Hiền khẽ nhắm mắt; trái tim như nghẹn lại. Nhưng trước khi bà kịp trả lời; một giọng nói chát chúa vang lên phía sau: “Xin lỗi thì có ích gì? Nếu bà thực sự là mẹ tốt; năm xưa đã không bỏ đi để mặc con trai mình chịu cảnh khốn khó!”. Bà Hiền quay ra; đó chính là Trúc; cô con dâu độc ác năm nào; nhưng không còn vẻ kiêu căng hống hách như trước. Trúc bây giờ trông tiều tụy; già nua hơn tuổi thật; đôi mắt vằn lên vì uất ức và cay đắng.

Bà Hiền lặng người; nhận ra rằng số phận đã thực sự xoay chuyển; và cuộc đối mặt này có lẽ chỉ mới là khởi đầu. Trúc đứng đó; đôi mắt hằn lên sự ghen tỵ; giọng nói vẫn đanh đá như ngày nào; nhưng trong sâu thẳm; bà Hiền có thể nhìn ra sự sợ hãi ẩn giấu trong ánh mắt của cô ta. “Tôi thật không ngờ bà lại có thể sống tốt thế này”; Trúc cười nhạt; giọng đầy chua chát. Bà Hiền bình thản nhìn Trúc và Minh; so với năm xưa; họ không còn vẻ hào nhoáng của giới trung lưu nữa. Trúc gầy gò; khuôn mặt hốc hác vì những năm tháng lo toan; Minh thì trông nhợt nhạt; dáng vẻ tiều tụy như kẻ mất ngủ triền miên. Bà không cần phải hỏi cũng biết rằng cuộc sống của họ đã không còn như trước.

“Hai người tìm tôi có chuyện gì?”; bà Hiền nhẹ giọng hỏi; nhưng trong ánh mắt không còn sự mềm lòng ngày cũ. Minh cắn môi; ánh mắt tràn đầy day dứt; anh ta nắm chặt tay; cuối cùng mới nói nhỏ: “Mẹ… con xin lỗi; con biết năm xưa con đã sai; nhưng bây giờ con thật sự khổ lắm…”. Trúc liếc nhìn Minh rồi quay sang bà Hiền; giọng vẫn cay nghiệt: “Đúng vậy; chúng tôi không còn gì cả; công ty phá sản; nhà cửa cũng mất hết rồi. Nếu bà thực sự là mẹ tốt; bà phải giúp chúng tôi chứ!”.

Bà Hiền khẽ cười; nhưng nụ cười ấy không phải vì vui; mà vì chua xót. Bà nhìn Minh rồi lại nhìn Trúc; chậm rãi nói: “Năm xưa; khi tôi còn đứng trước cửa nhà cầu xin các người cho tôi một mái hiên để chú tạm; có ai trong hai người nghĩ đến tình thân không? Khi tôi đói khát lang thang đầu đường xó chợ; có ai trong hai người hỏi tôi một câu sống chết ra sao không?”. Minh cúi gằm mặt; không dám đối diện với ánh mắt của mẹ; còn Trúc thì bặm môi; nhưng vẫn ngoan cố: “Chuyện cũ rồi thì nhắc lại làm gì? Chúng tôi là con cháu bà; bây giờ bà có tiền; chẳng lẽ lại không giúp chúng tôi?”.

Bà Hiền khẽ lắc đầu: “Nếu tôi giúp; các người sẽ thay đổi chứ? Hay rồi lại trở về cái thói ích kỷ; chỉ biết nghĩ đến bản thân?”. Minh bất giác ngẩng lên; đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ…”; nhưng bà Hiền đã đưa tay lên ra hiệu cho anh im lặng: “Tôi không phải là người vô tình; nhưng tôi cũng không thể giúp những người đã từng nhẫn tâm với mình mà không chút ăn năn. Hai người về đi; tự tìm cách mà sống!”.

Trúc trợn mắt: “Bà dám đuổi chúng tôi sao?”; bà Hiền không trả lời; chỉ quay lưng đi vào. Lúc này; Minh đột nhiên quỳ xuống: “Mẹ… con xin mẹ!”. Bà Hiền khựng lại; nhưng không quay lại; một giọt nước mắt rơi xuống sàn gạch lạnh lẽo. Số phận đã đổi thay; nhưng tình mẫu tử liệu có thể hàn gắn lại hay không?

Minh quỳ sụp xuống nền gạch lạnh lẽo; bàn tay run rẩy bám lấy vạt áo mẹ: “Mẹ… con xin mẹ; dù chỉ một lần…”. Bà Hiền đứng yên; đôi vai khẽ run; bà không ngờ có một ngày đứa con trai mà bà từng yêu thương hết mực lại quỳ trước mặt mình để cầu xin. Nhưng đây là sự ăn năn thật lòng; hay chỉ là sự tuyệt vọng khi không còn đường lui? Bà hít một hơi thật sâu rồi từ tốn quay lại; ánh mắt bà nhìn Minh; không còn sự hiền hậu cam chịu như xưa; mà là sự bình thản của một người đã từng trải qua tận cùng đau khổ: “Minh; con có nhớ năm xưa khi mẹ đứng trước cổng nhà cầu xin con đừng đuổi mẹ đi không? Khi đó; mẹ cũng quỳ trước mặt con như thế này…”.

Minh siết chặt nắm tay; từng lời mẹ nói như mũi dao đâm thẳng vào tim anh. Ký ức năm đó hiện về rõ rệt; hình ảnh người mẹ già nua; quần áo rách; dưới nước mắt giàn giụa cầu xin anh một mái nhà; nhưng anh đã nhẫn tâm quay lưng; để mặc mẹ dưới cơn mưa lạnh buốt. “Mẹ… con biết lỗi rồi…”.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *