“Em ơι, dậү ƌι!” – Cậu Bé Nóι NҺẹ Bȇп Em Traι CҺết Lưu Và Đιḕu KҺȏпg Tưởпg Đã Xảү Ra!

“Em ơι, dậү ƌι!” – Cậu Bé Nóι NҺẹ Bȇп Em Traι CҺết Lưu Và Đιḕu KҺȏпg Tưởпg Đã Xảү Ra!

Minh ngồi lặng im trên chiếc ghế nhựa trước hiên nhà; mắt dõi theo con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo. Từ đầu hẻm; tiếng xe máy chạy ngang thỉnh thoảng vọng vào; lẫn trong đó là tiếng rao bán bánh mì; tiếng ve kêu râm ran. Cậu đã quen với những âm thanh này suốt năm năm qua; nhưng tối nay có một điều gì đó rất khác. Mẹ cậu; chị Mai; đang mang thai đứa em trai mà cậu đã mong chờ suốt bao tháng. Minh đã đếm từng ngày; tưởng tượng cảnh hai anh em chơi đùa; chia sẻ đồ chơi; cùng nhau lớn lên. Mỗi tối trước khi đi ngủ; cậu đều áp tai vào bụng mẹ; lắng nghe từng cử động nhỏ của em. Mẹ bảo em đang lớn lên từng ngày; em cũng đang mong chờ để gặp Minh. Cậu tin điều đó.

Ba cậu; anh Nam; hôm nay lại về trễ. Gần đây; ba hay phải làm ca đêm ở công trường; mỗi lần về nhà lại đầy bụi bặm và mệt mỏi. Mẹ nói ba đang cố gắng để khi em chào đời; gia đình có thêm chút tiền lo cho em. Minh không hiểu hết những chuyện của người lớn; nhưng cậu biết ba mẹ đang rất mong đợi đứa bé này. Cậu cũng vậy. Minh xoay xoay chiếc xe đồ chơi nhỏ trong tay; lòng không yên. Một linh cảm lạ; cậu không biết gọi tên nó là gì; chỉ thấy có gì đó bất ổn.

Mẹ đang ngồi trên giường gấp quần áo cho em bé; những chiếc áo sơ sinh nhỏ xíu; mềm mại; có hình gấu bông và xe hơi. Minh thích nhất cái áo có hình khủng long xanh lá. Mấy hôm trước; cậu đã đòi mẹ mua cho em; nói rằng em trai cậu chắc chắn sẽ thích khủng long. Mẹ cười; xoa đầu Minh; bảo rằng em sẽ yêu tất cả những gì Minh chỉ cho. Cậu chạy đến bên mẹ; ngồi xuống; chạm tay vào từng món đồ nhỏ bé ấy: “Mẹ ơi; khi nào em ra đời?”; câu hỏi này Minh đã hỏi không biết bao nhiêu lần. Mẹ cậu mỉm cười; bảo rằng không còn lâu nữa. Nhưng khi mẹ vừa nói xong; Minh thấy mẹ khẽ nhíu mày. Một giây sau; mẹ ngồi khựng lại; tay ôm bụng. Cậu ngẩn người nhìn mẹ; chưa kịp phản ứng gì; mẹ bảo: “Không sao; chỉ là em đang đạp mạnh”. Nhưng có gì đó không đúng; Minh cảm thấy rõ điều đó. Bình thường; khi em đạp; mẹ vẫn cười; bảo Minh lại sờ thử; nhưng lần này mẹ không nói gì thêm.

Ba về trễ; còn Minh thì nhỏ quá; cậu chẳng biết phải làm gì ngoài việc ngồi sát bên mẹ; nhìn mẹ chậm rãi gấp lại chiếc áo cuối cùng. Cả hai im lặng; đồng hồ treo tường chỉ hơn 10 giờ. Minh nghe thấy tiếng bước chân của ba ngoài ngõ; tiếng xe máy tắt máy; rồi tiếng ba nói chuyện với ai đó. Một lúc sau; ba đẩy cửa bước vào; vẻ mặt vội vã. Hôm nay ba mặc chiếc áo xám đã sờn vai; vẫn còn nguy bụi xám bám trên tay. Ba đặt túi đồ xuống; cúi xuống hôn lên trán mẹ; rồi nhìn Minh cười. Ba nói với Minh rằng ba đã mua cho cậu một túi bim bim để trên bàn; lát nữa Minh có thể ăn. Nhưng Minh không quan tâm; cậu nhìn ba rồi nhìn mẹ; cậu mong ba sẽ nhận ra điều gì đó. Mẹ bảo: “Không sao; ba vào tắm rồi nghỉ ngơi; mai còn đi làm sớm”. Nhưng Minh biết mẹ đang giấu điều gì đó; mẹ không giống như bình thường. Ba mệt; ba tin mẹ vẫn ổn; còn Minh thì không. Cậu quay sang nhìn mẹ lần nữa; trong lòng cậu có gì đó quặn lên.

Hơn 1 giờ sáng; Minh tỉnh giấc vì một âm thanh lạ từ bếp; một tiếng động mạnh; không giống tiếng ly tách rơi vỡ; cũng không giống tiếng mèo nhảy lên bàn; một âm thanh làm cả người Minh cứng lại. Cậu rời giường; chạy ra khỏi phòng; đôi chân trần lướt qua nền gạch lạnh trong bóng tối nhập nhoạng. Cậu thấy mẹ đang nằm dưới sàn bếp; những chiếc áo sơ sinh rơi vãi xung quanh. Mẹ không gọi cậu; không nói gì. Minh hoảng sợ đến mức không biết phải làm gì; trước cậu chạy đến gọi mẹ; nhưng không có lời đáp lại. Cậu nhìn quanh; tay lần tìm điện thoại; cậu nhớ lại những gì ba đã dặn: “Nếu có chuyện gì; phải gọi người lớn”. Màn hình điện thoại sáng lên; số cấp cứu hiện ra. Minh chưa bao giờ gọi vào số này trước đây; tim cậu đập mạnh; giọng cậu run rẩy nhưng rõ ràng: “Mẹ cháu đau bụng; sắp sinh rồi”; cậu nói chậm rãi từng từ một; như sợ chỉ cần nói nhanh hơn một chút thì đầu dây bên kia sẽ không hiểu. Người phụ nữ trong điện thoại hỏi địa chỉ; Minh nói liền một mạch không vấp. Khi cậu đặt điện thoại xuống; mẹ mở mắt nhìn cậu; lần này mẹ không nói dối nữa; giọng mẹ yếu lắm nhưng vẫn đủ để Minh nghe thấy: “Con giỏi lắm; mẹ cần con gọi ba”.

Minh lao về phía phòng ngủ; lay mạnh ba dậy. Ba bật dậy ngay khi thấy vẻ mặt của con trai; chỉ vài giây sau; ba đã lao ra bếp; nhìn thấy mẹ; không ai hỏi gì thêm. Ba vội vàng đỡ mẹ dậy; dìu mẹ ra cửa. Ngoài hẻm; tiếng còi xe cấp cứu vang lên; dọi sáng cả một góc đường. Những người hàng xóm thức giấc; chạy ra nhìn. Minh bám theo ba; nhưng khi cậu vừa bước ra; cánh cửa xe cấp cứu đã đóng sập lại; ba và mẹ đã lên xe; chỉ còn Minh đứng đó nhìn theo; đèn đỏ phía sau xe cứu thương chớp nháy; mỗi lúc một xa dần. Hàng xóm vỗ vai cậu; bảo rằng ba mẹ cậu sẽ ổn thôi; nhưng Minh không chắc. Cậu ngồi xuống bậc thềm; nhìn lên bầu trời tối đen trên đầu; trong lòng cậu; cảm giác bất an vẫn không tan.

Minh ngồi trên bậc thềm suốt cả đêm; mắt không rời khỏi con hẻm vắng. Hàng xóm sau khi bàn tán một hồi cũng dần tản ra; ai về nhà nấy; để lại một khoảng im lặng kỳ lạ. Không ai nói với Minh rằng mọi chuyện sẽ ổn; cậu không cần nghe những câu an ủi sáo rỗng; cậu chỉ muốn biết mẹ có sao không; em cậu có sao không. Tiếng chuông xe máy vang lên đầu ngõ; ba về. Minh bật dậy; chạy tới khi ba vừa dựng xe; không cần hỏi; cậu nhìn thẳng vào mắt ba; chờ đợi một câu trả lời.

 

Ba không nói ngay; cậu thấy ba rút điện thoại; bấm một dãy số; giọng khàn đi: “Mẹ con nhập viện rồi; cấp cứu; em con cũng đang gặp nguy hiểm”. Minh nghe mà không hiểu hết; cậu chỉ biết một điều: em cậu đang gặp nguy hiểm. Ba bảo cậu phải ở nhà đợi; nhưng cậu không chịu; cậu chạy vào nhặt lấy cái áo khoác của mình rồi đứng trước cửa chờ. Ba nói gì đó; ba nhìn cậu một lúc rồi khẽ gật đầu. Hai cha con lên xe; chạy về phía bệnh viện. Gió đêm lùa qua từng con phố; đèn đường vẫn sáng; nhưng không làm Minh bớt lo lắng. Cậu nhìn bóng lưng của ba; thấy ba căng thẳng hơn mọi khi; cậu chưa bao giờ thấy ba như vậy.

Đến bệnh viện; Minh nhảy xuống xe; chạy vào trong; ba theo sát phía sau. Người ta dẫn hai cha con đến khu vực chờ; một bác sĩ tiến tới; mắt nhìn ba rất lâu trước khi cất giọng: “Chị Mai bị bong nhau thai; cô ấy mất quá nhiều máu; còn đứa bé đang thiếu oxy trầm trọng. Chúng tôi không thể cứu cả hai”. Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở. Minh nhìn lên; thấy ba đang đứng yên như hóa đá. Bác sĩ tiếp tục: “Anh phải chọn: vợ anh hoặc con anh”. Minh không tin vào những gì mình đang nghe; cậu quay sang nhìn ba; chờ đợi một câu trả lời; nhưng ba không trả lời ngay. Ba nhìn xuống đất; rồi nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu; rất lâu sau ba mới cất giọng: “Cứu vợ tôi”. Lần đầu tiên trong đời; Minh thấy ba mình sợ hãi. Bác sĩ gật đầu; rồi quay vào phòng phẫu thuật; cánh cửa đóng lại; chỉ còn Minh và ba đứng đó trong hành lang dài hun hút của bệnh viện; không ai nói một lời.

Thời gian trôi qua chậm đến mức Minh có thể nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ nhích từng chút một. Mỗi phút trôi qua giống như một năm; mỗi hơi thở giống như một sự chờ đợi kéo dài vô tận. Rồi cuối cùng; cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra; bác sĩ bước ra; vẻ mặt vẫn nghiêm trọng: “Chị Mai đã qua cơn nguy kịch”. Ba Minh gật đầu; nhưng không nói gì. Minh chờ đợi điều còn lại; cậu nhìn bác sĩ; nhưng bác sĩ chỉ im lặng. Cái im lặng đó khiến Minh hiểu rằng câu trả lời đã rõ ràng: em cậu không qua khỏi. Không ai nói ra; nhưng cậu biết.

Ba mình bước vào phòng bệnh; còn Minh thì đứng ngoài hành lang; cậu không muốn vào ngay; cậu không muốn nhìn thấy mẹ trong tình trạng yếu ớt như vậy; cậu không muốn đối diện với sự thật rằng em cậu đã không còn. Một tiếng sau; một y tá ra hiệu cho Minh vào gặp mẹ. Cậu bước vào; thấy mẹ nằm trên giường bệnh; mẹ đã tỉnh nhưng trông rất mệt; ba ngồi bên cạnh; nắm tay mẹ. Minh đứng lặng; không nói gì; cậu không biết phải nói gì. Mẹ mở mắt nhìn Minh; rồi cố gắng cười với cậu; nhưng nụ cười ấy không thật; nó chỉ khiến Minh muốn khóc hơn. Mãi một lúc sau; mẹ mới lên tiếng: “Em con không còn nữa”. Không có nước mắt; không có tiếng gào khóc; chỉ là một câu nói bình tĩnh; như thể mẹ đã chấp nhận điều đó từ trước. Minh gật đầu; cậu không khóc; không phải vì cậu không buồn; mà vì cậu chưa tin được rằng chuyện này đã xảy ra rồi. Cậu lên tiếng: “Con muốn gặp em”.

 

Minh giật mình nhìn cậu; mẹ cũng ngạc nhiên; nhưng Minh không đổi ý; cậu cần phải gặp em. Không ai nói gì một lúc lâu; cuối cùng; mẹ khẽ gật đầu. Bác sĩ dẫn Minh đến một căn phòng nhỏ; nơi một chiếc giường nhỏ được phủ tấm khăn trắng. Y tá kéo tấm khăn xuống; một cơ thể bé nhỏ nằm yên đó; không động đậy. Minh nhìn em trai mình rất lâu; cậu không cảm thấy sợ; không cảm thấy ghê rợn như những gì người ta thường kể về những người đã khuất; chỉ là một cảm giác trống rỗng; như thể cậu đang nhìn một thứ gì đó chưa từng hoàn chỉnh. Em chưa từng khóc; chưa từng mở mắt; chưa từng có cơ hội được sống. Minh cúi xuống; thì thầm rất khẽ: “Anh đã hứa sẽ bảo vệ em; nhưng cậu đã không làm được”.

Minh đứng lặng; nhìn em trai mình thật lâu; một đứa bé nhỏ xíu quấn trong tấm khăn trắng; nằm yên như thể đang ngủ; nhưng không có tiếng thở đều đều; không có những cái động đậy nhỏ mà Minh đã tưởng tượng bao lâu nay; chỉ có một sự im lặng tuyệt đối. Em chưa từng được nhìn thấy ánh sáng; chưa từng được nghe giọng nói của mẹ; chưa từng nắm lấy tay ba hay cười với Minh. Cậu đã chờ đợi ngày này từ rất lâu; đã hình dung ra biết bao nhiêu viễn cảnh; nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ kết thúc như thế này. Cậu cẩn thận đưa tay ra; chạm vào em; một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc xuống lòng bàn tay. Minh không hiểu tại sao; nhưng cậu cảm thấy như vừa chạm vào một điều gì đó bị bỏ lại; một điều gì đó lẽ ra không nên kết thúc sớm như vậy. Bác sĩ bảo rằng đứa bé không có sự sống; rằng mọi thứ đã được kiểm tra rất kỹ.

 

Không có gì có thể thay đổi được nữa; nhưng Minh không tin. Cậu vẫn đứng đó; nhìn em mình. Cậu nhớ lại những lần mẹ cậu đặt tay cậu lên bụng; bảo rằng em đang đạp; rằng em đang lớn lên từng ngày. Cậu nhớ lại cảm giác háo hức khi tưởng tượng mình sẽ dắt em đi chơi; dạy em những trò chơi mới; bảo vệ em khỏi những đứa trẻ hay bắt nạt ngoài xóm. Cậu nhớ lại lời hứa của mình: “Anh sẽ bảo vệ em”. Minh cúi xuống; nhẹ nhàng nhấc em lên; cậu đón em trai vào lòng; giữ thật chặt; như sợ rằng nếu buông tay; em sẽ biến mất mãi mãi.

Trong căn phòng nhỏ; thời gian dường như ngừng lại; mọi thứ đều chìm trong tĩnh lặng; chỉ còn hơi ấm duy nhất mà Minh có thể trao cho em mình. Cậu không khóc; không nói gì; chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: “Em chưa thể đi”. Rồi đột nhiên; một âm thanh nhỏ vang lên; rất khẽ. Minh giật mình; không chắc mình có nghe nhầm không; nhưng rồi âm thanh ấy lại vang lên rõ ràng hơn; một tiếng thở yếu ớt; như thể ai đó vừa mới tìm lại được hơi thở đầu tiên của mình. Tiếng khóc. Minh đông cứng; bác sĩ đứng bên cạnh cũng chết lặng. Một giây sau; tất cả như vỡ tung.

Bên ngoài; mẹ cậu đang dựa vào vai ba; mắt nhắm nghiền; cố gắng giữ bình tĩnh sau một ngày dài kiệt sức. Nhưng khi nghe thấy tiếng khóc ấy; mẹ bật dậy; lao ra khỏi ghế; chạy đến cửa phòng. Bên trong; các y tá và bác sĩ hối hả lao tới. Minh vẫn ôm chặt em trai; nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé giờ đã hồng hào hơn; hơi thở yếu ớt nhưng có thật. Cậu không tin vào mắt mình: “Em đang thở”. Mọi thứ diễn ra quá nhanh; một bác sĩ vội vàng giành lấy đứa bé từ tay Minh; nhanh chóng kiểm tra lại mọi dấu hiệu. Máy móc được mang vào; ống nghe đặt lên ngực em. Mọi thứ diễn ra hỗn loạn trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người. Một y tá thì thầm: “Không thể nào”. Bác sĩ kiểm tra lần nữa; rồi quay sang nhìn Minh; ánh mắt không giấu nổi sự sửng sốt: “Nhịp tim ổn định; phổi đã hoạt động trở lại”. Không ai nói được gì; chỉ có tiếng khóc yếu ớt của đứa bé vang lên trong không gian chật hẹp.

Bên ngoài; mẹ cậu đứng chôn chân tại chỗ; không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Ba Minh run rẩy; lẩm bẩm điều gì đó mà ngay cả chính ông cũng không hiểu được. Một bác sĩ khác bước tới; hỏi nhanh: “Ai là người đầu tiên phát hiện ra tiếng khóc?”. Tất cả đều im lặng; rồi một y tá chỉ vào Minh. Bác sĩ quay sang nhìn cậu; Minh vẫn chưa rời mắt khỏi em trai mình. Trong đầu cậu; chỉ có một câu nói vang lên: “Anh đã hứa sẽ bảo vệ em”. Từ giây phút ấy; Minh biết rằng cậu sẽ không bao giờ để em trai rời xa cậu lần nữa.

Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra; bác sĩ; y tá; ba mẹ Minh; tất cả đều đứng yên như thể thời gian vừa ngừng lại trong giây phút ấy. Tiếng khóc của đứa bé vẫn vang lên yếu ớt; nhưng rõ ràng; như thể nó vừa bước qua một ranh giới vô hình để quay lại thế giới này. Mẹ Minh lao vào phòng; nước mắt chưa kịp rơi; chỉ có sự sửng sốt đến nghẹn lời. Ba cậu bám chặt vào mép cửa; ánh mắt hoang mang; nhưng không giấu nổi tia hy vọng. Một y tá đặt vội ống nghe lên ngực đứa bé; đôi tay run run khi lắng nghe nhịp đập nhỏ bé nhưng kiên cường. “Nhịp tim đều”; giọng bác sĩ vang lên chậm rãi; như thể chính ông cũng không dám tin vào những gì mình vừa nói. “Hơi thở ổn định; không có dấu hiệu suy yếu”. Không ai thốt lên một lời nào; một bác sĩ khác nhanh chóng kéo giường cấp cứu tới; ra hiệu đưa đứa bé vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Những bước chân vội vã; những tiếng nói gấp gáp của các y tá xung quanh khiến căn phòng nhỏ bỗng chốc trở nên náo động; nhưng Minh không nghe thấy gì cả. Cậu chỉ đứng yên; mắt vẫn dán vào em trai mình. Bác sĩ gọi mẹ Minh theo vào phòng theo dõi; ba cậu đứng giữa hành lang; nhìn theo cánh cửa khép lại. Một tiếng thở dài thoát ra từ đâu đó; có người lẩm bẩm gì đó về phép màu; có người thì thầm về những chuyện chưa từng có trong y học; nhưng Minh không quan tâm. Cậu chỉ biết một điều: em cậu đang thở. Bây giờ; cậu không cần ai nói rằng chuyện này là bình thường; cậu không cần ai giải thích rằng tại sao một đứa trẻ vừa bị tuyên bố không còn sự sống lại có thể khóc trong vòng tay cậu. Cậu chỉ biết rằng; từ giây phút này trở đi; cậu sẽ không bao giờ buông tay em trai mình nữa.

4 giờ sáng; Minh ngồi trên ghế chờ bên ngoài khu chăm sóc đặc biệt; mắt không rời khỏi cánh cửa đóng chặt. Mẹ cậu vẫn ở trong đó; bên cạnh em; ba ngồi bên cạnh cậu; nhưng cả hai không nói gì. Không ai ngủ cả; không ai dám nhắm mắt; vì sợ rằng nếu rời mắt đi dù chỉ một giây; mọi thứ sẽ lại biến mất. Lần đầu tiên sau một ngày dài; bác sĩ bước ra khỏi phòng; vẻ mặt ông bình tĩnh hơn; không còn sự căng thẳng hay hoang mang như lúc trước. Ông kéo ghế; ngồi xuống trước mặt ba Minh: “Chúng tôi đã kiểm tra lại”; ông nói; giọng trầm nhưng chắc chắn; “Cậu bé hoàn toàn ổn; các chỉ số đều bình thường; không có dấu hiệu tổn thương não; không có dấu hiệu suy hô hấp”. Ba Minh siết chặt hai tay; như thể cố gắng giữ mình bình tĩnh: “Vậy… vậy là con tôi…”. Bác sĩ gật đầu: “Cậu bé khỏe mạnh”. Một câu nói đơn giản; nhưng nó đủ để xóa sạch những lo lắng; đau đớn; sợ hãi trong suốt một ngày dài. Mẹ Minh bước ra ngay.

 

Sau đó; gương mặt bà vẫn còn vẻ mệt mỏi; nhưng ánh mắt thì sáng rực lên. Ba Minh lập tức đứng dậy; đi về phía bà. Cả hai không cần nói gì với nhau; chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là đủ. Minh đứng yên tại chỗ; chờ mẹ nhìn về phía cậu. Bà bước tới; đặt tay lên vai cậu: “Con vào gặp em đi”. Cậu gật đầu; bước vào phòng. Căn phòng nhỏ yên tĩnh đến mức Minh có thể nghe thấy cả tiếng máy đo nhịp tim đang kêu đều đặn. Em cậu nằm đó; trong chiếc nôi trắng; được quấn trong tấm chăn ấm; không còn lạnh lẽo; không còn im lặng như lúc trước. Khuôn mặt nhỏ xíu bình thản như đang chìm trong giấc ngủ.

Minh chậm rãi tiến lại gần; đứng bên cạnh chiếc nôi. Cậu nhìn em trai mình thật lâu; như thể cố gắng ghi nhớ tất cả mọi chi tiết: mái tóc mỏng; đôi bàn tay bé xíu; từng hơi thở phập phồng nhẹ nhàng. Một cảm giác dâng trào trong lòng cậu; vừa kỳ lạ vừa quen thuộc; một thứ mà cậu không biết gọi tên; nhưng cậu biết chắc chắn rằng nó sẽ không bao giờ thay đổi. Cậu cúi xuống; thì thầm thật khẽ: “Anh đã hứa sẽ bảo vệ em; từ giờ trở đi; cậu sẽ không bao giờ để em rời xa mình lần nữa”.

Minh ngồi bên cạnh nôi; mắt dán chặt vào em trai mình. Cậu chưa bao giờ thấy điều gì kỳ diệu đến thế; từ một khoảnh khắc tưởng như đã mất tất cả; đến một sự hồi sinh mà không ai có thể lý giải. Tất cả mọi người trong bệnh viện đều bàn tán về chuyện này; từ bác sĩ; y tá; đến những bệnh nhân trong hành lang; nhưng với Minh; chuyện đó không quan trọng. Điều duy nhất cậu quan tâm là em cậu đang nằm đây; bình yên trong giấc ngủ đầu tiên của cuộc đời.

Không ai bảo Minh phải ngồi đây; không ai ép cậu phải trông chừng em trai; nhưng cậu biết rằng cậu không thể rời đi. Cậu không thể để em một mình; dù chỉ một giây. Cậu đã từng mất em một lần; và cậu sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra lần thứ hai. Mẹ bước vào; đi chậm rãi đến bên giường. Bà vẫn còn yếu; nhưng ánh mắt rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào trước đây. Mẹ nhìn Minh; rồi nhìn xuống em; khẽ chạm vào bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ: “Hai mẹ con mình đã mong chờ con lâu lắm rồi”; mẹ thì thầm; như thể đang nói chuyện với em mà không muốn đánh thức giấc ngủ của bé. “Mẹ tưởng đã không thể gặp được con”.

Ba đứng phía sau; không nói gì. Ông vẫn còn quá bàng hoàng. Người đàn ông đã trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời; từ những ngày lao động vất vả ngoài công trường; những lần bị tai nạn nhỏ; đến những tháng ngày chật vật lo cơm áo gạo tiền; chưa bao giờ ông cảm thấy bất lực như cái đêm bác sĩ bảo ông phải lựa chọn giữa vợ và con; và cũng chưa bao giờ ông cảm thấy may mắn như lúc này; khi nhìn thấy đứa trẻ mà ông tưởng đã mất đang ngủ ngon lành trước mặt mình.

Mẹ quay sang Minh; nhẹ giọng hỏi: “Con nghĩ ra tên cho em chưa?”. Ba nhìn Minh; y tá trong phòng cũng dừng tay; chờ đợi câu trả lời. Cậu đã nghĩ về điều này suốt nhiều tháng; lúc nào cậu cũng hình dung ngày em chào đời; cậu sẽ được gọi tên em; được cầm tay em; được bảo vệ em. Cậu nhìn em trai; rồi chậm rãi nói: “Nam”. Mẹ mỉm cười; ba gật đầu. Cái tên ấy không phải ngẫu nhiên mà có; nó không chỉ là một cái tên; nó là lời nhắc nhở; là một cam kết; là một lời hứa mà Minh đã thề nguyện ngay từ giây phút cậu biết mình sẽ có một đứa em trai.

Một bác sĩ bước vào; cầm theo sổ ghi chép; gật đầu với cả gia đình: “Chúng tôi đã kiểm tra lại; cậu bé hoàn toàn bình thường; không có dấu hiệu tổn thương; không có bất kỳ biến chứng nào. Đây thật sự là một điều kỳ diệu”. Ba Minh khẽ gật đầu; ông vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn những gì vừa xảy ra; nhưng ông không cần biết lý do; ông chỉ cần biết rằng vợ ông vẫn ở đây; con trai ông vẫn ở đây; và cả Nam cũng vậy.

Minh vẫn không rời mắt khỏi em. Cậu thấy em cậu khẽ động đậy; bàn tay nhỏ xíu co lại; hơi thở nhẹ nhàng. Chỉ một cử động nhỏ thôi cũng đủ khiến cậu nhẹ nhõm hơn. Cậu nhớ lại khoảnh khắc khi mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc; cái cảm giác lạnh lẽo khi nhìn em nằm bất động; cảm giác bất lực khi không thể làm gì khác ngoài ôm chặt em trong lòng; và rồi phép màu đã xảy ra. Không ai có thể giải thích được; nhưng Minh không cần giải thích. Cậu biết rằng giữa cậu và em trai có một sợi dây gắn kết vô hình; một điều gì đó mạnh mẽ hơn cả y học; hơn cả những con số trên máy đo nhịp tim.

Bác sĩ nói rằng không có trường hợp nào giống như thế này; một đứa bé đã không còn dấu hiệu sống; nhưng khi được ôm vào lòng anh trai mình; lại có thể khóc lên; thở trở lại và sống. Minh không cần ai công nhận điều đó; cậu chỉ biết rằng cậu sẽ không bao giờ rời xa em mình nữa.

6 giờ sáng; Minh vẫn chưa ngủ. Ba mẹ cậu đã được bác sĩ đưa về phòng để nghỉ ngơi; những y tá trong bệnh viện cũng đã rời đi; để lại một khoảng lặng cho hai anh em.

Minh vẫn ngồi đó; mắt nhìn em; Nam vẫn ngủ ngon lành; thỉnh thoảng hơi cựa quậy một chút. Cậu nhớ lại những câu chuyện mẹ đã kể về những người anh em ruột thịt có thể cảm nhận nhau dù ở cách xa nhau hàng ngàn cây số. Cậu đã từng nghĩ đó chỉ là những lời nói cho vui; nhưng bây giờ cậu tin. Cậu nhớ lại cảm giác trong khoảnh khắc em nằm bất động; một sự thôi thúc mãnh liệt trong lòng cậu; một giọng nói nào đó vang lên trong đầu: “Giữ lấy em”; và cậu đã giữ lấy em. Cậu không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai; cậu không biết rồi sau này hai anh em sẽ ra sao; nhưng có một điều cậu chắc chắn: từ giây phút này trở đi; dù có chuyện gì xảy ra đi nữa; dù có khó khăn thế nào; cậu cũng sẽ luôn bảo vệ em; bởi vì cậu đã hứa; và cậu sẽ không bao giờ phá vỡ lời hứa của mình.

Mặt trời bắt đầu lên cao; ánh sáng nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa sổ bệnh viện; chiếu lên chiếc nôi nhỏ nơi Nam đang nằm ngủ. Minh vẫn ngồi đó; không rời mắt khỏi em trai mình dù chỉ một giây. Cậu đã thức trắng cả đêm; nhưng không cảm thấy mệt; trong lòng cậu tràn ngập một cảm giác kỳ lạ; vừa nhẹ nhõm; vừa lo lắng. Mẹ tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn; chậm rãi nhìn quanh rồi hướng ánh mắt về phía Minh. Cậu vẫn ở nguyên tư thế cũ; lặng lẽ nhìn Nam. Mẹ không nói gì; chỉ lặng lẽ quan sát con trai lớn của mình. Mẹ biết rằng; sau tất cả những gì đã xảy ra; Minh đã thay đổi.

Ba bước vào phòng với một túi cháo nóng; ông đặt túi xuống; nhìn Minh rồi khẽ bảo: “Ăn đi con”. Minh lắc đầu; cậu không muốn ăn; cậu không muốn rời xa em trai mình dù chỉ trong một khoảnh khắc. Ba thở dài; kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: “Nam sẽ ổn thôi; mẹ cũng cần nghỉ ngơi; còn con thì cần ăn”. Minh biết ba nói đúng; nhưng cậu không thể ép bản thân rời mắt khỏi em mình. Cậu sợ; sợ rằng nếu cậu không ở đây; nếu cậu lơ là dù chỉ một chút; em cậu sẽ lại biến mất; như cái cách cậu đã từng nghĩ rằng em sẽ không bao giờ mở mắt.

Mẹ đặt tay lên vai Minh; nhẹ nhàng bảo: “Con vào ăn chút gì đi; mẹ sẽ ở đây với em”. Minh ngần ngại một lúc lâu; rồi cuối cùng cũng gật đầu. Cậu đứng dậy; nhìn Nam một lần nữa trước khi rời khỏi phòng. Bệnh viện sáng nay có vẻ yên ắng hơn so với đêm qua. Minh ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong căng tin; nhưng cậu không động đũa vào bát cháo trước mặt. Ba cũng không giục nữa; ông hiểu cảm giác của Minh. “Con biết không”; ba chậm rãi lên tiếng; “hôm qua; khi bác sĩ bảo ba phải chọn giữa mẹ con và em con; ba đã không biết phải làm gì”. Minh ngẩng lên; đây là lần đầu tiên ba nhắc lại chuyện đó. “Ba không thể tưởng tượng được một ngày nào đó không có mẹ con; nhưng ba cũng không thể chịu đựng được cái cảm giác mất đi một đứa con. Cái cảm giác đó…”; ba dừng lại; như thể không biết phải diễn tả thế nào; “nó giống như có ai đó lấy đi một phần trong ba”.

Minh im lặng; cậu hiểu cảm giác đó; cậu đã từng trải qua nó; dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. “Lúc đó; ba không còn cách nào khác ngoài việc lựa chọn”; ba nói tiếp; “nhưng khi bác sĩ báo tin; khi người ta nói rằng em con không thể sống được; ba đã nghĩ mình vừa phạm sai lầm lớn nhất đời mình”. Chưa bao giờ Minh thấy ba yếu đuối như lúc này. Ba vẫn luôn là người mạnh mẽ nhất trong nhà; là người lúc nào cũng tìm ra cách giải quyết mọi vấn đề; nhưng khoảnh khắc này; ba không còn là một người đàn ông kiên cường như trước nữa. “Vậy mà cuối cùng; nó vẫn trở lại”; ba thở dài; “ba không biết tại sao; không ai biết tại sao; nhưng có một điều ba chắc chắn”; ba ngẩng lên; nhìn thẳng vào mắt Minh; “là con”.

Minh khựng lại; ba gật đầu: “Ba không tin vào mấy chuyện thần kỳ; nhưng ba biết chính con là người đã kéo em con trở lại. Không phải bác sĩ; không phải thuốc men hay máy móc; là con”. Cậu không biết phải trả lời thế nào; ba vỗ nhẹ vào tay Minh: “Từ giờ trở đi; ba nghĩ con sẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời Nam”. Minh nhìn ba; rồi lại cúi xuống bát cháo đã nguội trước mặt. Cậu không biết mình có làm được điều đó không; nhưng cậu biết một điều chắc chắn: cậu sẽ cố gắng.

Trở lại phòng bệnh; Minh thấy mẹ đang ôm Nam trong tay; khẽ khẽ hát ru. Mẹ không còn khóc nữa; trong mắt mẹ lúc này chỉ có sự yên bình. Cậu bước đến; ngồi xuống bên giường. Nam vẫn đang ngủ say; mẹ quay sang nhìn Minh; mỉm cười: “Em con khỏe hơn rồi”. Cậu không nói gì; chỉ khẽ gật đầu. Mẹ đặt Nam xuống nôi; quay sang Minh: “Con có biết vì sao mẹ đặt tên em là Nam không?”. Minh hơi ngạc nhiên; cậu chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Mẹ cười nhẹ: “Mẹ muốn em con mạnh mẽ; mẹ muốn em luôn kiên cường; dù có chuyện gì xảy ra đi nữa”. Minh nhìn xuống em trai mình; cậu không biết Nam có hiểu được những gì mẹ nói không; nhưng cậu tin rằng một ngày nào đó; khi lớn lên; em sẽ biết.

Cậu ngồi đó; lặng lẽ nhìn em trai; một cảm giác yên bình tràn ngập trong lòng. Mẹ nói đúng; Nam là một chiến binh nhỏ bé; và Minh sẽ là người bảo vệ chiến binh ấy; dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Minh ngồi đó; lặng lẽ quan sát em trai mình; từ lúc Nam mở mắt lần đầu tiên; đến từng nhịp thở nhỏ bé; từng tiếng ọ ẹ yếu ớt; tất cả đều trở thành một phần trong suy nghĩ của cậu. Cậu không thể quên được khoảnh khắc tưởng như đã mất em mãi mãi; cũng không thể quên được giây phút kỳ diệu.

Khi Nam khóc lên trong vòng tay cậu, kéo cả gia đình ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, mẹ đặt tay lên vai Minh, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy yêu thương:
“Con có thể nghỉ ngơi một chút được không?”

Minh lắc đầu; cậu không muốn rời đi. Mỗi giây trôi qua, cậu đều muốn chắc chắn rằng Nam vẫn đang ở đây; vẫn đang thở; vẫn đang nằm đó, bình yên. Cậu đã mất em một lần, dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng điều đó đủ để khiến cậu hiểu rằng trên đời này không có gì đáng sợ hơn sự mất mát.

Mẹ nhìn cậu, rồi quay sang Nam, khẽ chạm vào gương mặt nhỏ bé của em.
“Hồi trước, khi biết con sắp có em, mẹ đã lo lắm.”

Minh nhìn mẹ, chờ bà nói tiếp.
“Mẹ sợ con sẽ thấy khó chịu khi có em; sợ con nghĩ rằng ba mẹ sẽ ít thương con hơn.”

Minh chưa bao giờ nghĩ như vậy. Ngày mẹ báo tin cậu sắp có em trai, cậu đã vui đến mức chạy khắp nhà, hét lên với ba rằng cậu sắp làm anh. Cậu còn khoe với mấy đứa bạn trong xóm, rồi lên kế hoạch sẽ dạy em chơi đồ chơi; bày cho em vẽ hình con khủng long mà cậu thích nhất. Cậu đã đếm từng ngày, mong đến ngày được gặp Nam. Nhưng hôm nay, giây phút này, khi Nam đã thực sự ở đây, Minh lại cảm thấy nỗi sợ lớn hơn bất cứ điều gì cậu từng biết.

Mẹ dịu dàng nhìn cậu.
“Nhưng bây giờ, mẹ không lo nữa.”

Minh hiểu lý do; cậu không cần phải nói ra, ai cũng có thể thấy rằng tình cảm cậu dành cho Nam lớn đến nhường nào.

Ba bước vào, mang theo một giỏ nhỏ đựng vài bộ quần áo sơ sinh mà ông đã về nhà lấy. Đặt giỏ xuống bàn, ông ngồi xuống bên cạnh Minh, lặng lẽ nhìn cậu hồi lâu rồi mới chậm rãi cất tiếng:
“Con có biết không? Ngày trước, khi con mới sinh, ông nội đã nói với ba rằng một người anh trai tốt không chỉ là người bảo vệ em mình, mà còn là người sẽ luôn đồng hành cùng em suốt cuộc đời.”

Minh lắng nghe, cảm nhận từng lời ba nói.

“Lúc đó, ba chưa hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó; nhưng bây giờ, ba nghĩ mình đã hiểu.”

Cậu im lặng, không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn Nam đang ngủ say.

Mẹ nhẹ nhàng lên tiếng:
“Con có nhớ khoảnh khắc con ôm Nam không?”

Minh gật đầu. Đó là khoảnh khắc quan trọng nhất đời cậu.

“Lúc đó, mẹ không nhìn thấy rõ, nhưng mẹ cảm nhận được một điều gì đó rất lạ.”

Ba tiếp lời:
“Ba cũng cảm thấy vậy; như thể chính con đã gọi em con về.”

Minh im lặng; cậu không thể giải thích được điều đó. Cậu chỉ nhớ lại cảm giác lúc ấy: một sự thôi thúc mãnh liệt; một niềm tin tuyệt đối rằng Nam chưa thể đi, và em đã quay về.

Ba khẽ thở dài:
“Cuộc đời này có những thứ không thể giải thích được bằng lý trí hay khoa học.”

Mẹ mỉm cười:
“Nhưng có một điều chắc chắn…”

Cả ba người cùng nhìn về phía Nam.

“Là từ bây giờ, con không chỉ có một mình nữa.”

Minh hiểu điều đó hơn ai hết. Cậu đã từng lo sợ mất em, và bây giờ, cậu sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa. Một ngày nào đó, Nam sẽ lớn lên; sẽ có những giấc mơ riêng; sẽ đi trên con đường của mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, Minh biết mình sẽ luôn ở đó, dõi theo, bảo vệ và cùng em đi qua mọi chặng đường phía trước.

Hai ngày sau, bệnh viện cho mẹ và em xuất viện. Cả nhà về nhà vào một buổi sáng se lạnh. Bà con trong xóm nhỏ, nghe tin Nam vẫn sống, đã không giấu được vẻ kinh ngạc. Ai cũng xì xào, nói rằng đây là phép màu; rằng đứa trẻ này chắc chắn có một số mệnh đặc biệt.

Mẹ Minh chỉ mỉm cười, ôm Nam sát vào lòng; mẹ không quan tâm đến những lời bàn tán. Điều duy nhất quan trọng là con trai bà vẫn ở đây. Minh bước theo sau, xách túi đồ nhỏ mà ba mang từ bệnh viện về. Khi vào đến nhà, cậu nhìn quanh căn phòng quen thuộc; cảm giác như mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, dù chỉ trong vài ngày.

Mẹ đặt Nam vào nôi, nhẹ nhàng đắp chăn cho em. Mọi thứ cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Buổi tối hôm đó, Minh ngồi bên cạnh nôi, mắt không rời khỏi Nam dù chỉ một giây. Cậu không ngủ; cũng không buồn ngủ. Cậu chỉ muốn nhìn em thật lâu, để chắc chắn rằng em vẫn ở đây.

Ba bước vào, khẽ ngồi xuống bên cạnh Minh.
“Con vẫn chưa ngủ sao?”

Minh lắc đầu.

Ba nhìn Minh một lúc lâu, rồi cười nhẹ:
“Ba nghĩ con sẽ trở thành một người anh trai tốt.”

Minh vẫn nhìn Nam, giọng chậm rãi:
“Con không biết liệu mình có làm tốt hay không… nhưng con biết chắc một điều.”

Ba chờ cậu nói tiếp.

“Là con sẽ không bao giờ để em một mình.”

Ba gật đầu. Ông không nói gì nữa, nhưng Minh biết ba hiểu.

Ngoài trời, gió nhẹ thổi qua. Một chương mới cuộc đời đã bắt đầu, và Minh biết từ bây giờ, không còn gì có thể chia cắt được hai anh em nữa.

Khi tiếng khóc của Nam vang lên giữa đêm; cậu không cần ai gọi; cũng không chờ mẹ hay ba đến trước. Cậu bật dậy; bước nhanh đến bên nôi; nhìn em trai mình đang quẫy đạp; gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại như thể khó chịu điều gì đó. Mẹ từ trong phòng bước ra; dáng vẻ vẫn còn mệt mỏi. Minh ra hiệu cho mẹ ngồi xuống; rồi nhẹ nhàng bế Nam lên. Tiếng khóc yếu dần rồi im bặt. Mẹ ngạc nhiên nhìn Minh; rồi cười: “Con giỏi hơn mẹ rồi đấy”. Minh không trả lời; cậu chỉ nhìn Nam; thấy em đã bình tĩnh trở lại; bàn tay bé xíu co lại nơi ngực. Cậu biết mẹ còn muốn nói gì đó; nhưng bà không nói nữa; bà tin cậu.

Vài phút sau; mẹ khẽ vỗ vai Minh; bảo cậu đưa em lại cho mẹ. Nhưng Minh lắc đầu: “Con dỗ em ngủ rồi; mẹ nghỉ ngơi đi”. Mẹ mỉm cười; rồi quay về phòng. Minh đứng đó; ôm Nam trong tay; nhìn em từ từ chìm vào giấc ngủ. Đêm hôm ấy; Minh ngồi suốt bên nôi.

Những ngày sau đó; cuộc sống trong nhà dần trở lại bình thường. Ba vẫn đi làm; mẹ vẫn tất bật với Nam; còn Minh thì đi học. Nhưng có một điều đã thay đổi: Minh không còn là đứa trẻ như trước nữa; cậu đã khác. Mỗi sáng trước khi đi học; cậu luôn kiểm tra xem mẹ có cần giúp gì không; mỗi tối trước khi đi ngủ; cậu luôn ghé vào phòng mẹ để chắc chắn rằng Nam vẫn ngủ ngon. Có lần mẹ hỏi Minh: “Sao lúc nào cũng để ý đến em như vậy?”. Minh không trả lời ngay; một lát sau cậu mới nói: “Con sợ em đi mất”. Mẹ nhìn Minh rất lâu; rồi kéo cậu lại gần; ôm cậu vào lòng: “Em sẽ không đi đâu hết”. Minh không nói gì; cậu muốn tin điều đó; nhưng cậu cũng hiểu rằng trên đời này có những điều mình không thể kiểm soát được. Chỉ có một cách duy nhất để cậu chắc chắn rằng Nam sẽ luôn ở đây; là chính cậu phải luôn ở bên em.

Năm tháng trôi qua; Nam lớn lên từng ngày; trở thành một đứa trẻ hiếu động và hay cười. Minh luôn dõi theo em; dù ở bất kỳ đâu. Một buổi chiều; Nam tập đi; cả nhà đứng xung quanh cổ vũ; còn Minh thì ngồi xuống trước mặt em; đưa tay ra: “Lại đây Nam”. Nam chập chững từng bước một; một lần; hai lần rồi ngã. Minh không chạy đến ngay; cậu nhìn em; chờ đợi. Nam lồm cồm bò dậy; mắt long lanh; rồi em thử lại. Lần này; em đi được ba bước; bốn bước rồi đổ vào vòng tay Minh. Tiếng vỗ tay vang lên khắp nhà; Nam bật cười; ôm chặt lấy Minh. Mẹ quay sang ba: “Nó nhỏ; anh thấy chưa; nó không cần chúng ta giúp; chỉ cần anh nó thôi”. Minh không nghe thấy; nhưng cậu cũng không cần phải nghe; cậu biết Nam lớn nhanh hơn Minh tưởng.

Một ngày nọ; khi cả nhà ngồi ăn cơm; ba chợt nói: “Ngày mai Nam đi mẫu giáo nhé”. Cả nhà nhìn sang Nam; em vẫn còn nhỏ nhưng đã đủ tuổi đến trường. Minh quay sang nhìn mẹ; bà gật đầu. Cậu nhìn Nam; em có vẻ bỡ ngỡ; không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Minh biết em chưa từng xa mẹ; chưa từng ở trong một môi trường lạ; cậu biết em sẽ sợ. Tối hôm đó; Minh ngồi bên cạnh giường Nam; nhìn em cầm chặt chiếc xe đồ chơi mà cậu đã tặng. Một lúc sau; Nam ngước lên hỏi nhỏ: “Anh Minh; mai em có về nhà không?”. Minh bật cười: “Tất nhiên là có”. Nam im lặng một lúc lâu; rồi mới nói tiếp: “Nhưng em không muốn đi”. Minh vươn tay; chạm nhẹ vào vai em: “Không sao; mai anh đưa em đi”. Nam nhìn cậu; như thể chỉ cần Minh nói vậy thì mọi chuyện đều ổn.

Sáng hôm sau; Minh dậy sớm hơn mọi khi; khi ba mẹ còn đang chuẩn bị; cậu đã đứng trước cửa phòng Nam chờ em tỉnh dậy. Nam ngồi dậy; dụi mắt; nhìn quanh; khi thấy Minh đứng đó; em nở một nụ cười. Lúc đến trường; Nam vẫn bám chặt lấy Minh; cậu không vội; cậu để em quen dần với không gian mới. Khi cô giáo bước ra; cúi xuống hỏi Nam có sẵn sàng vào lớp chưa; em quay sang nhìn Minh. Cậu khẽ gật đầu: “Anh đợi em ở đây”. Nam do dự một lát; rồi mới chịu bước vào lớp; nhưng trước khi đi; em vẫn quay lại nhìn Minh lần nữa. Minh vẫn đứng đó; dõi theo mãi đến khi Nam thực sự bước vào lớp; cậu mới quay người bước ra ngoài.

Nhiều năm sau; khi cả hai đã lớn; Minh vẫn nhớ về ngày hôm đó. Cậu nhớ ánh mắt Nam nhìn cậu; nhớ cảm giác khi đưa tay ra để em tập đi; nhớ khoảnh khắc em khóc lên trong vòng tay cậu sau lần suýt mất nhau. Thời gian trôi qua; Nam không còn là đứa trẻ nhỏ xíu nằm trong chiếc nôi nữa; em đã lớn; đã biết đi; biết chạy; biết nói những câu chuyện mà Minh chưa từng nghĩ em sẽ nói. Nhưng dù thế nào đi nữa; Minh vẫn luôn là người dõi theo em; không phải vì trách nhiệm; mà vì đó là điều cậu muốn làm. Bởi vì từ rất lâu trước đây; cậu đã hứa; và có những lời hứa dù có bao nhiêu năm trôi qua vẫn sẽ luôn được giữ trọn vẹn.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *