Huy và Mi đã bên nhau gần 6 năm; cùng xây dựng tổ ấm nhỏ trong một căn hộ chung cư tại Hà Nội. Huy là kỹ sư xây dựng; công việc ổn định nhưng bận rộn; thường xuyên phải đi sớm về muộn. Mi từng là giáo viên mầm non; nhưng từ khi có con; cô quyết định nghỉ việc ở nhà chăm sóc bé Đạt; cậu con trai lanh lợi vừa tròn năm tuổi. Căn hộ của họ không lớn; nhưng ấm cúng. Mỗi sáng; Mi tất bật chuẩn bị bữa sáng; đưa Đạt đến trường mẫu giáo; rồi lại quay về dọn dẹp; nấu ăn; lo toan mọi thứ. Huy thương vợ; nhưng đôi khi quá bận rộn để để ý đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Anh luôn tin rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ; kiếm đủ tiền; gia đình sẽ hạnh phúc.
Mọi thứ vẫn bình thường; cho đến một buổi tối; khi Huy kiểm tra tài khoản ngân hàng; anh nhíu mày: số dư ít hơn so với dự tính. Huy mở ứng dụng; xem lại lịch sử giao dịch. Trong vòng hai tháng gần đây; tài khoản chung của hai vợ chồng bị rút tiền nhiều lần; mỗi lần không quá lớn; nhưng tổng cộng lại thì không hề ít. Lần gần nhất là ba ngày trước; vào lúc 10 giờ đêm; một khoảng thời gian lạ lùng. Huy thoáng giật mình: “Làm sao đã rút?”. Anh ngả người ra ghế; cố nhớ lại xem mình có tiêu khoản nào lớn gần đây không. Không có; thẻ tín dụng cũng không sử dụng nhiều. Vậy số tiền này đi đâu? Linh cảm mách bảo có điều gì đó không ổn.
Tối hôm đó; khi cả nhà đang ăn cơm; Huy giả vờ hỏi bâng quơ: “Em này; dạo này em có mua gì nhiều không?”. Mi đang múc canh; ngước lên nhìn anh: “Không anh ạ; sao thế?”. “Anh thấy tài khoản chung cứ vơi dần; em có rút tiền không?”. Mi thoáng khựng lại một giây; hai giây; rồi cô lắc đầu: “Không anh ạ; em có tiêu gì đâu”. Câu trả lời ấy khiến Huy hơi ngạc nhiên: “Em chắc chứ? Anh thấy có mấy giao dịch rút tiền vào buổi tối”. Mi đặt bát canh xuống; cười nhẹ: “Anh nhớ nhầm không? Em đâu có rút tiền lúc nào đâu”. Huy nhìn vợ chằm chằm; một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Trước đến nay; Mi chưa bao giờ nói dối anh; nhưng phản ứng của cô tối nay có gì đó không đúng. Sao cô ấy lại khựng lại trước câu hỏi của mình? Anh không nói gì thêm; nhưng bữa cơm hôm ấy bỗng chốc trở nên trầm lặng.
Đêm hôm đó; Huy nằm trên giường; nhưng không sao ngủ được. Anh mở điện thoại; xem lại các giao dịch. Mỗi lần rút tiền đều diễn ra vào buổi tối; khi anh còn đang làm việc hoặc chơi với Đạt. Nếu Mi không rút tiền; thì ai làm? Có khi nào tài khoản bị hack? Nhưng không; mật khẩu tài khoản chỉ có hai vợ chồng biết. Hơn nữa; số tiền mất không phải một khoản lớn đột biến; mà chỉ hao hụt từ từ. Anh quay sang nhìn Mi; cô đang ngủ say; khuôn mặt thanh thản dưới ánh đèn ngủ vàng dịu. Trong khoảnh khắc ấy; Huy cảm thấy có lỗi: mình đang nghi ngờ vợ sao? Anh nhắm mắt lại; cố xua đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Có thể Mi đã quên mất một khoản chi tiêu nào đó; hoặc cũng có thể cô đang chuẩn bị một điều bất ngờ cho anh và con; như lần trước cô lén dành dụm tiền để mua cho anh chiếc đồng hồ nhân dịp kỉ niệm ngày cưới. Phải rồi; có thể lần này cũng vậy. Huy thở dài; quyết định gạt bỏ mọi nghi ngờ. Nhưng tại sao trong lòng vẫn có gì đó bất an?
Ngày hôm sau; trong giờ nghỉ trưa; Huy đem chuyện này kể với Quân; bạn thân kiêm đồng nghiệp của anh. Quân nhíu mày: “Mày có chắc là vợ mày không tiêu tiền không?”. “Tao hỏi rồi; Mi nói là không”. Quân cười nhạt; rót thêm ly cà phê: “Thế mày có tin không?”. Huy thoáng lúng túng: “Anh muốn tin Mi; nhưng một phần trong lòng vẫn cảm thấy lấn cấn”. Quân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tao không muốn nghi ngờ ai cả; nhưng mày biết không; phụ nữ ở nhà nhiều khi có những bí mật mà đàn ông không biết đâu; nhất là khi họ có gia đình ở quê. Lỡ đâu cô ấy gửi tiền về cho bố mẹ mà không muốn nói với mày thì sao?”. Câu nói đó khiến Huy sững người. Bố mẹ Mi ở quê làm nông; cuộc sống không dư giả. Trước đây; vợ chồng anh vẫn đều đặn gửi tiền về biếu ông bà; nhưng gần đây không nhắc đến chuyện này nữa. Có khi nào cô ấy lén lấy tiền gửi về mà không nói với anh cả?
Ngày hôm đó; Huy không thể tập trung vào công việc. Tối hôm ấy; khi về nhà; Huy để ý Mi nhiều hơn. Cô vẫn cư xử bình thường; chăm sóc Đạt; dọn dẹp nhà cửa; trò chuyện với anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng càng nhìn; Huy càng cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Đến khi Đạt đi ngủ; Huy bước vào phòng khách; mở điện thoại; nhìn chằm chằm vào lịch sử giao dịch. Một ý nghĩ chợt lóe lên: mình cần biết sự thật. Sau nhiều lần đắn đo; anh quyết định làm một việc mà chính bản thân cũng không tin mình sẽ làm: lắp camera trong nhà.
Sáng hôm sau; Huy tìm đến một người bạn chuyên về thiết bị an ninh. Anh mua hai chiếc camera nhỏ; khó phát hiện. Một cái anh giấu ở phòng khách; nơi đặt két sắt; cái còn lại trong phòng ngủ; ở góc khuất. Khi lắp đặt xong; Huy ngồi xuống; nhìn quanh căn nhà quen thuộc. Anh từng nghĩ đây là nơi an toàn nhất; là nơi chỉ có niềm vui và sự tin tưởng; nhưng bây giờ anh lại đang theo dõi vợ mình. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng: liệu anh có đang làm đúng không? Hay anh sẽ phải đối mặt với một sự thật mà anh không bao giờ ngờ tới?
Sáng hôm sau; Huy cảm thấy khó chịu hơn cả đêm mất ngủ trước đó. Anh không muốn tin Mi có bí mật gì giấu mình; nhưng những dấu hiệu ngày càng rõ ràng. Camera đã được lắp xong; bây giờ chỉ cần chờ đợi. Huy kiểm tra điện thoại; mở ứng dụng kết nối với camera. Hình ảnh phòng khách hiện lên rõ nét; chiếc két sắt vẫn nằm yên lặng trong góc. Anh chuyển sang camera trong phòng ngủ; nơi đặt tủ quần áo; nơi Mi đã từng khựng lại khi anh hỏi về tiền. Mọi thứ vẫn bình thường.
Những ngày tiếp theo; anh không vội vã; chỉ lặng lẽ quan sát. Ban ngày; Mi vẫn là người vợ hiền dịu; người mẹ tận tụy. Cô đưa Đạt đi học; đi chợ; về nhà nấu ăn; dọn dẹp; rồi ngồi đọc sách hay xem chương trình nấu ăn trên YouTube. Cô vẫn tươi cười; vẫn quan tâm anh như trước. Nhưng Huy không thể xóa bỏ được cảm giác bất an trong lòng.
Rồi đến một đêm; khi Huy đang nằm trên giường; anh mở điện thoại lên kiểm tra camera theo thói quen. Bất chợt; anh khựng lại. Hình ảnh từ camera phòng khách cho thấy Mi lặng lẽ bước đến két sắt. Cô nhìn quanh một chút; như thể sợ ai đó nhìn thấy; rồi mở két; lấy ra một sấp tiền. Huy cảm thấy tim mình đập mạnh: “Cô ấy đang làm gì?”. Anh chuyển ngay sang camera trong phòng ngủ. Mi cầm tiền; bước đến tủ quần áo; với tay lên nóc; kéo xuống một chiếc hộp nhỏ. Cô mở nắp; đặt cọc tiền vào trong; rồi lại nhẹ nhàng đậy lại; giấu kín như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Huy cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng: “Tại sao cô ấy lại làm vậy? Nếu Mi thực sự cần tiền; tại sao không nói với anh? Cô đang tích cóp số tiền đó để làm gì?”. Cơn giận bắt đầu dâng lên; nhưng Huy cố kiềm chế. Có thể Mi chỉ đang tiết kiệm riêng; nhưng sao lại lén lút như vậy? Anh quyết định không vội chất vấn. Nếu Mi thực sự đang giấu giếm điều gì; anh cần biết rõ trước khi nói chuyện.
Ngày hôm sau; trong giờ nghỉ trưa; Huy kể lại chuyện này với Quân: “Tao thấy tận mắt rồi; Mi lấy tiền trong két; nhét vào một cái hộp trong tủ”. Quân nhíu mày; khuấy ly cà phê: “Thế mày tính sao?”. Huy thở dài: “Tao chưa biết; tao không muốn làm ầm lên khi chưa chắc chắn; nhưng tao không hiểu được tại sao cô ấy phải giấu tao”. Quân im lặng một lúc rồi nói: “Thế này nhé; mày cứ theo dõi tiếp; nếu cô ấy tiếp tục lấy tiền; chắc chắn có vấn đề. Mày thử để ý xem cô ấy có dấu hiệu gì lạ không; gọi điện thoại nhiều hơn hay có người lạ liên lạc”. Câu nói ấy khiến Huy giật mình. Anh chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó; nhưng bây giờ ý nghĩ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu anh.
Tối hôm đó; Huy cố gắng giữ vẻ bình thản khi về nhà. Anh quan sát Mi kỹ hơn. Cô vẫn cười nói như mọi khi; vẫn dành thời gian chơi với Đạt; vẫn nấu món anh thích; không có gì bất thường cả. Nhưng càng như vậy; Huy càng cảm thấy bứt rứt. Nửa đêm; anh lại mở camera lên xem; và điều đó lại lặp lại. Mi vẫn lặng lẽ lấy tiền; vẫn cất vào chiếc hộp ấy; nhưng lần này; sau khi cất tiền; cô ngồi xuống giường; ôm mặt thở dài. Một lúc sau; cô mở điện thoại; nhắn tin cho ai đó. Huy cảm thấy cả người nóng bừng. Anh nghiến răng; tự nhủ mình phải biết được sự thật.
Hôm sau; Huy âm thầm lấy chiếc hộp trên nóc tủ xuống khi Mi đưa Đạt đi học. Tay anh hơi run khi mở nắp. Bên trong; không chỉ có tiền; có một đơn thuốc. Huy sững người. Đơn thuốc anh cầm lên xem; tên người dùng: Trần Minh Đạt. Cả người anh như đông cứng lại. Đạt? Anh nhanh chóng đọc tiếp: loại thuốc dùng cho bệnh nhân ung thư máu. Hơi thở Huy nghẹn lại. Anh không tin vào mắt mình. Anh ngồi sụp xuống giường; đầu óc trống rỗng: “Tại sao lại có đơn thuốc này? Tại sao Mi không nói gì với anh?”. Nỗi nghi ngờ biến mất; thay vào đó là một cơn hoảng loạn thực sự. Anh bấm tay; siết chặt tờ đơn thuốc. Đột nhiên; tiếng chuông điện thoại vang lên. Một giây; hai giây; Mi bắt máy: “Anh à; sao thế?”. Huy siết chặt tờ đơn thuốc trong tay; giọng anh khàn đi: “Em đang giấu anh chuyện gì?”. Đầu dây bên kia im lặng; rồi Mi cất giọng rất nhỏ; nhưng cũng rất rõ ràng: “Anh đã biết rồi à?”. Huy cảm thấy tim mình như ngừng đập: “Anh đã biết rồi á?”. Câu nói của Mi vang lên trong điện thoại; khiến lòng anh thắt lại. Cổ họng anh khô khốc; bàn tay vô thức siết chặt tờ đơn thuốc. Vậy là cô ấy thực sự đã giấu anh điều gì đó. Anh hít một hơi thật sâu; cố gắng giữ bình tĩnh: “Là sao? Em nói rõ đi”. Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu; chỉ còn tiếng hơi thở Mi thoáng run rẩy: “Chúng ta nói chuyện sau được không? Anh đừng hỏi em lúc này”. Huy gần như muốn hét lên: “Sao lại phải để sau? Đây là chuyện gì? Đạt bị bệnh gì? Tại sao anh lại phải biết qua một tờ giấy mà không phải từ em?”. Mi vẫn im lặng; một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng Huy. Anh không thể chờ đợi thêm nữa: “Em đang ở đâu?”. “Em đang trên đường về nhà”. Huy không nói thêm gì nữa; cúp máy; bước nhanh về phòng khách. Cảm giác choáng váng khiến anh không thể ngồi yên.
Anh nhìn chiếc hộp; nhìn những sấp tiền; rồi lại nhìn tờ đơn thuốc. Mọi chuyện bắt đầu sáng tỏ; nhưng anh vẫn chưa có câu trả lời. 15 phút sau; Mi mở cửa bước vào nhà. Cô nhìn thấy Huy ngồi ngay ghế sofa; tờ đơn thuốc đặt trên bàn. Đôi mắt cô thoáng dao động; căn phòng chìm trong im lặng. Huy nhìn vợ; giọng anh trầm xuống; đầy cảm xúc lẫn lộn: “Bây giờ em có thể nói cho anh biết chưa?”. Mi đứng đó; bàn tay bấu chặt vào vạt áo; cô chậm rãi bước tới; kéo ghế ngồi xuống đối diện chồng. Gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi; nhưng điều khiến Huy đau lòng nhất chính là đôi mắt Mi; một nỗi đau khôn cùng mà cô đã giấu suốt bao lâu nay.
Cô mở miệng; giọng nói khẽ khàng; nhưng từng lời như nhát dao cứa vào tim Huy: “Đạt bị ung thư máu”. Không khí như đông cứng lại; Huy cảm thấy tim mình vỡ vụn. Anh nhìn Mi; chân chối như thể không tin vào những gì mình vừa nghe. Miệng anh hé ra; nhưng không thốt được lời nào. Mi cúi mặt; nước mắt bắt đầu trào ra; rơi xuống bàn: “Em biết em sai khi giấu anh; nhưng em không có lựa chọn nào khác”. Cổ họng Huy nghẹn lại; anh phải mất vài giây mới có thể nói thành lời: “Em nói gì cơ? Đạt bị ung thư máu từ bao giờ?”.
Mi gạt nước mắt; giọng cô đứt quãng: “Bác sĩ phát hiện cách đây 3 tháng”. Huy như bị sét đánh: “3 tháng? Em giấu anh suốt 3 tháng?”. Mi bật khóc: “Em không biết phải làm sao; anh lúc nào cũng áp lực vì công việc; vì tài chính. Nếu biết chuyện này; anh sẽ suy sụp mất. Em không muốn anh rơi vào tuyệt vọng; em nghĩ nếu em tự mình lo liệu; nếu em có thể tìm cách xoay sở tiền thuốc; nếu Đạt đáp ứng tốt với điều trị; thì anh sẽ không cần phải lo lắng nhiều”.
Huy gần như không tin nổi những gì mình đang nghe: “Trời ơi; Mi! Em nghĩ anh là người chồng kiểu gì mà em không thể chia sẻ chuyện này với anh? Đây là con của chúng ta; đây là gia đình của chúng ta. Sao em lại chịu đựng một mình?”. Anh siết chặt nắm tay; cảm giác tức giận; đau đớn và bất lực cuộn trào trong lồng ngực. Mi nhìn chồng; nước mắt giàn giụa: “Em xin lỗi; em thật sự không biết làm gì khác”.
Huy đứng bật dậy; bước vài vòng quanh phòng; đầu óc rối bời. Anh cố gắng bình tĩnh; nhưng làm sao có thể bình tĩnh được? Làm sao anh có thể không tức giận khi vợ anh; người đáng ra phải cùng anh gánh vác mọi chuyện; lại giấu anh một điều quan trọng đến thế? Làm sao anh có thể không đau đớn khi biết con trai mình đang mắc một căn bệnh khủng khiếp; còn anh thì không hay biết gì suốt 3 tháng qua? Anh quay lại nhìn Mi chằm chằm: “Đạt đã điều trị thế nào? Em lấy tiền đâu để mua thuốc?”.
Mi lau nước mắt; cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Bác sĩ nói bệnh của Đạt vẫn còn ở giai đoạn có thể kiểm soát bằng thuốc; nhưng thuốc rất đắt. Em đã bán hết trang sức cưới; vay mượn bạn bè; và lấy tiền trong két sắt để xoay sở”. Huy nhắm chặt mắt; hai tay run lên: “Vậy là suốt thời gian qua; em một mình lo hết mọi chuyện; một mình chịu đựng tất cả?”. Mi gật đầu. Huy cảm thấy một cơn nhói đau nơi lồng ngực; anh thấy giận; nhưng cũng thấy thương. Giận vì Mi đã giấu anh quá lâu; nhưng thương vì cô đã cố gắng chịu đựng một mình; chỉ vì không muốn anh đau lòng.
“Em nghĩ em đang bảo vệ anh; nhưng em sai rồi; Mi. Chúng ta là vợ chồng; đáng lẽ em phải nói với anh ngay từ đầu”. Mi nghẹn ngào: “Em biết; nhưng em sợ; em sợ nếu em nói ra; anh sẽ suy sụp; sẽ không thể tập trung làm việc. Em không muốn anh phải gánh thêm gánh nặng”. Huy hít một hơi thật sâu; cố gắng trấn tĩnh. Anh bước đến; nắm lấy tay Mi: “Anh giận em; rất giận; nhưng anh cũng rất thương em. Và quan trọng hơn hết; anh sẽ không để em phải chịu đựng một mình nữa”. Câu nói ấy khiến Mi bật khóc nức nở. Huy ôm vợ vào lòng; lần đầu tiên trong nhiều tháng qua; Mi không còn phải chịu đựng một mình. Nhưng Huy biết; cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.
Huy ngồi lặng lẽ trên ghế sofa; tay siết chặt lấy tờ đơn thuốc đã nhăn nhúm. Đầu óc anh quay cuồng; lồng ngực trĩu nặng bởi một cơn đau vô hình. Cả thế giới như sụp đổ khi anh biết con trai mình; bé Đạt chỉ mới năm tuổi; đang phải chống chọi với căn bệnh ung thư máu. Hít một hơi thật sâu; anh ngẩng lên nhìn Mi. Cô vẫn đang cúi đầu; hai bàn tay đan vào nhau; đôi vai run lên từng nhịp; như thể đang cố gắng kìm nén cơn xúc động. “Bây giờ; nói anh nghe đi; tất cả”; giọng Huy trầm xuống; không còn cơn giận dữ ban nãy; mà là một sự bình tĩnh đến đáng sợ.
Mi hít một hơi thật sâu; nước mắt còn đọng trên khóe mắt; nhưng cô vẫn cố gắng nói thành lời: “Em phát hiện ra bệnh của Đạt cách đây 3 tháng; khi con thường xuyên sốt về đêm; xanh xao và hay mệt mỏi. Lúc đầu em nghĩ nó chỉ là ốm vặt; nhưng rồi thấy con bị chảy máu cam liên tục; bầm tím dù không va đập gì mạnh. Em đã đưa con đi khám”. Cô dừng lại; đôi mắt đỏ hoe nhìn chồng: “Khi bác sĩ thông báo Đạt bị ung thư máu; em đã sụp đổ; em không biết phải làm gì; em sợ đến phát điên”. Huy siết chặt bàn tay thành nắm đấm; anh có thể tưởng tượng được khoảnh khắc ấy đã tàn nhẫn thế nào với Mi; một người mẹ đơn độc đứng trước sự thật kinh hoàng về con mình.
Mi nuốt khan; giọng cô yếu ớt hơn: “Bác sĩ nói bệnh vẫn còn giai đoạn đầu; có thể kiểm soát bằng thuốc để làm chậm tiến triển; nhưng chi phí điều trị rất đắt. Anh biết mà; nhà mình đâu có nhiều tiền”. Huy gật đầu; anh biết chứ. Tuy làm kỹ sư xây dựng với mức lương khá; nhưng vợ chồng anh vẫn còn khoản vay mua căn hộ; mỗi tháng chi tiêu tằn tiện cũng chỉ đủ duy trì cuộc sống và lo cho con. Nhưng bây giờ; là tiền chữa bệnh; một con số không thể nào đoán trước được. “Em đã làm gì để có tiền?”; Huy hỏi; mặc dù anh đã lờ mờ đoán được câu trả lời.
Mi cười buồn: “Em bán hết số vàng cưới; nhẫn; vòng; em vay mượn bạn bè; gom góp từng đồng; nhưng vẫn không đủ”. Cô cúi đầu; giọng nghẹn lại: “Em phải lấy tiền trong két sắt”. Huy nhắm mắt; cố gắng kiểm soát cảm xúc. Anh không giận Mi vì đã lấy tiền; anh giận chính bản thân mình vì không biết sớm hơn; vì đã để cô ấy phải đơn độc xoay sở tất cả. “Tại sao không nói với anh?”; câu hỏi ấy vỡ ra từ lòng ngực anh; nặng nề như một tảng đá. Mi bật khóc; cô nhìn anh đầy đau đớn: “Em sợ; Huy à; sợ rằng nếu nói ra; anh sẽ suy sụp; sẽ mất tinh thần làm việc. Em không muốn anh nhìn Đạt với ánh mắt tuyệt vọng mỗi ngày”.
Huy siết chặt hai bàn tay; anh có thể suy sụp; nhưng anh không thể tha thứ cho bản thân nếu anh không biết gì về chuyện này. Anh đứng dậy; bước tới ôm lấy Mi: “Em đã sai khi giấu anh; nhưng từ giờ; em không phải một mình nữa. Anh hứa”. Lần đầu trong suốt quãng thời gian dài; Mi bật khóc nức nở trong vòng tay anh. Cả hai ngồi như thế rất lâu; không ai nói gì; chỉ có những tiếng thổn thức xen lẫn nhịp tim dồn dập của hai người.
Một lúc sau; Huy lên tiếng: “Tình trạng của Đạt hiện giờ thế nào?”. Mi lau nước mắt; lấy lại bình tĩnh: “Bác sĩ nói thuốc vẫn đang có tác dụng; nhưng nếu bệnh tiến triển nặng hơn; con sẽ cần ghép tủy”. Huy thoáng giật mình: “Ghép tủy?”. Mi gật đầu; ánh mắt đầy lo lắng: “Phương án này có thể giúp con khỏi bệnh hoàn toàn; nhưng không phải ai cũng có tủy phù hợp. Anh em hoặc người thân cần phải xét nghiệm trước; nếu không có ai hợp; phải tìm người hiến tủy bên ngoài”. Một cảm giác nặng nề lại tràn lên trong lòng Huy: “Chúng ta sẽ làm xét nghiệm ngay. Nếu anh có tủy phù hợp; anh sẽ làm ngay lập tức”; anh nói chắc nịch; không một chút do dự.
Mi nhìn anh; mắt ngấn lệ; nhưng lần này trong ánh mắt cô có một tia hy vọng: “Anh có chắc không? Nếu làm; anh sẽ phải chịu đau đớn; mất máu; còn ảnh hưởng đến sức khỏe”. Huy cắt ngang: “Là ba của con; anh không thể đứng ngoài cuộc”. Cô nhìn anh rất lâu; rồi bật khóc; nhưng lần này không phải là nước mắt của đau đớn; mà là một sự nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau; họ cùng nhau đưa Đạt đến bệnh viện. Cậu bé vẫn còn hồn nhiên; không hề biết những điều khủng khiếp đang diễn ra xung quanh mình. Huy ngồi trong phòng chờ; tay nắm chặt lấy tay con trai: “Ba sẽ lo cho con; ba sẽ làm tất cả”. Đạt ngước lên nhìn anh; nở một nụ cười vô tư: “Ba ơi; con có thể đi chơi công viên vào cuối tuần không?”. Huy cảm thấy tim mình thắt lại; anh gật đầu: “Được chứ; con thích gì ba sẽ làm cho con”. Cậu bé cười hồn nhiên; không hề biết rằng phía trước là một cuộc chiến mà cả gia đình sẽ phải đối mặt.
Cửa phòng xét nghiệm mở ra: “Anh chị mời vào”. Mi siết chặt tay Huy; anh hít sâu rồi cùng vợ bước vào. Chỉ cần có một tia hy vọng; họ sẽ chiến đấu đến cùng. Căn phòng xét nghiệm trắng toát; mùi thuốc sát trùng độc vào mũi khiến Huy cảm thấy nghèn nghẹn nơi lồng ngực. Anh nắm chặt tay Mi trong khi cô cúi đầu; đôi vai khẽ run lên. Đạt thì vẫn ngồi hồn nhiên trên ghế; đung đưa chân; không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bác sĩ Quân; người trực tiếp điều trị cho Đạt; lật dở tập hồ sơ xét nghiệm và nhìn vợ chồng Huy bằng ánh mắt trầm ngâm.
“Chúng tôi đã có kết quả”; Huy nuốt khan; bàn tay anh vô thức siết lại; như thể sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì. Bác sĩ lật tờ giấy kết quả; rồi chậm rãi nói: “Rất tiếc; anh chị không phải người có tủy phù hợp với Đạt”. Mi khựng lại; còn Huy cảm thấy cả thế giới như tối sầm. “Không thể nào”; anh lặp lại câu đó như một bản năng. Bác sĩ thở dài: “Ghép tủy không đơn giản như truyền máu. Chúng tôi đã xét nghiệm cả hai anh chị; nhưng kết quả cho thấy không phù hợp”. Huy nắm chặt tay; hơi thở anh dồn dập: “Vậy bây giờ làm sao? Chúng tôi có thể tìm người hiến tủy bên ngoài không?”. Bác sĩ gật đầu: “Đó là cách duy nhất; nhưng tìm được người có tủy phù hợp rất khó. Gia đình nên liên hệ với ngân hàng tế bào gốc hoặc các tổ chức hiến tủy để tra cứu. Tuy nhiên; kể cả khi tìm được người hiến tủy; cũng phải đồng ý và trải qua quá trình sàng lọc rất khắt khe”.
Căn phòng chìm vào im lặng. Mi gục đầu xuống bàn; hai tay bấu chặt vào nhau: “Bác sĩ; Đạt có thể chờ bao lâu?”. Bác sĩ Quân nhìn Mi bằng ánh mắt thương cảm: “Chúng tôi vẫn đang kiểm soát bệnh tình của cháu bằng thuốc; nhưng nếu bệnh tiến triển nhanh hơn; việc ghép tủy sẽ phải thực hiện càng sớm càng tốt”. Huy cảm thấy như có ai đó bóp nghẹt tim mình. Anh nhìn Đạt; cậu bé vẫn đang vui vẻ nghịch với chiếc xe đồ chơi trên bàn; hoàn toàn không biết cuộc sống của mình đang bị đếm ngược từng ngày. Huy hít một hơi thật sâu; giọng anh đanh lại: “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để tìm được người hiến tủy cho con tôi”. Bác sĩ gật đầu; như thể hiểu được quyết tâm ấy: “Vậy anh chị hãy chuẩn bị tinh thần; việc tìm kiếm có thể rất gian nan”.
Trên đường về; Mi không nói một lời nào; cô ngồi trên ghế; mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Huy cũng không lên tiếng; hai người đều hiểu rằng ngay lúc này; lời nói không thể xoa dịu được nỗi đau mà họ đang gánh chịu. Về đến nhà; Mi bước nhanh vào phòng; khẽ đóng cửa lại. Huy biết cô cần một chút thời gian để bình tâm; nhưng anh thì không có thời gian để gục ngã. Anh ngồi xuống bàn làm việc; mở máy tính lên; mạng tìm kiếm thông tin về các tổ chức hiến tủy. Bất cứ tia hy vọng nào; anh cũng sẽ bám vào. Anh đăng bài trên các hội nhóm sức khỏe; tham gia các diễn đàn; liên hệ với những tổ chức hỗ trợ bệnh nhân ung thư máu. Nếu Đạt cần tủy; anh sẽ làm tất cả để tìm cho bằng được.
Một tuần sau; tin tức lan rộng. Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè và những người hảo tâm; bài đăng của Huy được chia sẻ khắp nơi. Nhưng vấn đề không nằm ở việc có người tình nguyện giúp hay không; mà là họ có phù hợp hay không. Hàng chục người liên hệ với Huy; nói rằng họ sẵn sàng xét nghiệm; nhưng lần lượt từng người một bị loại do không phù hợp về mô ghép. Mỗi lần nhận được kết quả không khớp; Mi lại càng trở nên lặng lẽ hơn. Một buổi tối; khi Huy về nhà; anh thấy cô đang ngồi trên ghế sofa; mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không. Mi không quay lại; chỉ có giọng nói nghèn nghẹn vang lên: “Hay là mình bán nhà đi?”. Huy sững người: “Em nói gì?”. Mi quay sang nhìn anh; đôi mắt đỏ hoe: “Nếu mình có tiền; mình có thể liên hệ với các bệnh viện nước ngoài; biết đâu sẽ tìm được người hiến tủy nhanh hơn”. Huy nắm chặt vai Mi; giọng anh đầy kiên quyết: “Không; chúng ta không cần bán nhà; chúng ta sẽ tìm được cách khác”. “Nhưng nếu quá muộn thì sao?”. Huy không trả lời; anh không thể nói dối cô; cũng không thể hứa điều gì khi chính anh cũng đang đấu tranh với nỗi lo sợ.
Ba tuần sau; khi hy vọng gần như cạn kiệt; Huy nhận được một cuộc gọi. Giọng một người phụ nữ vang lên qua điện thoại: “Chào anh Huy; tôi là Hà. Tôi đã đọc được bài viết của anh; tôi từng hiến tủy một lần trước đây; và nếu anh không phiền; tôi muốn xét nghiệm thử xem mình có phù hợp với bé Đạt không”. Huy như chết lặng trong giây lát; anh chợt đứng bật dậy: “Chị nói thật chứ?”. “Tôi nói thật; tôi có một cậu con trai bằng tuổi bé Đạt; tôi không thể tưởng tượng được nỗi đau mà gia đình anh đang trải qua; nếu tôi có thể giúp; tôi sẵn sàng”. Huy cảm thấy tim mình đập mạnh; không phải vì lo sợ; mà vì một tia hy vọng vừa lóe lên: “Chị có thể đến bệnh viện ngay trong tuần này không?”. “Tôi sẽ thu xếp”. Sau khi cúp máy; Huy ngồi phịch xuống ghế; đôi tay run lên vì xúc động. Anh ngước nhìn lên trần nhà; khẽ thì thầm: “Có khi nào đây chính là cơ hội mà chúng tôi đang tìm kiếm?”. Huy không thể tin vào những gì vừa nghe; cuối cùng; sau bao nhiêu ngày tuyệt vọng; tia hy vọng cũng đã xuất hiện. Anh hít một hơi thật sâu; trấn tĩnh lại; rồi bước nhanh vào phòng ngủ.
Mi đang ngồi đó; ánh mắt trống rỗng; nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đựng đơn thuốc của Đạt. Nghe tiếng bước chân; cô khẽ ngước lên: “Có chuyện gì thế anh?”. Huy ngồi xuống bên cạnh vợ; bàn tay nắm lấy tay cô thật chặt: “Có người sẵn sàng xét nghiệm hiến tủy cho Đạt”. Câu nói ấy khiến Mi mở to mắt; như thể cô không dám tin vào tai mình: “Thật… thật sao?”. “Anh vừa nhận được cuộc gọi; một người phụ nữ tên Hà; cô ấy từng hiến tủy trước đây và muốn thử xét nghiệm xem có phù hợp với Đạt không”. Mi đưa tay lên bịt miệng; nước mắt bất giác trào ra: “Anh nói thật chứ?”. Huy gật đầu: “Chúng ta vẫn chưa biết kết quả; nhưng ít nhất vẫn còn hy vọng”. Mi gục đầu vào vai chồng; bật khóc nức nở. Ba tuần qua; cô đã sống trong tuyệt vọng; trong nỗi sợ hãi tột cùng rằng mình sẽ mất con; nhưng bây giờ; dù chỉ là một tia hy vọng mong manh; cô vẫn muốn bám víu lấy nó: “Bao giờ chị ấy xét nghiệm?”. “Ngay trong tuần này”.
Ba ngày sau; Huy và Mi có mặt tại bệnh viện cùng chị Hà. Chị Hà là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi; khuôn mặt hiền hậu. Khi nhìn thấy Đạt; mắt chị thoáng dịu lại; rồi chị cúi xuống xoa nhẹ mái tóc cậu bé: “Con trai cô cũng tầm tuổi này; đúng không?”. Huy hỏi; giọng trầm xuống. Hà gật đầu: “Bằng tuổi bé Đạt; vì vậy tôi hiểu hai anh chị đang cảm thấy thế nào”. Nói rồi; chị mỉm cười với Đạt: “Cô sẽ giúp cháu được không nào?”. Cậu bé chớp chớp mắt; rồi gật đầu. Xét nghiệm diễn ra trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Huy nắm chặt tay Mi; cố gắng giữ bình tĩnh; nhưng sâu trong lòng anh sợ.
Nếu kết quả không phù hợp thì sao? Nếu tia hy vọng này lại vụt tắt thì sao? Hai ngày sau, họ nhận được kết quả. Bác sĩ Quân bước ra từ phòng làm việc, cầm trên tay tập hồ sơ; ông nhìn Huy và Mi rồi chậm rãi nói: “Chúc mừng anh chị; chị Hà là người có tủy phù hợp với bé Đạt.” Cảm giác như bị điện giật, Huy sững sờ; bên cạnh, Mi cũng không kém phần bất ngờ. “Bác sĩ… bác sĩ nói gì ạ?” Mi hỏi, giọng run rẩy. Bác sĩ Quân mỉm cười: “Tủy của chị Hà có độ tương thích cao với Đạt; chúng tôi có thể tiến hành ghép nếu chị ấy đồng ý.”
Mi quay sang nhìn chị Hà; hai tay cô run lên. “Chị… chị có đồng ý không?” Chị Hà mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi đã đến đây thì không có lý do gì để từ chối cả.” Mi bật khóc, nắm chặt tay chị Hà, liên tục nói lời cảm ơn. Nhưng sau đó, Huy nhận thấy ánh mắt của chị Hà thoáng chút lo lắng. “Chị có gì cần nói với chúng tôi không ạ?” Huy hỏi. Chị Hà thở dài, đôi mắt trĩu nặng: “Tôi có thể hiến tủy; nhưng tôi có một cậu con trai nhỏ và tôi là trụ cột kinh tế trong gia đình. Nếu tôi phẫu thuật, tôi cần ít nhất hai tuần để hồi phục; và tôi lo lắng sẽ không thể đi làm trong thời gian đó.”
Không ai nói gì; chị Hà nhìn họ, ánh mắt áy náy. “Tôi muốn giúp; nhưng tôi cũng cần đảm bảo con tôi không bị ảnh hưởng. Tôi mong anh chị hiểu.” Huy và Mi nhìn nhau; cả hai đều hiểu chị Hà không hề đòi hỏi điều gì quá đáng. Huy hít một hơi thật sâu rồi kiên quyết nói: “Chị Hà, chúng tôi sẽ lo hết chi phí cho chị trong thời gian chị hồi phục; chị không cần lo gì cả, chỉ cần tập trung vào việc ghép tủy.” Chị Hà sững sờ: “Thật sao?” Mi gật đầu, ánh mắt đầy biết ơn: “Chị đã cho gia đình em một cơ hội; đây là điều tối thiểu mà chúng em có thể làm cho chị.”
Chị Hà nhìn hai vợ chồng họ một lúc lâu rồi khẽ mỉm cười: “Được, tôi đồng ý.” Ngay lập tức, ca ghép tủy được ấn định. Buổi sáng hôm ấy, khi Đạt được đưa vào phòng phẫu thuật, Mi nắm chặt tay con trai; giọng cô run lên: “Con yêu, con sẽ làm tốt, đúng không?” Cậu bé cười, gật đầu: “Mẹ ơi, con không sợ đâu; con là siêu nhân mà!” Huy xoa đầu con trai, cố gắng kìm nén cơn xúc động: “Đúng rồi, Đạt của ba là siêu nhân dũng cảm nhất.” Cánh cửa phòng mổ đóng lại; Mi bấu chặt tay Huy, nước mắt lăn dài: “Anh ơi, con mình sẽ ổn, đúng không?” Huy vòng tay ôm lấy vợ, giọng anh kiên định: “Chắc chắn sẽ ổn.” Nhưng thực lòng, anh cũng đang sợ hãi hơn bao giờ hết.
Ca ghép tủy kéo dài suốt nhiều giờ đồng hồ; Huy và Mi ngồi ngoài hành lang bệnh viện, mắt dán chặt vào cánh cửa phòng phẫu thuật – nơi con trai họ đang chiến đấu giành lại sự sống. Bàn tay Mi lạnh ngắt; nhưng Huy vẫn nắm chặt, truyền cho cô một chút sức mạnh. Bên cạnh họ, chị Hà cũng đã được đưa vào phòng để thực hiện quá trình lấy tủy. Chị đã sẵn sàng hi sinh một phần cơ thể mình cho một đứa trẻ xa lạ; và điều đó khiến Huy không khỏi nghẹn lòng.
Thời gian trôi qua chậm rãi; từng phút một như kéo dài hàng giờ. Cuối cùng, bác sĩ Quân bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Nhìn thấy ông, Huy lập tức đứng bật dậy; tim anh đập mạnh đến mức anh có thể nghe thấy tiếng nó vang vọng trong đầu. “Bác sĩ, con tôi sao rồi?” Bác sĩ kéo khẩu trang xuống; gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy hy vọng: “Ca ghép tủy đã thành công.” Không gian như đông cứng lại trong một giây; rồi Mi bật khóc nức nở, gục đầu vào ngực chồng: “Con em… con em thực sự ổn rồi ạ?” Bác sĩ gật đầu, giọng trầm ấm: “Hiện tại, cơ thể Đạt đang thích nghi tốt với tủy mới; nhưng phải theo dõi sát trong vài tuần tới để chắc chắn rằng không có biến chứng xảy ra.”
Huy thở hắt ra một hơi dài; một gánh nặng khổng lồ vừa được nhấc khỏi vai anh. Anh ôm chặt lấy Mi; cảm nhận được cơ thể cô vẫn run rẩy trong vòng tay. “Mình cảm ơn trời đất.” Một lát sau, khi Mi đã bình tĩnh hơn, họ được phép vào phòng hồi sức để gặp con trai. Bé Đạt nằm trên giường; cơ thể gầy gò nhưng khuôn mặt lại toát lên sự bình yên. Đôi mắt cậu bé chậm rãi mở ra khi nghe thấy giọng mẹ gọi: “Đạt ơi, con tỉnh rồi.” Cậu bé nhìn thấy ba mẹ rồi nở một nụ cười yếu ớt: “Ba mẹ, con làm tốt không?” Mi bật khóc, ôm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai: “Con làm rất tốt, siêu nhân của mẹ.” Huy đứng bên cạnh, siết nhẹ tay Mi; trong giây phút ấy, anh biết rằng mọi khó khăn, mọi đau đớn mà họ đã trải qua suốt thời gian qua đều xứng đáng.
Sau khi Đạt dần hồi phục, Huy và Mi đến thăm chị Hà. Chị nằm trên giường bệnh, mỉm cười khi thấy họ bước vào. “Chị cảm thấy thế nào rồi ạ?” Mi hỏi, ánh mắt đầy lo lắng. “Chị ổn; mệt một chút thôi.” Huy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường; anh nhìn chị thật lâu rồi khẽ nói: “Chúng tôi không biết phải cảm ơn chị thế nào cho đủ.” Chị Hà bật cười nhẹ, giọng yếu ớt nhưng đầy chân thành: “Đừng cảm ơn chị; nếu chị là người mẹ có con bị bệnh, chị cũng sẽ mong ai đó giúp con mình. Chỉ là lần này, chị có cơ hội làm điều đó.” Mi cầm lấy tay chị; mắt cô đỏ hoe: “Chị đã cứu con em; chị biết không? Chị đã mang lại cho gia đình em một phép màu.” Chị Hà siết nhẹ tay Mi rồi nói: “Vậy thì hãy sống thật tốt và yêu thương con mình mỗi ngày; đó là cách tốt nhất để cảm ơn chị.”
Những ngày sau đó, Đạt dần khỏe hơn; cậu bé vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi, nhưng tình trạng đã cải thiện rõ rệt. Một buổi sáng, khi Huy mang cháo đến cho con, cậu bé nhìn anh, đôi mắt tròn xoe: “Ba ơi, vậy là con sẽ không sao nữa, đúng không?” Huy ngồi xuống bên cạnh giường, xoa nhẹ mái tóc mềm của con trai: “Ba không biết chắc điều gì sẽ xảy ra trong tương lai; nhưng có một điều ba biết.” Anh nhìn con, giọng trầm ấm và đầy quyết tâm: “Con không bao giờ phải chiến đấu một mình; ba mẹ sẽ luôn luôn ở bên con.” Đạt cười tít mắt rồi vươn tay ôm lấy cổ ba: “Con yêu ba mẹ nhất trên đời.” Huy siết chặt con vào lòng; cảm nhận hơi ấm từ cơ thể bé nhỏ của con trai. Cuối cùng, sau tất cả, họ vẫn ở bên nhau; và điều đó là tất cả những gì quan trọng nhất.
Ba tháng sau, Đạt được xuất viện; cậu bé tuy vẫn phải theo dõi sức khỏe định kỳ nhưng đã có thể trở về nhà – về với những ngày tháng tuổi thơ đúng nghĩa mà lẽ ra cậu bé không bao giờ phải đánh mất. Hôm Đạt rời bệnh viện, trời trong xanh; những tia nắng rực rỡ len lỏi qua tán cây. Huy bế con trai lên, xoay một vòng giữa sân bệnh viện khiến cậu bé cười khanh khách: “Ba ơi, con khỏe rồi đúng không? Con có thể chạy nhảy, chơi đùa như trước, đúng không?” Huy hôn lên trán con trai; giọng anh nghẹn lại: “Phải, con trai của ba đã chiến thắng.” Bên cạnh, Mi lau nước mắt, vừa cười vừa khóc. Cuối cùng, sau bao nhiêu đau đớn, họ cũng có thể thở phào; cuộc sống dần trở lại bình thường.
Buổi sáng, Huy đưa Đạt đến trường; đứng nhìn con trai chạy nhảy cùng bạn bè mà lòng anh nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Những tháng ngày trong bệnh viện đã khiến cậu bé trưởng thành hơn rất nhiều; nhưng may mắn thay, Đạt vẫn giữ được sự hồn nhiên vốn có. Về đến nhà, Huy thấy Mi đang ngồi trong phòng khách; nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đựng những tờ hóa đơn viện phí, đơn thuốc và cả tờ kết quả ghép tủy. Cô không nói gì; chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh. “Mình đã vượt qua rồi.” Huy siết tay vợ; giọng anh trầm ấm: “Phải; và từ giờ, chúng ta sẽ không để ai trong gia đình phải đơn độc nữa.” Họ nhìn nhau; không cần nói thêm một lời nào nữa. Chỉ cần có nhau; mọi thử thách đều có thể vượt qua.
Một năm sau, Đạt hoàn toàn hồi phục; gia đình Huy tổ chức một bữa tiệc nhỏ để mừng ngày sinh nhật của con trai. Bữa tiệc không hoành tráng, không xa hoa; chỉ có vài người bạn thân và đặc biệt nhất là chị Hà. Chị đến cùng con trai – một cậu bé trạc tuổi Đạt. Hai đứa trẻ nhanh chóng thân thiết; nắm tay nhau chạy nhảy khắp sân nhà.
Huy bước đến, đặt một ly nước trước mặt chị Hà: “Chị khỏe chưa?” Chị Hà cười, ánh mắt dịu dàng: “Khỏe từ lâu rồi; quan trọng là Đạt đã ổn.” Huy nhìn con trai mình rồi quay sang nhìn chị Hà; giọng anh đầy sự chân thành: “Chị đã cho gia đình tôi một cơ hội; tôi sẽ mãi mãi biết ơn điều đó.” Chị Hà khẽ mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều như vậy; nếu tôi không làm, sẽ có người khác làm thôi. Quan trọng là bây giờ bé Đạt có thể tiếp tục sống một cuộc đời thật đẹp.”
Mi đến bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai chị Hà: “Vậy chúng ta cùng nhau tạo ra một cuộc sống đẹp hơn, được không?” Họ nhìn nhau rồi cùng bật cười. Buổi tối hôm đó, sau khi tiễn khách về, Huy bế Đạt lên giường, đắp chăn cho con trai. Cậu bé dụi đầu vào gối, mắt lim dim: “Ba ơi, con sẽ mãi mãi khỏe mạnh chứ?” Huy vuốt nhẹ mái tóc mềm của con: “Ba không thể hứa điều đó; nhưng ba hứa một điều khác.” Cậu bé ngước lên: “Là gì ạ?” Huy mỉm cười: “Dù có chuyện gì xảy ra, ba mẹ sẽ luôn ở bên con.” Đạt mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ. Huy ngồi đó, nhìn con trai một lúc lâu rồi quay lại phòng khách.
Mi đang pha một ly trà; ánh mắt cô bình yên hơn bao giờ hết. Huy bước đến, vòng tay ôm lấy vợ từ phía sau: “Mình làm tốt rồi, phải không em?” Mi gật đầu, mỉm cười: “Phải; mình đã làm được rồi.” Họ đứng đó, trong không gian tĩnh lặng của căn nhà nhỏ – nơi đã từng chứng kiến nước mắt, nỗi đau; nhưng giờ đây lại tràn ngập yêu thương và hy vọng. Cuộc sống không bao giờ dễ dàng; nhưng chỉ cần có tình yêu, sự sẻ chia và lòng kiên cường, không gì là không thể vượt qua.
Kính thưa quý vị, cảm ơn quý vị đã quan tâm và lắng nghe câu chuyện ngày hôm nay. Câu chuyện không chỉ kể về hành trình vượt qua nghịch cảnh; mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của tình yêu thương, sự thấu hiểu và lòng kiên cường trong gia đình. Cuộc sống có thể mang đến những thử thách không ngờ; nhưng chỉ cần chúng ta bên nhau, không gì là không thể vượt qua.