HạпҺ PҺúc CҺưa Kịp Tậп Hưởпg, Cặp Đȏι Vừa Cướι 30 PҺút Đã Gặp Bι KịcҺ KιпҺ Hoàпg!

Mùa xuân ở Hà Nội với làn gió nhẹ và ánh nắng vàng len qua các ô cửa kính màu của nhà thờ lớn. Đám cưới của Thịnh và Diệu Anh là một sự kiện đáng ngưỡng mộ trong sân nhà thờ. Những vị khách ăn mặc lịch sự thì thầm lời khen ngợi khi thấy một chiếc camry màu đen trắng đỗ nhẹ nhàng. Thịnh, trong bộ vest đen bảnh bao, mở cửa xe cho cô dâu của mình. Diệu Anh bước xuống xe một cách duyên dáng, chiếc váy cưới trắng bằng lụa thêu bay nhẹ trong gió. Ánh mắt của khách mời đều đổ dồn về phía cô, say đắm.
 
Đám cưới diễn ra với đầy đủ các nghi lễ truyền thống của Việt Nam, tràn ngập cảm xúc. Khoảnh khắc Diệu Anh trao tay con gái cho Thịnh khiến nhiều người có mặt xúc động. “Con sẽ bảo vệ và yêu thương Diệu Anh bằng cả cuộc đời mình,” Thịnh hứa. Không ngờ được sức nặng thực sự của lời nói đó, đám cưới được kết thúc bằng một nụ hôn nồng nàn. Mọi thứ dường như hoàn hảo, không có chỗ cho lo âu.
 
Sau buổi lễ, tiệc cưới diễn ra tại khách sạn TK sang trọng. Cặp đôi mới cưới đón tiếp khách mời, chia sẻ nụ cười và những lời nói âu yếm giữa những ly rượu chúc mừng và lời chúc phúc. Điện thoại của Thịnh đổ chuông; anh trả lời và sắc mặt thay đổi đột ngột, máu dường như rút khỏi mặt. Thịnh cúp máy nhanh chóng và hít sâu trước khi quay lại bữa tiệc.
 
“Có chuyện gì vậy?” Diệu Anh hỏi, nhận thấy sự thay đổi tâm trạng của chồng.
 
“Không có gì, chỉ là công việc thôi,” anh nói dối. Nhưng sự thật đã rõ ràng: họ đang gặp nguy hiểm.
 
Tiệc cưới tại khách sạn TK diễn ra trong không khí tưng bừng. Thịnh và Diệu Anh di chuyển giữa các bàn tiệc, nụ cười rạng rỡ trên môi khi họ chào đón và cảm ơn từng vị khách. Tiếng cười nói rộn ràng hòa quyện với âm nhạc du dương, tạo nên bầu không khí ấm áp và trang trọng. Diệu Anh trong chiếc váy cưới lộng lẫy trông như một nàng công chúa cổ tích. Mỗi khi cô xoay người, những hạt pha lê trên váy lấp lánh dưới ánh đèn, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo. Thịnh không thể rời mắt khỏi vợ mình; trái tim anh tràn ngập hạnh phúc và tự hào.
 
Giữa tiệc, khi Thịnh đang trò chuyện vui vẻ với một nhóm bạn cũ, điện thoại anh bỗng rung lên. Anh xin lỗi và bước ra một góc yên tĩnh để nghe. Giọng nói gấp gáp từ đầu dây bên kia khiến nụ cười trên môi anh tắt ngấm. “Thịnh, chúng ta gặp rắc rối lớn rồi. Máy chủ công ty bị xâm nhập, tài liệu bị đánh cắp, kể cả những tài liệu về cuộc điều tra.”
 
Thịnh cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Anh đã phát hiện ra bằng chứng về hành vi sai trái tại công ty mình làm việc, và giờ đây có vẻ như ai đó đã biết được. Với bàn tay run rẩy, Thịnh cúp máy và hít sâu để lấy lại bình tĩnh. Anh quay trở lại bữa tiệc, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường. Nhưng Diệu Anh, với sự nhạy cảm của một người vợ mới cưới, ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
 
“Anh yêu, có chuyện gì vậy?” cô nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt đầy lo lắng.
 
Thịnh cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười không thể che giấu nổi lo âu trong mắt anh. “Không có gì đâu em, chỉ là một vài vấn đề nhỏ ở công ty thôi.” Nhưng trong thâm tâm, Thịnh biết rõ sự thật đáng sợ: họ đang đứng trước một mối nguy hiểm lớn. Và giờ đây, trong ngày hạnh phúc nhất đời mình, anh phải đối mặt với một quyết định khó khăn: làm thế nào để bảo vệ người vợ mới cưới và sự thật mà anh đã phát hiện.
 
Thịnh nắm tay Diệu Anh, dẫn cô đến một góc khuất trong sảnh tiệc. Tiếng nhạc và tiếng cười nói vui vẻ của khách mời dường như lắng xuống, chỉ còn lại nhịp đập hối hả trong lồng ngực. “Em yêu, chúng ta phải rời khỏi đây ngay,” Thịnh thì thầm, giọng đầy vẻ khẩn cấp.
 
Diệu Anh nhìn chồng, đôi mắt cô tràn đầy lo lắng và bối rối. “Chuyện gì đang xảy ra vậy anh? Em không hiểu.”
 
Thịnh do dự một lúc, nhưng rồi quyết định nói ra sự thật. “Anh đã phát hiện ra điều gì đó mà lẽ ra không nên biết, và bây giờ họ đang truy lùng anh.”
 
Mắt Diệu Anh mở to; cô nắm chặt tay chồng. “Anh chắc chứ? Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
 
“Tin anh, chúng ta phải đi ngay trước khi quá muộn,” Thịnh nói, giọng kiên quyết nhưng không giấu được nỗi lo sợ.
 
Mặc dù còn nhiều điều chưa hiểu, Diệu Anh gật đầu, tin tưởng vào người đàn ông mà cô vừa thề nguyện gắn bó cả đời. Họ lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc, cố gắng không gây chú ý. Bên ngoài khách sạn, Thịnh vẫy một chiếc taxi. “Đến sân bay Nội Bài,” anh nói với tài xế, giọng gấp gáp.
 
Khi chiếc xe lao vun vút qua những con phố Hà Nội rực rỡ ánh đèn, Diệu Anh nhìn chồng, cố gắng hiểu xem làm thế nào mà ngày hạnh phúc nhất đời cô lại biến thành một cuộc chạy trốn tuyệt vọng như thế này. “Em tin anh,” cô nói nhẹ nhàng, siết chặt tay chồng. “Nhưng xin anh hãy nói cho em biết, chúng ta đang chạy trốn cái gì?”
 
Thịnh nhìn vào mắt vợ, thấy trong đó sự sợ hãi nhưng cũng đầy tình yêu và lòng tin tưởng. Anh biết mình phải nói sự thật, dù điều đó có thể đặt cô vào nguy hiểm. “Anh đã phát hiện ra một âm mưu lớn tại công ty anh,” anh thì thầm. “Những kẻ có quyền lực đang làm những việc phi pháp, và bây giờ họ biết anh đã phát hiện ra.”
 
Diệu Anh nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh. “Chúng ta sẽ đi đâu?”
 
“Thái Lan ,” Thịnh đáp. “Ở đó chúng ta có một người bạn có thể giúp đỡ.”
 
Khi chiếc taxi tiến gần đến sân bay, cả hai đều biết rằng cuộc sống của họ sẽ không bao giờ còn như cũ. Nhưng trong giây phút đó, họ cũng hiểu rằng tình yêu của họ sẽ là sức mạnh để vượt qua mọi thử thách phía trước.
 
Tại sân bay Nội Bài, Thịnh nhanh chóng mua hai vé máy bay đi Thái Lan . Đôi vợ chồng trẻ lặng lẽ ngồi trong khu vực chờ, tay trong tay, mắt đảo quanh cảnh giác. Diệu Anh vẫn còn mặc chiếc váy cưới, thu hút nhiều ánh nhìn tò mò từ những hành khách xung quanh.
 
“Em yêu,” Thịnh thì thầm, “khi đến nơi, chúng ta sẽ tìm Quang Huy. Anh ấy là người bạn đáng tin cậy và sẽ giúp chúng ta.”
 
Diệu Anh gật đầu, cố nuốt xuống nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng đêm tân hôn của mình lại diễn ra trên một chuyến bay đến một đất nước xa lạ.
 
Suốt chuyến bay, không ai nói lời nào. Thịnh chìm đắm trong suy nghĩ, cố gắng lập kế hoạch cho những bước tiếp theo. Diệu Anh cố gắng hiểu những gì đang xảy ra, nhưng mọi thứ dường như quá sức tưởng tượng của cô.
 
Khi máy bay hạ cánh xuống Thái Lan , trời đã về khuya. Họ nhanh chóng đi qua cửa khẩu và bắt một chiếc taxi. Thịnh đưa cho tài xế một địa chỉ bằng tiếng Thái vụng về. Chiếc xe lao vun vút qua những con phố sáng đèn của Thái Lan , đưa họ đến một khu vực yên tĩnh ở ngoại ô.
 
Tại đây, một người đàn ông trung niên đang đứng chờ trước một ngôi nhà nhỏ. “Quang Huy!” Thịnh thốt lên khi nhìn thấy bạn mình.
 
Quang Huy ôm chặt cả hai người, vẻ mặt đầy lo lắng. “Các em có thể ở đây bao lâu tùy ý,” anh nói. “Nhưng các em phải kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra.”
 
Trong căn nhà nhỏ của Quang Huy, Thịnh kể lại mọi chuyện. Diệu Anh lắng nghe, trái tim cô đau nhói khi hiểu được mức độ nguy hiểm mà họ đang phải đối mặt.
 
“Làm sao chúng ta có thể giải quyết chuyện này đây?” Diệu Anh hỏi, giọng run run. “Chúng ta không thể cứ chạy trốn mãi được.”
 
Thịnh nắm chặt tay vợ, ánh mắt anh đầy quyết tâm. “Anh sẽ chứng minh sự trong sạch của chúng ta. Nhưng trước hết, anh cần thu thập thêm bằng chứng.”
 
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ của Quang Huy, Thịnh và Diệu Anh ôm nhau chặt hơn bao giờ hết. Họ biết rằng nguy hiểm vẫn đang rình rập, nhưng ít nhất lúc này họ đã có một nơi tạm trú an toàn. Và quan trọng hơn cả, họ có nhau.
 
Sáng hôm sau, ánh nắng Thái Lan len lỏi qua khe cửa sổ, đánh thức Thịnh và Diệu Anh khỏi giấc ngủ chập chờn. Quang Huy đã chuẩn bị sẵn bữa sáng đơn giản với bánh mì và cà phê. Trong khi ăn, Thịnh mở máy tính để kiểm tra tin tức. Đột nhiên, anh cảm thấy như có một cú đấm vào bụng.
 
Trên trang nhất của một tờ báo điện tử uy tín tại Việt Nam, một dòng tít lớn hiện ra: “Giám đốc trẻ bị cáo buộc tham nhũng, bỏ trốn ra nước ngoài cùng vợ mới cưới.”
 
Diệu Anh thấy sắc mặt chồng biến đổi, vội vàng đến bên cạnh. Khi nhìn thấy bài báo, cô bật khóc, đưa tay che miệng. “Họ biến chúng ta thành tội phạm rồi,” cô thì thầm. Quang Huy đọc bài báo, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng. “Tình hình nghiêm trọng hơn tôi tưởng. Họ đang săn lùng hai đứa.”
 
Nỗi sợ hãi lan tỏa trong căn phòng nhỏ. Thịnh siết chặt nắm đấm, cơn giận dữ và bất lực dâng trào. “Nếu chúng ta cứ im lặng, họ sẽ bắt chúng ta mà không cần xét xử. Chúng ta phải công khai sự thật.”
 
Diệu Anh, mặc dù vẫn còn sợ hãi, gật đầu đồng ý. “Em ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra.”
 
Quang Huy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi có một người bạn làm báo ở đây. Có lẽ anh ấy có thể giúp chúng ta công bố sự thật.”
 
Quyết định đã được đưa ra; họ sẽ tìm cách tiếp cận báo chí và tiết lộ tất cả. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm lớn hơn. Trong khi Quang Huy liên lạc với người bạn nhà báo, Thịnh và Diệu Anh ngồi bên nhau, tay trong tay. Họ nhìn nhau, trong mắt đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập tình yêu và quyết tâm.
 
“Em không hối hận khi đã cưới anh chứ?” Thịnh hỏi, giọng nhẹ nhàng.
 
Diệu Anh mỉm cười qua làn nước mắt. “Không bao giờ. Chúng ta sẽ vượt qua điều này cùng nhau.”
 
Khi Quang Huy quay lại với tin tức từ người bạn nhà báo, họ biết rằng cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu. Nhưng ít nhất, họ không còn đơn độc trong cuộc chiến này nữa. Với sự giúp đỡ của Quang Huy, Thịnh đã liên lạc được với một nhà báo đáng tin cậy ở Thái Lan. Họ hẹn gặp tại một quán cà phê nhỏ trong khu phố cổ Thái Lan , nơi những con hẻm nhỏ và kiến trúc cổ kính tạo nên bầu không khí bí mật.
 
Thịnh và Diệu Anh ngồi trong góc tối của quán, tim đập thình thịch khi chờ đợi. Mỗi tiếng động nhỏ cũng khiến họ giật mình. Cuối cùng, một người đàn ông trung niên bước vào, ánh mắt sắc sảo quét qua căn phòng trước khi tiến về phía họ.
 
“Tôi là Somchai,” người đàn ông nói bằng tiếng Anh, giọng trầm và chắc chắn. “Tôi đã nghe về tình huống của các bạn. Hãy kể cho tôi nghe tất cả.”
 
Trong suốt hai giờ tiếp theo, Thịnh kể lại mọi chi tiết về những gì anh đã phát hiện tại công ty, về cuộc điều tra bí mật của anh, và về những mối đe dọa mà họ đang phải đối mặt. Diệu Anh thỉnh thoảng bổ sung thêm thông tin, ánh mắt cô đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Cuối cùng, Thịnh lấy ra một chiếc USB từ trong túi áo.
 
“Đây là tất cả bằng chứng mà tôi có,” anh nói, đặt nó lên bàn. “Nếu có chuyện gì xảy ra với chúng tôi, xin hãy công bố những thông tin này.”
 
Somchai cầm lấy chiếc USB, gật đầu nghiêm túc. “Tôi hiểu mức độ nguy hiểm của tình huống này. Tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng và công bố thông tin một cách thận trọng nhất.”
 
Hai ngày sau, một bài báo điều tra sâu sắc xuất hiện trên một tờ báo uy tín ở Thái Lan, nhanh chóng lan truyền sang các phương tiện truyền thông Việt Nam. Bằng chứng quá mạnh mẽ để bị phớt lờ. Diệu Anh nhìn Thịnh, ánh mắt lấp lánh hy vọng.
 
“Điều này có nghĩa là chúng ta có thể về nhà rồi phải không, anh?”
 
Thịnh lắc đầu, vẻ mặt vẫn đầy lo lắng. “Chưa đâu, em. Giờ chúng ta đã công khai, họ có thể sẽ làm những việc tồi tệ hơn.”
 
Đúng lúc đó, điện thoại của Quang Huy đổ chuông. Anh trả lời và sắc mặt trở nên nghiêm trọng. “Thịnh, họ đã biết các em đang ở đâu rồi.”
 
Thịnh và Diệu Anh nhìn nhau, ánh mắt trao đổi nỗi sợ hãi lẫn quyết tâm. Họ biết rằng cuộc chạy trốn vẫn chưa kết thúc, nhưng ít nhất, sự thật đã bắt đầu được phơi bày.
 
Tin tức về vụ bê bối tham nhũng lan truyền như cháy rừng khắp Việt Nam và Thái Lan. Nhưng thay vì mang lại sự bảo vệ cho Thịnh và Diệu Anh, nó chỉ khiến tình hình trở nên nguy hiểm hơn. Quang Huy nhận được tin từ các nguồn đáng tin cậy rằng những kẻ đứng đầu tập đoàn đã thuê người tìm kiếm họ ở Thái Lan . Căn hộ nhỏ mà họ đang ẩn náu bỗng trở nên ngột ngạt và không an toàn.
 
“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức,” Quang Huy nói, vẻ mặt căng thẳng. “Tôi có một người bạn ở miền Bắc Thái Lan. Anh ấy có thể giúp chúng ta ẩn náu trong một thời gian.”
 
Thịnh và Diệu Anh nhanh chóng gom góp những vật dụng cần thiết. Diệu Anh nhìn chiếc váy cưới vẫn còn trong tủ, cảm giác như đó là từ một cuộc đời khác. Cô chạm nhẹ vào lớp vải mềm mại rồi quay đi, nuốt sống cơn nghẹn ngào.
 
Họ lên một chiếc xe đã được Quang Huy chuẩn bị sẵn. Khi chiếc xe lao vun vút qua những con phố Thái Lan , Diệu Anh nắm chặt tay Thịnh, cảm nhận nỗi sợ hãi dâng lên theo từng cây số.
 
“Nếu họ tìm thấy chúng ta thì sao?” cô thì thầm, giọng run rẩy.
 
Thịnh siết chặt tay vợ, cố gắng truyền cho cô sự can đảm mà chính anh cũng không chắc mình có. “Chúng ta sẽ vượt qua được, em. Anh hứa sẽ bảo vệ em.”
 
Quang Huy nhìn họ qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy lo lắng. Anh biết rằng cuộc chạy trốn này sẽ không dễ dàng, nhưng anh cũng hiểu rằng đây là con đường duy nhất để bảo vệ sự thật và công lý.
 
Khi xe rời khỏi Thái Lan , hướng về phía bắc, bóng tối dần buông xuống. Thịnh nhìn ra cửa sổ, thấy những ánh đèn thành phố mờ dần trong màn đêm. Anh tự hỏi liệu họ có còn cơ hội trở về quê hương, hay cuộc sống của họ sẽ mãi mãi là một cuộc chạy trốn không hồi kết.
 
Diệu Anh dựa đầu vào vai chồng, cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong hơi ấm quen thuộc. Cô biết rằng cuộc hành trình phía trước còn dài và đầy nguy hiểm, nhưng cô cũng hiểu rằng tình yêu của họ là điều duy nhất giúp họ vượt qua tất cả.
 
Khi xe tiến sâu vào vùng nông thôn Thái Lan, họ biết rằng một chương mới trong cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm này đang bắt đầu. Nhưng ít nhất, họ còn có nhau, và sự thật đang dần được phơi bày.
 
Sau một chuyến đi dài và mệt mỏi, nhóm cuối cùng cũng đến được một ngôi làng hẻo lánh ở miền Bắc Thái Lan. Núi non trùng điệp bao quanh, tạo nên một bức tường tự nhiên che chắn họ khỏi thế giới bên ngoài. Tại đây, một người bạn của Quang Huy tên Anuch đã chờ sẵn để đón họ.
 
“Chào mừng đến Baan Lanna,” Anuch nói bằng tiếng Anh với giọng Thái đặc trưng. “Các bạn sẽ an toàn ở đây, ít nhất là trong thời gian ngắn.”
 
Anuch dẫn họ đến một căn nhà gỗ nhỏ nằm tách biệt ở rìa làng. Mặc dù đơn sơ, nhưng nó mang lại cảm giác ấm cúng và an toàn mà Thịnh và Diệu Anh đã không cảm nhận được từ lâu.
 
Khi đã ổn định chỗ ở, Thịnh dành hầu hết thời gian bên chiếc laptop, cố gắng liên lạc một cách kín đáo với các nhà báo ở Việt Nam và theo dõi tình hình. Anh biết rằng mỗi kết nối internet đều có thể là một rủi ro.
 
Nhưng đó là cách duy nhất để họ nắm bắt được diễn biến của vụ việc. Diệu Anh, trong khi đó, cố gắng làm quen với cuộc sống mới. Cô giúp đỡ những người dân địa phương trong công việc hàng ngày, học cách nấu các món ăn Thái, và dần dần tìm thấy niềm an ủi trong sự bình dị của cuộc sống nông thôn. Tuy nhiên, nỗi lo âu vẫn luôn thường trực. Mỗi tiếng động lạ, mỗi khuôn mặt mới xuất hiện trong làng đều khiến họ giật mình. Đêm đêm, Diệu Anh thường tỉnh giấc vì những cơn ác mộng, nơi cô thấy họ bị bắt và chia cắt.
 
Một buổi tối, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, Diệu Anh ngồi bên Thịnh trên hiên nhà, nhìn ra dãy núi xa xa. “Anh nghĩ chúng ta có thể quay về nhà không?” cô hỏi, giọng đầy hy vọng mong manh.
 
Thịnh ôm chặt vợ, cảm nhận được nỗi nhớ nhà sâu sắc trong giọng nói của cô. “Anh không biết, em à. Nhưng anh hứa sẽ làm mọi cách để chúng ta có thể trở về. Chúng ta sẽ vượt qua điều này cùng nhau.”
 
Mặc dù cuộc sống ở đây tạm yên bình, nhưng cả hai đều biết rằng đây chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão. Sự thật đã được phơi bày, nhưng điều đó không có nghĩa là họ đã an toàn. Thịnh và Diệu Anh biết rằng con đường phía trước còn dài và đầy chông gai. Nhưng ít nhất, họ còn có nhau và niềm tin vào công lý.
 
Đêm đã khuya, tiếng côn trùng rả rích hòa quyện với tiếng gió thổi qua rừng cây, tạo nên bản nhạc của thiên nhiên. Thịnh đang chìm trong giấc ngủ thì bỗng giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng động lạ từ bên ngoài căn nhà gỗ. Anh nhanh chóng ngồi dậy, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bên cạnh, Diệu Anh cũng đã thức giấc, ánh mắt đầy lo lắng.
 
Thịnh đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho cô giữ im lặng. Anh nhẹ nhàng bước đến cửa sổ, cẩn thận nhìn ra ngoài. Trong ánh trăng mờ ảo, anh thấy những bóng đen đang di chuyển giữa những tán cây. Tim anh như ngừng đập. “Họ đã bị phát hiện,” Thịnh thì thầm, giọng gấp gáp nhưng cố giữ bình tĩnh. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ.”
 
Diệu Anh không cần hỏi thêm. Cô nhanh chóng thu dọn những vật dụng cần thiết nhất và một chiếc ba lô nhỏ. Trong khi đó, Thịnh gõ cửa phòng Quang Huy, đánh thức anh dậy. Quang Huy nhanh chóng nắm bắt tình hình. “Phía sau nhà có một lối mòn dẫn vào rừng,” anh nói. “Hai đứa chạy theo đường đó. Tôi sẽ cố gắng kìm chân bọn chúng lại.”
 
“Nhưng còn anh thì sao?” Diệu Anh hỏi, giọng run rẩy.
 
“Đừng lo cho tôi,” Quang Huy trấn an. “Tôi sẽ tìm cách liên lạc với hai đứa sau. Giờ thì đi nhanh lên, không còn thời gian để do dự.”
 
Thịnh nắm tay Diệu Anh, và cả hai lao vào bóng đêm dày đặc của khu rừng. Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của những kẻ truy đuổi vang lên phía sau, mỗi lúc một gần hơn. Họ chạy trong bóng tối, tim đập như muốn vỡ tung. Những cành cây quật vào mặt, những rễ cây vấp chân, nhưng họ không dám dừng lại. Mỗi giây phút trôi qua đều có thể là ranh giới giữa tự do và giam cầm, giữa sự sống và cái chết.
 
Diệu Anh cảm thấy như phổi mình sắp nổ tung, nhưng cô vẫn cố gắng bước tiếp. Thịnh liên tục ngoái lại, cố gắng đánh giá khoảng cách giữa họ và những kẻ đuổi theo. Bỗng nhiên, một tia sáng đèn pin quét qua những tán cây phía sau họ. Tiếng hét “Chúng nó ở đằng kia!” vang lên trong đêm tối.
 
Thịnh siết chặt tay Diệu Anh. “Chạy nhanh lên, em,” anh thúc dục. Họ lao về phía trước, không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, chỉ biết rằng dừng lại đồng nghĩa với việc bị bắt. Cuộc rượt đuổi trong bóng đêm tiếp diễn, số phận của họ vẫn còn là một dấu hỏi lớn giữa màn đêm dày đặc của khu rừng Thái Lan hoang dã.
 
Trong lúc chạy trốn, Diệu Anh bỗng vấp phải một rễ cây lớn và ngã xuống. Cô cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân, nước mắt trào ra vì đau đớn và sợ hãi. Thịnh quỳ xuống bên cạnh vợ, lo lắng hỏi: “Em có đứng dậy được không?”
 
Diệu Anh cố gắng đứng lên, nhưng lại khụy xuống, rên rỉ vì đau. Trong khi đó, ánh đèn pin của những kẻ truy đuổi đã bắt đầu lấp ló qua những tán cây. “Họ đang đến gần rồi,” Thịnh thì thầm, cố gắng đỡ Diệu Anh dậy.
 
Đúng lúc đó, Quang Huy đột ngột xuất hiện từ bóng tối. “Theo tôi,” anh ra lệnh, chỉ về một hướng khác. Nhưng trước khi họ kịp di chuyển, một tiếng nổ lớn vang lên trong đêm tối. Cả nhóm vội vàng nằm rạp xuống đất khi một viên đạn bay vút qua, đập vào một thân cây gần đó.
 
“Chạy đi!” Quang Huy hét lên. Thịnh cõng Diệu Anh lên lưng, cố gắng chạy theo Quang Huy, nhưng với trọng lượng của hai người, anh di chuyển chậm hơn nhiều so với bình thường. Tiếng bước chân và tiếng hét của những kẻ truy đuổi ngày càng gần.
 
Quang Huy dẫn họ đến một con đường nhỏ, nơi một chiếc xe jeep cũ đang đợi sẵn – một kế hoạch dự phòng mà anh đã chuẩn bị từ trước. “Lên xe nhanh!”
 
Quang Huy ra lệnh, nhưng khi họ vừa đến gần chiếc xe, một trong những kẻ truy đuổi đã bắt kịp và xuất hiện, tay cầm súng. “Đứng im!” gã đàn ông hét lớn, chỉa súng về phía họ. Thịnh, theo bản năng, đứng chắn trước mặt Diệu Anh, cố gắng bảo vệ vợ. Anh cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Diệu Anh sau lưng; tiếng nấc nghẹn vì sợ hãi của cô khiến tim anh như vỡ ra.
 
Gã đàn ông tiến lại gần, súng vẫn chỉa thẳng vào họ. “Các người đã gây ra quá nhiều rắc rối. Giờ thì hết đường chạy rồi.” Diệu Anh nhắm chặt mắt, chờ đợi điều tồi tệ nhất xảy ra. Thịnh siết chặt tay vợ, tâm trí anh chạy đua tìm kiếm một lối thoát, nhưng mọi thứ dường như đã vô vọng.
 
Bỗng nhiên, một tiếng nổ khác vang lên, nhưng lần này không phải từ kẻ địch. Quang Huy, ẩn mình sau chiếc xe, đã kịp thời can thiệp. Gã đàn ông ngã xuống, vũ khí rơi khỏi tay. “Nhanh lên, vào xe!” Quang Huy hét lớn. Không chần chừ, Thịnh đỡ Diệu Anh lên xe, và họ phóng đi trong đêm tối, để lại phía sau một trận chiến đã thắng, nhưng biết rằng cuộc chiến lớn vẫn chưa kết thúc.
 
Chiếc xe jeep lao vun vút qua những con đường đất gồ ghề, tiếng động cơ gầm rú phá tan sự tĩnh lặng của đêm rừng. Thịnh ôm chặt Diệu Anh, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của vợ qua lớp áo mỏng. Quang Huy tập trung lái xe, đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.
 
Bỗng nhiên, Quang Huy phanh gấp. Phía trước, một chiếc xe tải chắn ngang đường. Từ trong bóng tối, ba bóng người bước ra, tay cầm vũ khí. “Chúng ta bị bao vây rồi,” Quang Huy thì thầm, giọng đầy căng thẳng.
 
Thịnh siết chặt tay Diệu Anh, cố gắng trấn an cô, mặc dù chính anh cũng đang run rẩy. “Anh sẽ bảo vệ em, dù có chuyện gì xảy ra. Anh hứa.”
 
Một trong những kẻ địch tiến lại gần, ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt họ. “Ra khỏi xe, ngay lập tức!” gã ra lệnh. Không còn lựa chọn nào khác, cả ba người từ từ bước ra khỏi xe, tay giơ cao. Diệu Anh khập khiễng, vẫn đau vì vết thương ở chân.
 
Người đàn ông có vẻ là thủ lĩnh bước tới, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba người. “Các người đã gây ra quá nhiều rắc rối. Giờ là lúc kết thúc tất cả.”
 
Thịnh bước lên phía trước, che chắn cho Diệu Anh và Quang Huy. “Tôi mới là người các anh cần. Hãy để họ đi.”
 
Tên thủ lĩnh cười khẩy. “Anh nghĩ mình đang ở trong phim à? Không ai được rời khỏi đây cả.”
 
Đúng lúc đó, tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên từ xa. Những kẻ địch bắt đầu hoảng loạn, nhìn quanh tìm đường thoát. Quang Huy nhanh trí, tận dụng cơ hội này. Anh bất ngờ lao về phía chiếc xe jeep, nổ máy và hét lớn: “Nhảy lên xe!”
 
Thịnh nhanh chóng đỡ Diệu Anh lên xe, trong khi những tên địch còn đang bối rối. Tiếng súng nổ vang lên, nhưng may mắn không ai bị trúng đạn. Chiếc xe jeep lao đi, bỏ lại phía sau những kẻ truy đuổi đang hoảng loạn và tiếng còi cảnh sát ngày càng gần.
 
Thịnh ôm chặt Diệu Anh, cảm thấy như một tảng đá lớn vừa được gỡ bỏ khỏi ngực. “Chúng ta thoát rồi,” anh thì thầm, giọng đầy xúc động. Diệu Anh khóc nức nở, vừa vì sợ hãi, vừa vì nhẹ nhõm. Quang Huy vẫn tập trung lái xe, nhưng môi anh cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
 
Khi bình minh dần ló dạng, họ biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nhưng ít nhất họ đã vượt qua được đêm dài đen tối nhất. Với ánh sáng của ngày mới, họ cảm thấy hy vọng một lần nữa trỗi dậy trong tim.
 
Những ngày tiếp theo, tin tức về vụ bê bối tham nhũng lan rộng khắp Việt Nam và quốc tế. Áp lực từ dư luận và báo chí buộc chính quyền phải mở cuộc điều tra toàn diện về những kẻ thực sự đứng sau vụ việc. Thịnh, Diệu Anh và Quang Huy được cảnh sát Thái Lan bảo vệ an toàn. Họ theo dõi tình hình qua tin tức, tim đập mạnh mỗi khi có thông tin mới. Dần dần, sự thật được phơi bày, và những kẻ có tội bị đưa ra ánh sáng.
 
Sau nhiều tuần căng thẳng, cuối cùng họ nhận được tin vui. Đại sứ quán Việt Nam tại Thái Lan liên lạc, thông báo rằng họ có thể an toàn trở về nước. Chuyến bay đưa họ về Hà Nội được bố trí trong bí mật để đảm bảo an ninh.
 
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Nội Bài, Thịnh và Diệu Anh nắm chặt tay nhau, cảm xúc vỡ òa. Họ đã trở về nhà, cuối cùng cũng được hít thở không khí quê hương sau những tháng ngày lưu lạc. Bước ra khỏi khu vực hải quan, họ bất ngờ thấy một đám đông phóng viên và người dân đang chờ đợi. Tiếng máy ảnh lách tách, tiếng hô hào vang lên khi họ xuất hiện.
 
Thịnh, với Diệu Anh bên cạnh, bước lên phía trước. Anh hít một hơi thật sâu, rồi cất tiếng nói, giọng đầy xúc động nhưng kiên định: “Chúng tôi chưa bao giờ bỏ trốn. Chúng tôi đã chiến đấu để sự thật được lắng nghe.”
 
Những tràng pháo tay vang lên. Diệu Anh, nước mắt lưng tròng, ôm chặt tay chồng. Cô biết rằng cuộc hành trình của họ đã không uổng phí.
 
Trong những ngày tiếp theo, cuộc điều tra tiếp tục diễn ra. Những kẻ có tội dần bị đưa ra trước công lý. Thịnh và Diệu Anh được minh oan hoàn toàn, thậm chí còn được tôn vinh như những người anh hùng đã dũng cảm đứng lên vì sự thật.
 
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời Hà Nội, Thịnh và Diệu Anh đứng trên ban công căn hộ của họ, nhìn ra thành phố thân yêu. “Em có hối hận không?” Thịnh hỏi nhẹ nhàng, ôm vợ từ phía sau.
 
Diệu Anh quay lại, mỉm cười qua làn nước mắt hạnh phúc. “Không bao giờ. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua tất cả.”
 
Họ hôn nhau, một nụ hôn ngọt ngào và đầy ý nghĩa. Cơn ác mộng đã kết thúc, nhưng tình yêu của họ vẫn mạnh mẽ như ngày đầu. Họ đã chứng minh rằng, dù đối mặt với nguy hiểm nào, sự thật và tình yêu luôn chiến thắng.
 
Khi đêm buông xuống thành phố, Thịnh và Diệu Anh biết rằng cuộc sống mới của họ đang bắt đầu – một cuộc sống không còn nỗi sợ hãi, chỉ còn tình yêu, lòng can đảm và niềm tin vào công lý.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *