Một cơn gió nhẹ thoảng qua khu vườn rộng lớn; luồn lách qua những khóm hoa trắng muốt được cắm ngay ngắn dọc lối đi dẫn vào căn biệt thự nguy nga. Không gian trầm mặc bao phủ bởi màu sắc u tối của tang lễ; tiếng nhạc tang vọng ra từ hệ thống loa ẩn mình trong góc khuất, chậm rãi, đều đều, càng làm bầu không khí thêm phần ảm đạm. Hương trầm nhè nhẹ lan tỏa, hòa vào những tiếng thì thầm khe khẽ của khách viếng. Phía bên trong đại sảnh, một tấm băng rôn lớn treo ngay chính diện, ghi rõ lời chia buồn cùng di ảnh của Hoàng Thế Khải, người đàn ông quyền lực vừa qua đời đột ngột. Dưới chân di ảnh, vô số vòng hoa trắng; những tấm thiệp chia sẻ nỗi tiếc thương xếp trồng lên nhau khắp trong nhà và ngoài hiên. Những gương mặt quen thuộc thuộc giới truyền thông, doanh nhân, đối tác làm ăn lần lượt xuất hiện; họ mặc trang phục tối màu, gương mặt giữ vẻ trang nghiêm, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự tò mò khi lướt qua từng góc khuất của căn biệt thự sang trọng này.
Giữa bầu không khí trầm lắng ấy, một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ len lỏi qua cánh cổng mở rộng, bước vào khu vực tang lễ mà chẳng ai để ý. Đó là một cậu bé gầy gò; mái tóc xoăn rối bời; quần áo cũ kỹ, bạc màu; đôi giày bám đầy bụi đất. Trên tay cậu, một đứa bé sơ sinh chỉ chừng hơn một tuổi đang say ngủ; cơ thể gầy yếu, hơi thở mong manh. Cậu bé giữ chặt đứa nhỏ trong vòng tay, từng bước chậm rãi tiến vào sâu hơn trong đám đông. Ban đầu, không ai chú ý đến cậu; mọi người còn mải mê với những câu chuyện nhỏ bên lề, những cái gật đầu chào hỏi xã giao. Nhưng rồi, khi cậu bước qua dãy ghế khách viếng, ánh mắt tò mò dần dồn về phía cậu. Một cậu nhóc nghèo khó, quần áo xộc xệch xuất hiện giữa một buổi tang lễ xa hoa; hình ảnh đó quá tương phản. Những tiếng xì xào nhỏ dần lan rộng: “Đứa nhỏ đó là ai thế? Từ đâu xuất hiện vậy? Lại đến xin bố thí chăng?” Một vài người khách chau mày khó chịu; một số khác chép miệng, lắc đầu, đoán già đoán non. Nhưng dù ai nghĩ gì, cậu bé vẫn bình thản tiến về phía trước; từng bước chân nhỏ bé nhưng kiên định.
Không khí trong gian sảnh rộng lớn bỗng trở nên chùng xuống khi cậu bé Minh dừng bước ngay trước di ảnh ông Hoàng Thế Khải. Cậu không quỳ lạy như những người khác; cũng không vái chào theo nghi thức truyền thống. Thay vào đó, cậu ngước nhìn thẳng vào gương mặt trang nghiêm trong bức ảnh; đôi mắt đầy cảm xúc nhưng rực lên sự cương quyết. Một thoáng ngập ngừng lướt qua, như thể cậu đang thu hết can đảm cho điều sắp nói ra. Hít một hơi thật sâu, Minh siết chặt đứa bé vào lòng, rồi giọng nói của cậu vang lên giữa sự im lặng đáng sợ của đám tang: “Con xin lỗi vì đã đến muộn, nhưng con đến để đòi lại công bằng cho em bé này. Nó là con ruột của ông Hoàng Thế Khải.”
Khoảnh khắc ấy, cả sảnh tang như ngừng thở. Không ai có thể tin vào những gì vừa nghe thấy. Không gian tưởng chừng như bị bóp nghẹt bởi một thứ áp lực vô hình; những ánh mắt trừng lớn; những lời xì xào ban đầu trở thành những tiếng bàn tán xôn xao, rồi dần chuyển thành sự hỗn loạn. “Cái gì cơ? Nó vừa nói cái gì thế? Đứa bé đó là con của ông Hoàng Thế Khải?” Những người khách vốn giữ vẻ mặt nghiêm trang giờ cũng không giấu nổi sự tò mò. Một vài người nghiêng người nhìn kỹ hơn về phía đứa bé đang nằm trong vòng tay Minh; một số khác bật cười chế giễu, cho rằng đây chỉ là một trò lừa đảo rẻ tiền. Nhưng có một số ít người lại im lặng, bất giác liếc về phía gia đình ông Khải, như thể muốn kiểm tra phản ứng của họ trước lời tuyên bố chấn động ấy.
Vợ của ông Khải, bà Ngọc Lan, tái mặt hẳn đi; dù gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng bàn tay bà siết chặt lấy mép áo, đôi mắt thoáng lên một tia hoang mang khó che giấu. Ngược lại, con trai trưởng của ông Khải, Toàn, gần như bùng nổ. Anh ta đứng bật dậy, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ tột độ, giọng gằn xuống: “Mày đang nói nhảm cái gì thế? Thằng nhãi, cút ngay khỏi đây trước khi tao gọi bảo vệ ném mày ra ngoài!” Giọng nói của Toàn như một cú chém sắc bén, xé toang không khí. Những vị khách xung quanh bắt đầu lùi lại, nhường chỗ cho cuộc đối đầu. Một số người vẫn giữ vẻ hoài nghi, nhưng ánh mắt dán chặt vào Minh, chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Dưới ánh nhìn sắc lạnh của hàng chục người, Minh vẫn không lùi bước. Dù đôi tay cậu có hơi run rẩy vì căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn kiên định: “Cháu không đến đây để xin tiền hay bịa đặt. Cháu chỉ muốn sự thật được làm rõ. Ông ấy từng hứa sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai mang dòng máu của mình, nhưng em bé này đang bị chối bỏ. Cháu có bằng chứng.” Lời nói của Minh vang lên, nhưng đám đông không dễ gì tin tưởng ngay lập tức. Một vài người khách bật cười khẩy; những lời xì xào lại rộ lên: “Thằng nhóc này đóng kịch giỏi thật; đến đòi thừa kế đây mà. Lại thêm một kẻ lang thang muốn bám vào gia sản của người giàu.”
Bà Gia Hânhít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã có phần mất đi sự tự tin ban đầu. Bà nhìn chằm chằm vào đứa bé đang ngủ say trên tay Minh; đôi môi bà mím chặt, như đang cố đè nén một điều gì đó. Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen tiến lên; đó chính là luật sư của gia đình, ông Trần Tâm. Vẻ mặt ông ta điềm tĩnh nhưng đầy sắc bén; giọng nói lạnh tanh cất lên: “Cậu bé, cậu có biết mình đang đứng ở đâu không? Cậu có hiểu vu khống vô căn cứ là một tội danh nghiêm trọng không?”
Minh quay sang nhìn ông luật sư; đôi mắt trong veo nhưng không hề nao núng: “Cháu biết, và cháu cũng biết cháu không nói dối. Cháu từng được ông ấy cứu sống; cháu từng nghe chính ông ấy nói về một điều mà ông ấy chưa kịp làm, đó là đón nhận đứa con ruột của mình.” Những lời đó khiến bầu không khí như trùng xuống trong giây lát. Một số người lặng người đi; trong khi số khác vẫn chưa thể chấp nhận thực tế này. Toàn siết chặt tay, gân xanh nổi lên trên trán, giọng gầm lên đầy giận dữ: “Thằng nhãi này, chúng mày nghĩ có thể đột nhập vào đây rồi bịa chuyện để cướp tiền của nhà tao sao? Đừng hòng, tao sẽ đích thân đuổi mày ra ngoài!” Dứt lời, Toàn lao đến, chộp lấy vai Minh, định lôi cậu ra khỏi sảnh tang.
Nhưng trước khi có thể chạm vào cậu, một giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy quyền vang lên từ phía sau: “Dừng lại!” Tất cả cùng quay đầu nhìn về phía giọng nói đó. Bà Ngọc Lan, người vẫn giữ im lặng từ đầu, cuối cùng cũng lên tiếng. Bà đưa mắt quan sát Minh thật kỹ, rồi lướt qua đứa bé nhỏ bé đang ngủ say trong lòng cậu. Không ai biết bà đang nghĩ gì, nhưng một lúc sau, bà cất giọng đầy suy tư: “Chúng ta đang ở trong tang lễ; đừng để mọi chuyện trở nên hỗn loạn hơn. Nếu cậu bé này khẳng định những gì cậu ta nói là thật, ta muốn nghe cậu ta trình bày.” Câu nói của bà như một đòn giáng mạnh vào sự giận dữ của Toàn. Anh ta trợn mắt nhìn mẹ mình, không tin được bà lại cho Minh cơ hội nói chuyện. Luật sư Trần Tâm khẽ nheo mắt, dường như đang tính toán điều gì đó. Trong khi đó, Minh khẽ siết chặt tay; cậu biết rằng đây chính là cơ hội duy nhất để bảo vệ đứa trẻ trong tay mình.
Bầu không khí lúc này căng như dây đàn; những người khách hiếu kỳ nhao nhao nhìn nhau, tự hỏi liệu câu chuyện kỳ lạ này sẽ đi về đâu. Minh nuốt khan, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi cất lời; ánh mắt vẫn không rời khỏi di ảnh của Hoàng Thế Khải: “Cháu sẽ kể mọi thứ, nhưng trước hết, hãy để cháu có cơ hội chứng minh sự thật.” Minh hít một hơi thật sâu, cố trấn an bản thân giữa hàng chục ánh mắt đầy hoài nghi và khinh miệt. Cậu ôm chặt đứa bé Giao vào lòng, rồi nhìn thẳng vào luật sư Trần Tâm, người đại diện hợp pháp của gia đình ông Khải: “Cháu không có ý gây rối; cháu chỉ muốn thực hiện một lời hứa.”
Luật sư Trần Tâm nhếch mép cười nhạt, khoanh tay trước ngực; giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự sắc bén của một người từng đối đầu với vô số vụ tranh chấp tài sản: “Lời hứa? Một đứa trẻ như cậu thì có thể hứa điều gì với ông Hoàng Thế Khải?” Minh mím chặt môi, rồi kể lại câu chuyện mà cậu đã giữ trong lòng suốt hai năm qua. Hai năm trước, Minh chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sống lang thang tại khu lao động nghèo; cậu bị một nhóm giang hồ lừa gạt, buộc phải đi móc túi để đổi lấy chỗ ngủ và miếng ăn. Hôm ấy, trong một lần chạy trốn vì bị phát hiện, Minh vô tình va phải một người đàn ông trung niên, chính là ông Hoàng Thế Khải. Thay vì xua đuổi như những người khác, ông Khải giúp Minh thoát khỏi bọn giang hồ; đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra vết thương và sắp xếp cho cậu vào trung tâm bảo trợ trẻ em. Trước khi rời đi, ông ấy nói một câu mà Minh chưa bao giờ quên: “Nếu có lúc nào đó cháu thực sự cần giúp đỡ, hãy tìm gặp ta; ta sẽ không quay lưng.” Nhưng Minh chưa từng nghĩ sẽ có ngày cậu buộc phải quay lại để nhắc nhở gia đình ông về lời hứa ấy.
Minh ngước lên nhìn luật sư, giọng run nhưng vẫn rõ ràng: “Cháu không đến đây để đòi tiền hay gây chuyện; cháu đến vì ông ấy từng hứa không bỏ rơi máu mủ của mình. Nhưng trước khi ông ấy kịp thực hiện, ông đã ra đi.” Sau khi kể về quá khứ của mình, Minh tiếp tục nhắc đến mẹ của bé Giao, người phụ nữ khốn khổ mà cậu đã gặp khi rời khỏi trung tâm bảo trợ. Bà ấy đã kiệt sức khi tìm đến cháu; ngày cuối cùng, bà ấy chỉ kịp đưa cho cháu một chiếc vòng bạc và dặn rằng: “Nếu có thể, hãy đưa con trai ta đến gặp cha nó.” Minh rút từ túi áo ra chiếc vòng bạc, giơ lên cho mọi người thấy; trên mặt vòng có khắc một ký tự duy nhất: chữ “K”, chữ cái đầu trong tên của ông Hoàng Thế Khải. “Cháu không thể chứng minh điều gì ngoài chiếc vòng này và lời trăng trối của bà ấy; nhưng cháu tin rằng ông Khải không vô tình bỏ rơi mẹ con bà ấy. Có thể ông ấy chưa từng biết Giao tồn tại.”
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Toàn cười nhạt, ánh mắt đầy giễu cợt khi nhìn Minh: “Mày tưởng chỉ cần một cái vòng bạc là đủ để nhận cha nhận con à? Chuyện nực cười nhất tao từng nghe!” Những người thân ủng hộ Toàn cũng hùa theo; có người chép miệng: “Lại một thằng ăn xin con muốn đào mỏ đây mà. Nếu ai cũng cầm một chiếc vòng đến đây rồi đòi nhận con, vậy thì ông Khải chắc có cả trăm đứa con ngoài giá thú mất!” Toàn gầm lên, nhìn thẳng vào Minh: “Cút ngay khỏi đây trước khi tao đích thân ném mày ra ngoài!”
Trái ngược với sự giận dữ của Toàn, Vân, cô cháu gái của ông Khải, có vẻ trầm tư. Cô khẽ kéo tay áo bà Ngọc Lan, thì thầm: “Mẹ, nếu những gì cậu ấy nói là thật thì sao? Nếu bé Giao đúng là con của ông ngoại thì sao?” Quản gia của gia đình cũng bước tới, chậm rãi lên tiếng: “Tôi nhớ hai năm trước, ông chủ có lần bảo tôi đưa một cậu bé về trung tâm bảo trợ. Nếu đó chính là cậu bé này, thì ít nhất lời cậu ta nói không phải bịa đặt.” Lời nói của quản gia khiến nhiều người xôn xao; một số vị khách trước đó còn tỏ vẻ khinh thường, nay bắt đầu có chút dao động.
Trước cuộc tranh cãi ngày càng căng thẳng, bà Gia Hânnhắm mắt, hít sâu, cố trấn tĩnh. Bà không muốn làm rối loạn tang lễ, nhưng cũng không thể để lời cáo buộc này trở thành vết nhơ cho danh tiếng của gia đình. Cuối cùng, bà mở mắt, nhìn thẳng vào Minh, giọng trầm nhưng đầy quyền lực: “Ta không tin lời cậu ngay lập tức; nhưng ta cũng không muốn kết luận sai. Nếu cậu thực sự tin rằng đứa trẻ này là con ruột của ông Hoàng Thế Khải…” Bà dừng một chút, rồi nói tiếp: “Chúng ta sẽ tiến hành xét nghiệm ADN.”
Lời tuyên bố của bà khiến cả căn phòng chấn động. “Xét nghiệm ADN ư?” Toàn sững sờ, không tin vào tai mình. “Mẹ, sao mẹ lại đồng ý?” Anh ta gầm lên, nhưng bà chỉ khoát tay, ra hiệu không muốn tranh cãi thêm. Bà nhìn sang luật sư Trần Tâm, khẽ gật đầu: “Sắp xếp ngay khi tang lễ kết thúc.” Luật sư chậm rãi gật đầu, ánh mắt sắc lạnh đầy suy tính.
Minh khẽ siết tay; tim cậu đập mạnh trong lồng ngực. Cậu biết rằng đây chính là bước ngoặt lớn nhất; nếu bé Giao thực sự là con ruột của ông Khải, mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn. Bên ngoài biệt thự, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo những chiếc lá rụng lả tả trên con đường dài. Bên trong, một cơn bão lớn hơn đang chuẩn bị ập đến.
Sau khi bà Gia Hântuyên bố tiến hành xét nghiệm ADN, không khí trong gia đình trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Nếu kết quả khẳng định bé Giao là con ruột của ông Hoàng Thế Khải, tài sản sẽ bị phân chia lại; và điều này đồng nghĩa với việc mọi tính toán bấy lâu nay của Toàn và những người thân cận sẽ sụp đổ. Luật sư Trần Tâm, sau khi xem xét lại di chúc, đã tiết lộ một điều khoản quan trọng: theo nguyện vọng của ông Hoàng Thế Khải, nếu trong vòng một tuần sau khi ông qua đời, có ai chứng minh được mình là con ruột hợp pháp của ông, tài sản sẽ được phân chia lại. Câu nói này như một quả bom nổ giữa gia đình, khiến tất cả đều sững sờ.
Toàn siết chặt nắm đấm, mắt long sòng sọc nhìn Minh như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh ta hiểu rằng, nếu bé Giao thực sự là con của ông Khải, hơn một nửa khối tài sản khổng lồ sẽ phải được chia lại. “Không thể nào! Mẹ, chúng ta không thể để chuyện này xảy ra!” Toàn gầm lên, nhưng bà Gia Hânchỉ im lặng; không ai có thể đoán được bà đang nghĩ gì.
Sau cuộc họp, Toàn bí mật triệu tập một nhóm người thân tín, trong đó có những kẻ từng làm những việc bẩn thỉu để bảo vệ gia đình ông Khải. “Tao không quan tâm thằng nhóc đó có thật hay không; nó không được sống đến ngày có kết quả xét nghiệm.” Một gã đàn ông vạm vỡ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Hiểu rồi; chuyện này sẽ được xử lý trong đêm nay.” Toàn nở một nụ cười nham hiểm: “Nếu Minh biến mất, sẽ không còn ai có thể tranh giành sản nghiệp nữa.”
Đêm đó, biệt thự chìm trong bóng tối. Minh bị giữ trong một căn phòng nhỏ, nhưng cậu không hề hay biết mình đang bị theo dõi. Khoảng 2 giờ sáng, tiếng lách cách khe khẽ vang lên bên ngoài cửa sổ; một bóng đen lặng lẽ luồn qua, mở khóa từ bên ngoài. Cánh cửa từ từ hé mở; một bàn tay thô kệch siết chặt con dao, từ từ tiến lại gần. Minh đang ôm bé Giao ngủ say. Ngay khi gã sắp vươn tay về phía Minh, một tiếng quát vang lên từ ngoài cửa: “Dừng lại!” Quản gia bước vào, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết.
Gã tay sai giật mình, nhưng Toàn đã lường trước việc này. Hắn xuất hiện từ đằng sau, giọng điệu lạnh băng: “Bác quản gia, chuyện này không liên quan đến bác; đừng chen vào.” Nhưng quản gia chỉ nhìn thẳng vào Toàn, giọng đầy sự khinh bỉ: “Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cậu hại đứa bé vô tội này sao? Tôi đã hầu hạ ông Hoàng Thế Khải suốt bao năm, và tôi biết ông ấy là người như thế nào. Nếu cậu dám làm điều này, cậu không xứng đáng là con ông ấy.” Những lời nói ấy khiến Toàn tái mặt, nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: “Ông ta không còn nữa; bây giờ người quyết định là tôi.”
Quản gia không nhượng bộ. Ông nắm lấy tay Minh, kéo cậu ra khỏi phòng, nói khẽ: “Đi theo tôi ngay lập tức.” Minh siết chặt bé Giao, chạy theo quản gia ra khỏi căn phòng. Gã tay sai định đuổi theo, nhưng quản gia nhanh chóng khóa trái cửa, giữ chân bọn họ bên trong. “Đi nhanh; trước khi chúng tìm ra cách khác.”
Minh run rẩy, nhưng cậu biết rằng mình không thể chần chừ. Cậu ôm chặt bé Giao, theo chân quản gia chạy ra khu vực kho cũ phía sau biệt thự. Khi đến kho cũ, quản gia mở một chiếc tủ gỗ; bên trong là một hộp sắt nhỏ. Ông mở khóa, rút ra một bức thư đã ố vàng, đưa cho Minh: “Đây là thứ mà tôi tìm thấy trong phòng làm việc của ông chủ; nhưng tôi chưa kịp đưa cho ai trước khi ông ấy qua đời.” Minh run run mở bức thư, đọc từng dòng chữ nguệch ngoạc nhưng đầy chân thành của ông Hoàng Thế Khải: “Nếu con trai ta được tìm thấy, hãy cho nó một cơ hội được sống đúng với huyết thống của mình. Ta đã phạm sai lầm khi không bảo vệ mẹ nó; nhưng ta không muốn bỏ rơi con ta.”
Ngay lúc đó, Minh phát hiện một vật nhỏ được kẹp trong thư: một chiếc nhẫn bạc. Khi nhìn kỹ, cậu sững sờ; chiếc nhẫn có họa tiết giống hệt vòng bạc của mẹ bé Giao, và bên trong có khắc một dòng chữ nhỏ: “Một phần máu thịt của ta.” Minh bàng hoàng; chữ “T” chính là ký tự đầu tiên trong tên mẹ của bé Giao. Đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy ông Hoàng Thế Khải đã biết đến sự tồn tại của đứa con này; nhưng vì lý do nào đó, ông chưa kịp công khai trước khi qua đời.
Quản gia đặt tay lên vai Minh, giọng đầy lo lắng nhưng kiên quyết: “Chúng ta cần công bố chuyện này ngay; trước khi họ tìm cách hãm hại cháu.” Minh gật đầu, mắt sáng lên sự kiên định chưa từng có. Cậu biết rằng cuộc chiến thực sự sắp bắt đầu; nhưng giờ đây, cậu đã có bằng chứng. Cậu ôm chặt bé Giao, ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời đêm; cơn dông tố sắp tới, nhưng cậu đã sẵn sàng đối mặt.
Hai ngày sau sự kiện hỗn loạn tại biệt thự, kết quả xét nghiệm ADN cuối cùng cũng được công bố. Cả gia đình Hoàng Thế Khải tập trung trong phòng họp lớn; bầu không khí căng thẳng đến mức không ai dám thở mạnh. Luật sư Trần Tâm, với vẻ mặt nghiêm nghị, mở phong bì kết quả trước sự chứng kiến của tất cả mọi người: “Theo kết quả xét nghiệm ADN từ bệnh viện, mẫu DNA của đứa bé Giao có sự tương thích với mẫu DNA của cố chủ tịch Hoàng Thế Khải.” Cả căn phòng im bặt trong giây lát; một sự im lặng chết chóc, rồi sự bàng hoàng nổ tung.
“Không thể nào!” Toàn đập mạnh tay xuống bàn, mắt trợn trừng như không tin vào tai mình. “Không, không thể nào có chuyện này được! Kết quả này sai rồi!” Những người thân của Toàn, những kẻ từng lớn tiếng phản đối Minh, đều trở nên câm lặng; một số tái mặt, một số khác liếc nhìn nhau, lòng tham và sự ích kỷ hiện rõ trên gương mặt. Minh ôm chặt bé Giao; mắt cậu đỏ hoe, nhưng không phải vì sợ hãi; đó là cảm giác của sự nhẹ nhõm sau chuỗi ngày đấu tranh.
Toàn vẫn chưa chấp nhận kết quả; hắn chỉ tay vào Minh, giọng gầm lên đầy tuyệt vọng: “Mày đã làm gì? Mày đã hối lộ ai để có kết quả này? Tao không tin! Tao sẽ kiện bệnh viện!” Luật sư Trần Tâm đưa mắt nhìn Toàn, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không tin, gia đình có quyền yêu cầu một cuộc xét nghiệm khác; nhưng tôi có thể đảm bảo với tất cả mọi người ở đây, đây là kết quả chính xác. Bé Giao là con ruột hợp pháp của ông Hoàng Thế Khải.” Toàn ngồi sụp xuống ghế, mặt trắng bệch; hắn biết mọi thứ đã chấm dứt.
Bà Ngọc Lan, người phụ nữ luôn giữ vẻ mặt kiên định, lặng người đi. Bà nhìn đứa bé trong vòng tay Minh; một sự đau đớn phức tạp ánh lên trong đôi mắt. Bà đã mất chồng; và giờ, bà phải đối diện với sự thật mà bấy lâu nay bà không muốn tin. Bà hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi cất giọng: “Vậy là ông ấy đã có một đứa con khác mà tôi không hề hay biết.” Bà quay sang Minh; lần đầu tiên kể từ khi gặp cậu, giọng bà không còn lạnh lùng nữa: “Cậu đã đúng ngay từ đầu. Ông ấy có lẽ chưa kịp nhận con; nhưng cậu đã làm điều đó thay ông ấy.” Minh cúi đầu, không nói gì; cậu biết đối với bà, đây là một cú sốc quá lớn.
Sau khi mọi người dần bình tĩnh lại, luật sư đặt tài liệu xuống bàn, giọng điềm tĩnh: “Như tôi đã thông báo trước đây, trong di chúc của cố chủ tịch Hoàng Thế Khải có một điều khoản đặc biệt: nếu ông ấy có con ruột chưa được công khai, toàn bộ tài sản phải được chia lại.” Một tiếng xôn xao vang lên từ những người thân trong gia đình; những kẻ đã từng xem thường Minh, từng muốn loại bỏ cậu, giờ đây tràn ngập lo lắng và sợ hãi. “Điều này có nghĩa là gì?” Một người trong gia đình lên tiếng. “Có nghĩa là,” luật sư nhìn về phía Minh, “bé Giao sẽ được công nhận là con ruột hợp pháp của cố chủ tịch Hoàng Thế Khải; và cậu Minh, người đã bảo vệ đứa bé, sẽ được chỉ định làm người giám hộ tạm thời.”
Câu nói ấy đánh sập toàn bộ hy vọng của những kẻ phản đối. Toàn nghiến răng, nhưng hắn không thể làm gì được; hắn biết rằng mọi thứ đã được pháp luật chứng thực, không còn cách nào để lật ngược tình thế. Bà Gia Hânlặng im một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu: “Vậy thì ta chấp nhận điều đó.” Lời nói của bà như một dấu chấm hết cho mọi cuộc tranh cãi; mọi chuyện đã ngã ngũ.
Buổi chiều hôm đó, Minh rời khỏi biệt thự; trên tay vẫn ôm chặt bé Giao. Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi xuống con đường rộng lớn. Dù tất cả mọi thứ đã kết thúc, nhưng Minh vẫn cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu. Cậu đã đấu tranh để đòi lại danh phận cho bé Giao; nhưng cậu cũng hiểu rằng cuộc sống của đứa trẻ này sẽ không dễ dàng. Phía sau cậu, bà Gia Hânđứng trên bậc thềm, dõi theo hình ảnh hai anh em bé nhỏ rời đi. Không ai biết bà đang nghĩ gì; nhưng trong đôi mắt bà, đã không còn sự lạnh lùng như trước.
Vân chạy theo, đưa cho Minh một chiếc túi nhỏ: “Em có để một ít sữa và quần áo cho bé Giao. Anh nhớ chăm sóc nó nhé.” Minh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi suốt nhiều ngày qua: “Cảm ơn em. Vân, cảm ơn vì đã tin anh.” Cậu bước ra khỏi cổng biệt thự, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh rộng lớn phía trước. Dưới ánh nắng nhè nhẹ của buổi chiều, Minh khẽ thì thầm, như nói với chính mình và bé Giao: “Con sẽ sống một cuộc đời thật công bằng; vì chúng ta luôn có một gia đình thật sự. Gia đình của lòng nhân ái và tình yêu thương.” Cậu ôm chặt bé Giao, bước đi trên con đường phía trước; nơi một cuộc sống mới đang chờ đón họ.
Bên trong biệt thự, một vài người của ông Khải vẫn còn bàng hoàng, tiếc nuối, hối hận; nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Sự thật đã được phơi bày; công bằng đã được thực thi. Câu chuyện không còn là về tiền bạc hay quyền lực; mà là về lòng nhân ái, về những lời hứa chưa kịp thực hiện, và về một đứa trẻ vô tội xứng đáng được thừa nhận. Và Minh, dù chỉ là một cậu bé mồ côi, nhưng cậu đã chiến đấu để bảo vệ điều đúng đắn. Cậu không đơn độc; bởi vì gia đình thực sự không phải chỉ là huyết thống, mà là những người sẵn sàng bảo vệ nhau, dù có chuyện gì xảy ra.