CҺỉ Một Cȃu Nóι, Bṓ CҺồпg KҺιếп Coп Dȃu PҺảι Gật Đầu Làm Vợ MìпҺ…

Trên vùng ngoại ô yên bình, nơi ánh hoàng hôn nhuộm vàng từng mái nhà nhỏ, Mai sống cùng gia đình chồng trong một căn nhà cũ nhưng ấm cúng. Cuộc hôn nhân của cô với Long kéo dài ba năm, nhưng thay vì tình yêu và sự thấu hiểu, Mai chỉ nhận lại sự lạnh lùng và thờ ơ từ chồng. Long bận rộn với công việc, thậm chí nhiều khi về nhà còn mang theo những cơn giận dữ vô cớ, đổ lên đầu Mai những lời trách móc vô lý. Cô dần trở thành một cái bóng lặng lẽ trong chính cuộc hôn nhân của mình.

Chỉ có một người thực sự để ý đến Mai – ông Lâm, bố chồng cô. Ông là một người đàn ông trầm mặc, ít nói nhưng sâu sắc. Ông chứng kiến những giọt nước mắt lặng lẽ của Mai mỗi đêm, thấy sự cam chịu của cô trong từng bữa cơm gia đình. Dù đau lòng nhưng ông chưa từng can thiệp, bởi ông hiểu rằng có những chuyện chỉ người trong cuộc mới có thể tự giải quyết.

Bà Ngân, hàng xóm của họ, là người duy nhất thường xuyên trò chuyện với Mai. Bà cảm nhận được nỗi đau của cô gái trẻ, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài những lời động viên. “Cháu à, một người phụ nữ không đáng phải chịu đựng mãi một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Cháu có nghĩ đến việc thay đổi không?” Mai chỉ cười buồn, không biết trả lời sao.

Một đêm nọ, khi Mai đang dọn dẹp bếp, ông Lâm bất ngờ bước vào. Ông cầm một cây nến, thắp sáng góc phòng tối tăm. “Con biết không, bóng tối không bao giờ là mãi mãi. Chỉ cần một ngọn lửa nhỏ, mọi thứ có thể thay đổi.” Mai ngẩng lên, ánh mắt cô dao động. Đây là lần đầu tiên ông Lâm nói điều gì đó khiến cô cảm thấy lòng mình ấm áp đến vậy.

Những ngày sau đó, ông Lâm lặng lẽ quan tâm đến Mai nhiều hơn. Ông giúp cô làm vườn, nấu những món ăn mà cô thích, thậm chí còn lắng nghe cô tâm sự. Không biết từ bao giờ, sự hiện diện của ông Lâm lại là điều duy nhất giúp cô cảm thấy được an ủi trong căn nhà này.

Rồi một ngày, Mai không chịu nổi nữa. Cô ngồi ngoài sân dưới ánh trăng, nước mắt chảy dài trên má. Ông Lâm đến bên cạnh, im lặng một lúc rồi hỏi: “Con có bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đây không?” Mai không trả lời ngay, cô chỉ nhìn ông bằng đôi mắt đầy do dự. “Nhưng con không biết đi đâu.”

Ông Lâm nhẹ nhàng nói: “Con xứng đáng có được hạnh phúc, Mai à. Nếu Long không trân trọng con, thì hãy để người khác làm điều đó.” Câu nói ấy khiến tim Mai chấn động. Lần đầu tiên, có người nói với cô rằng cô xứng đáng được yêu thương.

Long ngày càng cảm thấy sự xa cách giữa Mai và mình. Khi anh ta nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Mai dành cho ông Lâm, cơn giận bùng lên. Những lời đồn thổi trong khu phố nhỏ bắt đầu xuất hiện. Người ta thì thầm về mối quan hệ giữa Mai và bố chồng cô. Long đối diện với ông Lâm bằng sự tức giận. “Bố đang làm gì thế? Bố đang cướp vợ con sao?”

Ông Lâm bình thản nhìn con trai. “Bố không cướp ai cả, Long à. Bố chỉ làm điều mà đáng lẽ con phải làm từ lâu – đó là quan tâm đến cô ấy.”

Long cười nhạt, nhưng đằng sau đó là sự hoang mang. Anh ta không còn chắc chắn điều gì nữa. Mai im lặng, cô biết đã đến lúc mình phải lựa chọn. Cô nhìn Long một lần cuối, rồi bước đi, mang theo một quyết tâm mà trước đây cô chưa từng có.

Ngày hôm đó, Mai rời khỏi căn nhà, để lại sau lưng một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Ông Lâm không ngăn cản, cũng không giữ cô lại, nhưng trong lòng ông hiểu rằng, bất cứ khi nào cô cần, ông vẫn sẽ ở đó – như một người cha thực sự.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng đơn giản, nhưng đôi khi, một câu nói, một sự quan tâm đúng lúc có thể thay đổi tất cả. Và Mai đã tìm thấy ánh sáng của mình từ chính nơi cô không ngờ tới.

 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *