Bỏ Mặc Cha Già Nghèo Khổ, Đôi Vợ Chồng Trẻ Sốc Nặng Khi Biết Sự Thật Đằng Sau!

 
*Người ta nói: “Con cái là chỗ dựa khi về già”. Nhưng liệu điều đó có đúng? Khi bạn ngã bệnh, ai sẽ thật sự giang tay giúp đỡ? Đứa con bạn đặt kỳ vọng, hay người mà bạn từng nghĩ “con gái lấy chồng là con người ta”? Câu chuyện hôm nay sẽ khiến bạn phải suy ngẫm.*
 
*Ông Trần Văn Tình, một người cha 75 tuổi, từng tin rằng con trai sẽ là điểm tựa của mình khi về già. Ông cả đời lao động vất vả nuôi nấng con cái, với mong muốn tuổi già được an nhàn. Nhưng đến khi ông gặp biến cố, người con mà ông tin tưởng nhất lại quay lưng. Chỉ đến lúc ấy, ông mới nhận ra ai mới thực sự là người yêu thương mình. Mời quý vị cùng lắng nghe.*
 
*Ông Tình năm nay 75 tuổi, dáng người gầy gò nhưng vẫn còn nhanh nhẹn so với tuổi. Mái tóc đã bạc trắng, nhưng ánh mắt ông vẫn sắc sảo, trầm tĩnh như bao năm qua. Ông đứng bên cửa sổ, nhìn ra con phố nhỏ nơi ông đã sống mấy chục năm. Cây bàng già đầu ngõ đã thay lá, những chiếc lá vàng rơi lác đác trên con đường lát gạch. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo cái lạnh se sắt của mùa đông.*
 
*Căn nhà này là nơi ông và vợ đã gắn bó suốt mấy chục năm qua, từ ngày còn nghèo khó đến lúc các con trưởng thành. Bà mất ba năm trước vì một cơn đột quỵ bất ngờ. Hôm ấy, trời cũng lạnh như thế này. Ông nhớ rõ, buổi sáng hôm đó, bà còn cười nói với ông, dặn dò: “Ông mua thêm ít trà xanh nhé”. Vậy mà đến chiều, bà đã rời xa ông mãi mãi.*
 
*Từ ngày vợ mất, ông sống một mình. Ban đầu, nỗi cô đơn như một lưỡi dao cứa vào lòng ông mỗi ngày. Nhưng dần dần, ông cũng quen với sự tĩnh lặng của căn nhà. Buổi sáng, ông dậy sớm quét sân, pha ấm trà rồi ngồi đọc báo. Đến chiều, ông lại đi dạo một vòng quanh khu phố, trò chuyện với mấy ông bạn già. Cuộc sống cứ thế trôi qua, không quá vui cũng không quá buồn.*
 
*Nhưng có một điều khiến ông luôn tự an ủi bản thân: đó là ông có hai người con, một trai một gái. Con gái ông, Thu, lấy chồng xa nhưng vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm. Mỗi tháng, cô đều gửi tiền cho ông, bảo là để ông mua thêm thuốc bổ, nhưng ông chẳng mấy khi dùng đến. Mỗi lần gọi điện, Thu hay lo lắng hỏi han: “Bố ăn uống có đủ chất không? Bố có thấy trong người mệt mỏi gì không? Hay để con gọi bác sĩ đến khám?”. Ông luôn cười xua tay: “Bố khỏe lắm, không phải lo. Chỉ cần con sống hạnh phúc là bố yên tâm rồi”.*
 
*Thu thương bố, nhưng vì ở xa, cô không thể về thăm thường xuyên. Mỗi lần về, cô lại cuống quýt bên ông, dọn dẹp nhà cửa, nấu những món ăn ông thích. Nhưng ông Tình vẫn đặt nhiều hy vọng hơn vào con trai. Thắng là con trai duy nhất, ông từng kỳ vọng cậu sẽ là chỗ dựa cho mình khi về già. Trong thâm tâm, ông vẫn giữ quan niệm truyền thống: con trai là trụ cột, là người phải gánh vác gia đình, lo cho cha mẹ khi già yếu.*
 
*Thắng là người ít nói, từ nhỏ đã sống khép kín. Khi lớn lên, cậu học hành bình thường, không quá xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi kém cỏi. Sau…*
 
 
**Sau khi ra trường, Thắng đi làm ở một công ty tư nhân, sau đó kết hôn với một cô gái trong thành phố.** Ngày cưới con trai, ông Tình vui mừng khôn xiết. Ông nghĩ rằng bây giờ Thắng đã có gia đình riêng, nó sẽ trưởng thành, sẽ biết quan tâm đến bố mẹ hơn.
 
**Nhưng rồi thời gian trôi qua, ông dần nhận ra một sự thật mà bản thân không muốn chấp nhận:** Thắng rất ít khi ghé thăm ông, cũng hiếm khi gọi điện hỏi han. Ban đầu, ông nghĩ con trai bận rộn công việc nên cũng không trách móc gì. Nhưng dần dần, ngay cả những dịp lễ Tết, Thắng cũng chỉ ghé qua chớp nhoáng, đưa cho ông một phong bì rồi vội vã rời đi: *”Bố ơi, con bận quá. Con còn phải về bên nhà vợ nữa.”* Câu nói đó, ông nghe đến thuộc lòng.
 
**Có lần ông ốm sốt cao mấy ngày liền.** Ông gọi điện cho Thắng, nhưng con trai chỉ ậm ừ: *”Bố chịu khó uống thuốc, nghỉ ngơi đi. Dạo này con bận lắm, còn không qua được.”* Ông đành tự nấu cháo, tự uống thuốc rồi nằm co ro trên giường, trong lòng trống rỗng. Nhưng dù vậy, ông vẫn cố gắng tìm cách bao biện cho con: *”Nó bận công việc mà, mình không nên trách nó. Mình còn đi lại được, tự lo được, đâu cần phiền con cái. Sau này mình yếu hơn, chắc nó sẽ quan tâm hơn thôi.”*
 
**Ông vẫn tin rằng khi mình thật sự già yếu, khi mình thực sự cần, con trai sẽ ở bên.** Và niềm tin đó, dù mong manh, vẫn là thứ giúp ông an ủi bản thân mỗi ngày.
 
**Một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo,** ông Tình bước ra khỏi nhà định ra chợ mua ít đồ ăn. Hơi thở ông phả ra từng làn khói trắng giữa không khí giá lạnh. Đường phố buổi sớm vẫn còn vắng, chỉ có vài người già đi tập thể dục. Nhưng khi vừa đặt chân xuống bậc thềm, ông không nhận ra lớp băng mỏng trơn trượt trên mặt đất.
 
**Một âm thanh “khốc” vang lên.** Một cơn đau nhói chạy dọc từ bắp đùi đến tận đỉnh đầu khiến ông choáng váng. Ông ngã sóng soài trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
 
*”Trời ơi! Bác Tình, bác có sao không?”* – Bà Thu, hàng xóm sát nhà, hốt hoảng chạy lại. Nhìn sắc mặt ông tái nhợt, bà vội vã rút điện thoại gọi xe cấp cứu: *”Cố gắng lên bác, xe sắp đến rồi!”*
 
**Cơn đau làm trán ông lấm tấm mồ hôi,** nhưng ông vẫn cố nén lại, không muốn than vãn. Khi xe cứu thương đến, y tá kiểm tra sơ bộ rồi lập tức đỡ ông lên cáng: *”Cụ bị gãy xương đùi, cần phẫu thuật ngay.”*
 
**Nỗi thất vọng đầu tiên** nằm trong phòng cấp cứu, ông Tình cầm điện thoại trong tay, ngập ngừng một lúc rồi bấm số con trai.
 
*”Alo, bố à? Sao gọi sớm vậy?”* – Giọng Thắng nghe có vẻ còn ngái ngủ.
 
*”Bố bị ngã, ở bệnh viện rồi. Con vào ngay được không?”* – Ông cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng hơi thở lại run rẩy.
 
*”Ờ… bây giờ á?”* – Thắng ngập ngừng. *”Con đang bận chút việc. Bố có nghiêm trọng không?”*
 
*”Bác sĩ nói bố bị gãy xương đùi, cần phẫu thuật.”*
 
*”Thế… chắc phải tốn kém lắm nhỉ? Bố hỏi thử xem có cách nào rẻ hơn không?”*
 
**Ông Tình nghe mà tim lạnh đi một nhịp.**
 
*”Không có cách nào khác, bác sĩ bảo phải phẫu thuật ngay.”*
 
*”Thế… để con thu xếp rồi qua sau.”* – Giọng Thắng nhạt thếch.
 
**Cuộc gọi kết thúc.** Ông buông điện thoại xuống, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng.
 
**Hơn một tiếng sau, Thắng mới xuất hiện,** tay vẫn cầm chiếc điện thoại, vừa đi vừa nhắn tin. Khi thấy cha nằm trên giường bệnh, anh ta chỉ liếc qua một cái rồi thở dài: *”Sao bố lại để bị ngã chứ? Đi đứng phải cẩn thận chứ!”*
 
**Ông Tình không trả lời, chỉ im lặng nhìn con trai.**
 
**Bác sĩ đưa ra hóa đơn viện phí: tổng cộng 75 triệu đồng.** Thắng cau mày: *”Sao đắt vậy? Bác sĩ có cách nào giảm xuống không?”*
 
Bác sĩ lắc đầu: *”Cụ ông cần phẫu thuật cố định xương, sau đó là phục hồi chức năng. Nếu để lâu, có thể dẫn đến biến chứng.”*
 
**Thắng im lặng một lúc, rồi quay sang cha:** *”Bố… có bao nhiêu tiền rồi?”*
 
**Ông Tình nhìn con trai, lòng như thắt lại:** *”Bố chỉ còn ít tiền dành dụm, không đủ đâu.”*
 
Thắng nhăn nhó, lục lọi ví tiền rồi rút ra vài tờ – chưa đầy 5 triệu: *”Bố cầm trước đi. Còn lại… bố gọi chị Thu đi. Chắc chị ấy có nhiều tiền hơn.”*
 
**Ông Tình chết lặng.**
 
*”Con… cũng khó khăn, bố biết mà. Tiền học của hai đứa nhỏ, tiền nhà, tiền sinh hoạt… con lo không xuể.”*
 
**Ông Tình không nói thêm lời nào, chậm rãi bấm số con gái.**
 
**Chưa đầy 20 phút sau, Thu cùng chồng lao vào bệnh viện.** Cô chạy đến bên ông, nắm chặt tay: *”Chà, bố có đau lắm không? Sao bố không gọi con sớm hơn? Bố không muốn làm phiền các con à?”*
 
**Thu quay sang bác sĩ:** *”Bác sĩ làm ơn tiến hành phẫu thuật ngay cho bố tôi! Tôi sẽ thanh toán toàn bộ chi phí.”*
 
**Thắng đứng lặng bên cạnh, không nói gì.** Chồng của Thu cũng lên tiếng: *”Bố cứ yên tâm chữa trị, đừng lo gì cả.”*
 
**Thu ký giấy phẫu thuật, đưa thẻ thanh toán mà không một chút trần trừ.** Nhìn con gái tất bật lo lắng cho mình, ông Tình bất giác muốn khóc.
 
**Còn Thắng?** Anh ta nhìn cảnh đó rồi quay mặt đi, không một lời cảm ơn, cũng không một chút áy náy.
 
**Nằm trên giường bệnh sau khi phẫu thuật,** ông Tình nhìn ra cửa sổ. Tuyết vẫn rơi bên ngoài, trắng xóa cả bầu trời. Ông không trách Thắng, nhưng nỗi thất vọng trong lòng quá lớn. Người mà ông từng đặt nhiều hy vọng nhất, lại là người quay lưng khi ông cần nhất. Còn người mà ông nghĩ *”chỉ có thể trông chờ phần nào”*, lại sẵn sàng vì ông không chút đắn đo.
 
**Cuộc đời này, ai mới là người thực sự yêu thương mình?**
 
Nằm đó, ông nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ thêm nữa. Nhưng trong lòng ông biết rằng, sau khi khỏi bệnh, mọi thứ sẽ không còn như cũ.
 
**Chiếc taxi dừng trước cổng nhà Thắng.** Ông Tình bước xuống, tay vẫn còn run nhẹ vì cơn đau. Sau ca phẫu thuật, ông chậm rãi nhìn ngôi nhà ba tầng khang trang trước mặt, lòng dâng lên cảm giác vừa lạ lẫm vừa chua xót.
 
**Thắng vội mở cửa, đỡ lấy vali của bố, nhưng động tác có phần gượng gạo:** *”Bố vào đi. Nhà con hơi chật, nhưng bố cứ ở tạm một thời gian đã.”*
 
**Bước vào trong, ông Tình nhận ra không gian nhà con trai được bài trí ngăn nắp, tiện nghi, hiện đại.** Phòng khách có bộ ghế sofa lớn, tivi màn hình phẳng, nhưng không khí trong nhà lại lạnh lẽo một cách khó tả.
 
**Con dâu Hằng vừa trông thấy ông, liền thoáng cau mày.** Cô đang bế con nhỏ trên tay, nhưng giọng nói lại không chút thân thiện: *”Ơ, bố về đây ở à? Sao không báo trước một tiếng để con chuẩn bị?”*
 
**Ông Tình cười gượng, cố tình lờ đi sự khó chịu trong ánh mắt con dâu:** *”Bố tưởng con Thắng nói rồi? Bố chỉ ở nhờ ít lâu thôi, khi nào khỏe hơn bố sẽ tự lo.”*
 
**Hằng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt cô lướt qua Thắng như ngầm trách móc.**
 
 
**Thắng vội quay sang ông, nói nhanh:**
*”Bố cứ tạm ở phòng thằng Tún nhé. Nó còn nhỏ, ngủ với vợ chồng con cũng được.”*
 
Phòng của đứa cháu nội nằm ở tầng hai. Thắng rìu rịu đỡ ông Tình lên cầu thang, nhưng mới đi được nửa đường, ông đã cảm thấy chân đau nhức, bước đi loạng choạng.
 
*”Hay là… có thể để bố ở tầng một không?”* – Ông ngập ngừng hỏi.
 
**Hằng lập tức chen vào:**
*”Phòng tầng một là phòng làm việc của con, bố ạ. Con có nhiều tài liệu quan trọng, không tiện để người khác dùng.”*
 
**Câu nói đó như một gáo nước lạnh dội vào lòng ông Tình**, nhưng ông chỉ gật đầu, lặng lẽ bước tiếp, không muốn làm khó con cái.
 
**Cuộc sống trong nhà Thắng không giống như ông Tình tưởng tượng.** Buổi sáng, vợ chồng Thắng đi làm, để lại ông cùng đứa cháu nhỏ. Ông muốn giúp đỡ bằng cách trông cháu, nhưng chân đau khiến ông không thể di chuyển nhiều. Cháu nội – thằng Tún – còn quá nhỏ để hiểu được tình trạng của ông.
 
**Một hôm, ông tập tễnh xuống bếp để kiếm chút gì ăn**, nhưng tủ lạnh gần như trống trơn, chỉ có một hộp cơm nguội và vài món ăn cũ. *”Không lẽ con dâu quên chuẩn bị phần ăn cho mình?”* Ông mở nắp hộp cơm, nhưng cơm đã lạnh cứng, thịt thì khô quắt. Ông thở dài, tự rót nước nóng chan vào cơm cho dễ nuốt.
 
**Buổi chiều, khi Hằng về**, cô bước vào bếp, thấy hộp cơm đã bị động vào, liền chép miệng:
*”Bố ơi, lần sau bố cứ nói con một tiếng để con nấu mì cho nhanh. Chén cơm nguội thế này ăn không tốt đâu.”*
 
**Ông Tình chỉ cười**, nhưng trong lòng chợt dấy lên một cảm giác lạc lõng.
 
**Buổi tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm**, ông Tình tưởng mình sẽ được ngồi ăn chung. Nhưng khi ông vừa xuống cầu thang, đã nghe thấy tiếng con dâu:
*”Anh Thắng, anh gắp thêm rau cho con đi! Nó kén ăn quá! Tún, ăn nhanh lên con, tí mẹ còn rửa bát!”*
 
**Không ai hỏi han ông một câu.** Ông bước đến bàn ăn, nhưng chỗ ngồi đã kín. Hằng ngẩng lên, thấy ông đứng đó, liền bảo:
*”Bố chờ chút nhé, con lấy thêm chén đũa.”*
 
Nhưng đến khi cô đứng dậy, chỉ đưa cho ông một chén cơm trắng rồi quay lại lo cho chồng con. **Ông lặng lẽ cầm chén cơm, lòng trống rỗng.**
 
**Những ngày sau đó, ông Tình nhận ra mình giống như một người dư thừa trong căn nhà này.** Mỗi sáng, khi vợ chồng Thắng rời đi, con dâu chỉ buông một câu:
*”Bố cứ nghỉ ngơi nhé. Con bận lắm, không có thời gian chăm bố đâu.”*
 
**Cả ngày, ông ngồi một mình trên căn phòng nhỏ, nhìn ra cửa sổ.** Có lần, ông cố đi lại trong nhà để vận động, nhưng vô tình làm đổ bình nước trên bàn. Hằng lập tức chạy đến, nhăn mặt:
*”Bố cẩn thận chút ạ! Nhà con không có ai rảnh để dọn hoài đâu.”*
 
**Ông chỉ biết gật đầu, cầm khăn tự lau dù lưng đã đau nhức.**
 
**Hằng còn nhiều lần bóng gió với chồng:**
*”Anh ơi, bố ở đây mãi thế này à? Nhà mình có phải là viện dưỡng lão đâu!”*
 
**Thắng im lặng, không nói gì.**
 
**Một tối nọ, ông Tình vừa định xuống bếp uống nước thì nghe thấy tiếng con trai và con dâu nói chuyện trong phòng:**
*”Anh ơi, hay là bố về với chị Thu đi. Nhà mình thực sự không tiện. Em còn công việc, con cái, không thể lo cho bố mãi được.”*
 
*”Nhưng bố mới về đây mà…”* – Giọng Thắng có vẻ lưỡng lự.
 
*”Mới về nhưng đã hơn tháng rồi! Anh nghĩ xem, nếu bố ở đây lâu, sau này ai lo? Em không muốn có thêm gánh nặng đâu!”*
 
**Tim ông Tình nhói lên từng nhịp.**
 
**Sáng hôm sau, Thắng đứng trước cửa phòng ông, giọng có chút ngại ngùng:**
*”Bố à… con nghĩ bố nên về ở với chị Thu. Chỗ con thực sự không tiện…”*
 
**Ông Tình nhìn con trai thật lâu** – một đứa con mà ông từng đặt bao kỳ vọng, giờ lại chính là người đẩy ông đi. Không tranh cãi, không trách móc, ông chỉ gật đầu:
*”Bố hiểu rồi.”*
 
**Chưa đầy một tiếng sau, Thu đến.** Cô không hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ xách hành lý giúp bố. Trước khi rời đi, ông Tình quay lại nhìn Thắng và Hằng lần cuối:
*”Ờ… các con đã cho bố một bài học quý giá.”*
 
**Hằng nhếch môi.** **Thắng cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của bố.**
 
**Cửa xe taxi đóng lại.** Ông Tình nhìn ra ngoài, lòng nhẹ bẫng. Ông đã từng nghĩ rằng con trai sẽ là chỗ dựa khi mình già yếu, nhưng giờ đây, ông mới hiểu: *”Máu mủ không quan trọng bằng tấm lòng.”*
 
**Xe chạy qua những con phố.** Ông Tình tựa đầu vào cửa kính, nhìn những dòng người qua lại. Hình ảnh con trai xa dần phía sau lưng, mà lòng ông lại nhẹ bẫng như chợt được trút bỏ gánh nặng.
 
**Về đến nhà con gái, ông không khỏi bất ngờ.** Thu và chồng không phải giàu có, chỉ có một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, nhưng nơi đây lại ấm áp lạ thường.
 
**Bước vào cửa, mùi thức ăn thơm lừng đã bay ra từ gian bếp.** Cháu ngoại – bé Bảo – vừa thấy ông liền reo lên:
*”Ông ngoại! Ông ngoại về ở với con hả?”*
 
**Bé chạy đến ôm trầm lấy ông, đôi mắt tròn xoe lấp lánh niềm vui.** Ông Tình cúi xuống xoa đầu cháu, khóe mắt cay cay:
*”Ờ… ông về với con đây.”*
 
**Thu đỡ cha ngồi xuống ghế, lấy nước ấm cho ông:**
*”Bố cứ ở đây bao lâu cũng được, không cần phải nghĩ ngợi gì cả.”*
 
**Con rể – ông Minh – cũng cười hiền lành, kéo ghế cho ông:**
*”Bố cứ xem đây là nhà của mình, đừng khách sáo ạ.”*
 
**Lòng ông Tình bỗng ấm áp lạ thường.** Suốt những ngày qua, ông đã quen với sự lạnh nhạt, với những bữa cơm nguội ngắt, với ánh mắt khó chịu của con dâu. Bây giờ, chỉ cần một câu nói đơn giản của con gái và con rể, ông lại cảm thấy mình vẫn còn quan trọng trong cuộc đời này.
 
**Những ngày bình yên**
Mấy ngày đầu, ông Tình vẫn còn lạ lẫm. Ông ngại làm phiền con cháu nên thường dậy thật sớm, lặng lẽ tự nấu bữa sáng cho mình. Nhưng sáng hôm sau, Thu phát hiện ra, liền cau mày:
*”Bố làm gì thế ạ? Sao không ngủ thêm mà dậy sớm vậy?”*
 
*”Bố không muốn phiền các con…”*
 
**Thu lắc đầu, kéo ông ra bàn ăn:**
*”Bố ở đây là để nghỉ ngơi. Bố mà cứ lo lắng vậy, con mới thấy phiền lòng!”*
 
**Minh cũng gật đầu đồng tình:**
*”Bố cứ thoải mái tận hưởng tuổi già. Bọn con đi làm, những buổi tối đều về sớm. Cháu Bảo cũng thích có ông ở nhà lắm ạ.”*
 
**Thấy hai vợ chồng nói vậy, ông Tình mới yên lòng.**
 
**Những ngày tiếp theo, ông quen dần với nếp sống ở đây.**
– **Sáng sớm**, ông cùng Minh đi dạo quanh công viên gần nhà. Minh hay trò chuyện về những chuyện thời sự, cũng hỏi han ông về những năm tháng xưa cũ.
– **Trưa đến**, ông cùng Thu nấu cơm, đôi lúc còn chỉ cho con gái vài món ăn truyền thống mà mẹ cô từng nấu. Thu rất hào hứng học hỏi, còn hay trêu: *”Bố nấu ngon vậy, sau này bố mở quán đi!”*
– **Chiều đến**, ông đón cháu Bảo đi học về. Cậu bé lon ton chạy vào nhà, khoe với ông đủ thứ chuyện trên lớp: *”Ông ơi, hôm nay con được 10 điểm môn Toán đấy!”*
*”Giỏi lắm! Cháu ngoại của ông đúng là thông minh!”*
– **Buổi tối**, cả nhà quây quần bên nhau, trò chuyện rôm rả. Không ai phàn nàn về sự hiện diện của ông, không ai coi ông là gánh nặng.
 
**Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông Tình cảm nhận được sự ấm áp thật sự của một mái nhà.** Khoảnh khắc khiến ông nghẹn ngào.
 
 
 
**Một buổi tối, khi cả nhà đang xem tivi, cháu Bảo bỗng quay sang hỏi:**
*”Mẹ ơi, sao ông không ở với chú Thắng mà lại ở với mình ạ?”*
 
**Câu hỏi của trẻ con nhưng lại khiến căn phòng rơi vào im lặng.** Ông Tình cúi đầu, không biết phải trả lời thế nào. Thu khẽ thở dài, kéo con vào lòng:
*”Vì ông ngoại thích ở đây hơn. Con có vui không?”*
*”Dạ vui à! Ông ở đây, con không sợ bị mẹ mắng nữa!”* – Bé Bảo cười hì hì.
 
**Cả nhà bật cười, nhưng ông Tình thì cay mắt.**
 
**Đêm hôm đó, ông trằn trọc mãi.** Nếu không có tai nạn, nếu không có sự lạnh lùng của con trai, có lẽ ông vẫn tin rằng đến già, con trai sẽ lo cho mình. Nhưng bây giờ, ông mới nhận ra: **tình thân không phải do huyết thống quyết định, mà là cách người ta đối xử với nhau.** Người thật sự yêu thương ông không phải đứa con trai mà ông từng kỳ vọng, mà chính là đứa con gái nhỏ bé mà ông từng nghĩ *”lấy chồng là theo chồng”*.
 
**Sáng hôm sau, ông quyết định ra vườn sau ngồi phơi nắng.** Thu bưng ra một ly trà nóng, khẽ nói:
*”Bố này, bố đừng nghĩ ngợi gì cả. Ở đây, bố không phải người dưng, cũng không phải gánh nặng. Bố là gia đình của con.”*
 
**Một câu nói đơn giản nhưng khiến tim ông Tình như nghẹn lại.** Lần đầu tiên trong đời, ông nhận ra: **gia đình không phải là nơi có con trai, con dâu hay danh giá. Gia đình là nơi có người thật lòng muốn chăm sóc mình.**
 
**Ba tháng sau, một tin tức bất ngờ đến với ông Tình:** khu đất nhà ông nằm trong diện quy hoạch, được đền bù 7 tỷ đồng. Cả làng xôn xao, ai cũng bàn tán. Tin tức đến tai Thắng rất nhanh.
 
**Chỉ vài phút sau, điện thoại ông Tình rung lên liên tục.**
*”Alo, bố à? Con nghe nói nhà mình được đền bù lớn hả? Tin này có chính xác không?”* – Giọng Thắng hớn hở, khác hẳn vẻ thờ ơ những lần trước.
*”Ờ.”* – Ông Tình đáp gọn lỏn.
*”Vậy… bố tính chia thế nào? Con là con trai, con nghĩ bố cũng hiểu mà, đúng không?”* – Giọng Thắng có chút nôn nóng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
 
**Ông Tình khẽ nhắm mắt, nhớ lại những tháng ngày đau đớn vừa qua:**
– Từ lúc nằm trên giường bệnh, đợi mãi không thấy con trai đến.
– Từ lúc về nhà con mà cảm giác như người dưng nước lã.
– Đến khi bị chính đứa con trai mà ông từng hết lòng thương yêu đuổi đi không chút luyến tiếc.
 
**Những hình ảnh ấy như một cuộn phim quay chậm, khiến lòng ông đau thắt.** Ông thở dài, rồi chậm rãi nói:
*”Anh muốn bố chia thế nào?”*
 
**Thắng hồ hởi:**
*”Bố cho con 5 tỷ, còn lại bố giữ để dưỡng già. Con là con trai, sau này vẫn là người lo cho bố chứ. Chị Thu dù có hiếu thảo thì cũng là con gái, đi lấy chồng rồi.”*
 
**Ông Tình bật cười – một tiếng cười chua chát và cay đắng.**
*”Anh lo cho tôi bao giờ chưa?”*
 
**Thắng giật mình, lắp bắp:**
*”Bố nói gì vậy? Con bận việc chứ không phải là không lo cho bố! Dù gì con cũng là con trai, sau này…”*
 
**Ông ngắt lời:**
*”Khi tôi nằm viện, ai là người lo? Khi tôi cần chăm sóc, ai đã đẩy tôi ra khỏi nhà?”*
 
**Thắng im lặng. Không khí trở nên căng thẳng.**
 
**Một lát sau, giọng Thắng lại vang lên** – lần này đã bớt tự tin hơn:
*”Nhưng bố à… Con là con trai trưởng, bố phải nghĩ đến con chứ. Con cũng có gia đình, có con cái, con cần tiền để lo cho tụi nhỏ. Còn chị Thu… dù sao chị ấy cũng có chồng, có nhà cửa ổn định rồi.”*
 
**Ông Tình chợt thấy buồn cười trước cái lý lẽ của con trai mình.** Ngày ông nằm viện, Thắng cũng viện lý do *”con có gia đình, có con cái”* để không chi tiền lo cho ông. Giờ thì lại lấy lý do tương tự để đòi ông.
 
**Ông cười nhạt:**
*”Anh nói Thu có chồng, có nhà cửa ổn định? Vậy lúc tôi cần, ai là người sẵn sàng bỏ tiền ra? Ai là người chăm sóc tôi? Nếu tôi tin anh bây giờ, chắc tôi đã không còn sống được mà đợi ngày nhận tiền rồi.”*
 
**Thắng bắt đầu cáu kỉnh:
*”Bố thiên vị! Sao bố có thể đối xử với con như vậy? Dù gì con cũng là con trai!”*
 
**Ông Tình bình thản đáp:**
*”Tôi không thiên vị. Tôi chỉ công bằng.”*
 
**Thắng sững sờ:**
*”Công bằng?”*
 
**Ông Tình nhìn con trai, giọng chậm rãi nhưng kiên định:**
*”Anh đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đáp lại như thế. Anh từng nói nhà anh không phải viện dưỡng lão, đúng không? Vậy thì tôi cũng không phải cây ATM.”*
 
**Thắng tím mặt:**
*”Bố! Bố làm vậy là bất công! Con là con trai, lẽ ra phải được phần hơn chứ!”*
 
**Ông Tình nhíu mày:**
*”Ngày tôi không có gì trong tay, anh đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Giờ tôi có tiền, anh lại đòi phần hơn? Vậy tôi hỏi anh: nếu bây giờ tôi không có bảy tỷ này, liệu anh có gọi điện cho tôi không?”*
 
**Thắng nghẹn lời.**
 
**Sau một hồi im lặng, Thắng bắt đầu gắt lên:**
*”Bố nói thế nào cũng được! Nhưng con nói cho bố biết: nếu bố không chia tiền cho con, sau này đừng mong con lo cho bố!”*
 
**Ông Tình nghe vậy thì phá lên cười:**
*”Anh nói hay lắm! Chẳng phải anh đã không lo từ lâu rồi sao? Tôi có trông mong gì ở anh nữa đâu!”*
 
**Giọng ông tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như một nhát gươm cứa vào lòng Thắng.** Thắng cắn môi, cố kiềm chế cơn giận:
*”Bố cứ làm thế đi! Rồi sau này đừng hối hận!”*
 
*”Sau này tôi có hối hận hay không, anh không cần lo. Tôi chỉ chắc một điều: anh sẽ là người hối hận.”*
 
**Thắng tức giận tắt máy.** Ông Tình thở dài, đặt điện thoại xuống.
 
**Vài ngày sau, ông Tình chính thức nhận được khoản tiền 7 tỷ.** Ông giữ lại 3,5 tỷ để lo cho tuổi già, số còn lại chia hết cho Thu.
 
**Khi Thu biết chuyện, cô rưng rưng nước mắt:**
*”Bố ơi, bố không cần phải làm vậy đâu. Con chăm bố là điều con muốn làm, con không cần tiền.”*
 
**Ông Tình xoa đầu con gái như khi cô còn bé:**
*”Bố biết. Nhưng bố muốn cảm ơn con. Bố không thể để người có hiếu chịu thiệt thòi, cũng không thể để kẻ vô tâm được hưởng lợi.”*
 
**Thu ôm trầm lấy ông.**
 
**Tối hôm đó, ông Tình cùng con gái, con rể và cháu ngoại ngồi quây quần bên bàn ăn.** Cơm nóng, hồi câu chuyện rộn ràng. Ông nhìn ánh mắt rạng rỡ của con cháu, chợt nhận ra: **gia đình không nằm ở danh phận, mà ở tình yêu thương. Máu mủ không quyết định ai sẽ là người thật lòng đối tốt với mình.**
 
**Ông nhấp một ngụm trà nóng, nở một nụ cười thanh thản.**
 
**Còn Thắng?** Sau khi biết chắc chắn không có phần, hắn ta giận dữ gào thét, rồi sau đó im bặt. **Một năm sau, khi làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, hắn từng gọi cho ông Tình vay tiền.** Nhưng lần này, ông không nghe máy nữa.
 
 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *