“MẢNH ĐẤT VÀ NHỮNG BÍ MẬT KHÔNG NGỜ”
Gia đình tôi vốn yên ấm, cho đến cái ngày ông Tâm – bố chồng tôi – gọi cả nhà về quê họp khẩn. Mảnh đất rộng 1000m² mặt tiền đường làng, trồng đầy cây trái sum suê, là tài sản lớn nhất của ông. Khi mẹ chồng mất, ông sống một mình trong ngôi nhà cũ, chỉ thỉnh thoảng có chị dâu cả – chị Lan – qua lại nấu cơm, dọn dẹp.
Hôm ấy, ông Tâm ngồi giữa nhà, giọng trầm xuống: “Bố già rồi, muốn chia đất cho các con. Nhưng có điều kiện: ai nhận đất phải đón bố về nuôi.”
Tôi nắm tay Nam, mắt ánh lên hy vọng. Nhà chúng tôi gần nhất, lại đang cần tiền mở tiệm, nếu có mảnh đất này, có thể bán một phần đầu tư. Nhưng Nam lắc đầu cương quyết: “Nhà mình bận con nhỏ, không đủ sức chăm bố.”
Tôi tức giận thầm trách chồng vô tâm. Chị Lan đứng dậy, giọng dịu dàng: “Thôi để anh cả em lo, hai đứa cứ yên tâm.” Nhưng ánh mắt chị liếc nhanh về phía ông Tâm khiến tôi thấy khó chịu.
Không đợi được, sáng hôm sau, tôi một mình chạy xe về nhà anh cả. Cổng đóng nhưng tiếng nhạc và cười đùa vọng ra. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, và kinh ngạc khi thấy chị Lan mặc váy ngủ mỏng, ngồi sát bên ông Tâm, tay cầm ly rượu nồng nặc.
“Bố cứ uống đi, đất đai con lo được hết!” – Chị cười khẽ, ngón tay chạm vào vai ông. Ông Tâm gật đầu, mắt đỏ hoe: “Con dâu hiếu thảo quá, bố phúc lắm…”
Tôi lùi lại, chân run rẩy. Bỗng, một bóng đen từ sau vườn lướt qua – là anh cả! Anh ta không hề tức giận, mà còn khẽ gật đầu với chị Lan như thông đồng. Tôi vội quay xe chạy, tim đập loạn nhịp.
Về nhà, tôi kể hết cho Nam. Anh thở dài: “Anh biết từ lâu rồi. Chị Lan và anh cả muốn chiếm đất, nên dùng chiêu ‘tình cảm’ để lung lạc bố. Bố già yếu, dễ bị dụ.”
“Sao anh không nói sớm?” – Tôi giận dữ.
“Vì anh sợ em hành động bốc đồng. Họ đã tính toán kỹ, thậm chí còn thuê người dọa bố…”
Đúng lúc đó, điện thoại Nam reo. Ông Tâm khóc thét: “Nam ơi, cứu bố! Anh cả đuổi bố ra đường!”
Chúng tôi lao đến nhà quê. Ông Tâm ngồi co ro trước cổng, mặt bầm tím. Anh cả và chị Lan chắn tay: “Bố già lẩm cẩm, đòi bán đất cho bọn lừa đảo!”
Nhưng tôi phát hiện ra tờ di chúc giả mạo trong ngăn bàn – chữ ký ông Tâm bị ép buộc! Nam gọi cảnh sát. Chị Lan hốt hoảng, lộ nguyên mặt thật: “Tôi chỉ nghe lời chồng! Hắn muốn chiếm hết đất!”
Sự thật phơi bày: Anh cả nợ nần, ép vợ tán tỉnh bố để lừa đổi đất. Ông Tâm tỉnh ngộ, ôm Nam khóc: “Bố sai rồi…”
Chúng tôi đón ông về, không vì đất, mà vì tình thân. Còn mảnh đất ấy, ông Tâm quyết định hiến một nửa xây nhà tình nghĩa cho người già neo đơn.
Chị Lan ly hôn, anh cả trắng tay. Nhưng quan trọng nhất – gia đình tôi học được bài học đắt giá: Tiền bạc có thể mua được đất đai, nhưng chỉ tình người mới xây nên tổ ấm.