Năm nay tôi 70 tuổi, sống ở một thị xã nhỏ. Tôi có ba người con trai và một người con gái. Trước kia, gia đình tôi thuần nông, bố mẹ nghèo khó, nên tôi đi thoát ly từ năm 18 tuổi.

Năm nay tôi 70 tuổi, sống ở một thị xã nhỏ. Tôi có ba người con trai và một người con gái. Trước kia, gia đình tôi thuần nông, bố mẹ nghèo khó, nên tôi đi thoát ly từ năm 18 tuổi. Năm 24 tuổi, tôi gặp ông nhà tôi, làm cùng nhà máy. Sống trong cảnh nghèo khó, nhưng chúng tôi luôn thương yêu nhau. Thời bao cấp khó khăn, nên để có tiền nuôi các con, ngoài thời gian làm việc ở công xưởng, chúng tôi phải tăng gia thêm.

Ông ấy, nhà tôi, là người chịu khó nhưng lại rất nóng tính. Hiểu được chồng, tôi cũng nín nhịn nên chẳng mấy khi vợ chồng to tiếng. Nhưng đúng là ở đời, cái gì cũng có hai mặt. Tôi được chồng hiền, nhưng lại chẳng quyết đoán. Vì thế, mọi việc trong gia đình, từ việc lớn đến việc nhỏ, một tay tôi quyết. Từ việc đối nội, đối ngoại, cho tới xây dựng cửa nhà, đều do tôi lo liệu.

Đến nay, các con tôi đều có cuộc sống riêng. Người ngoài nhìn vào ai cũng bảo rằng tôi sướng, thế nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”.

Con trai lớn nhà tôi giờ đã hơn 50 tuổi, cũng giống như bố, rất hiền. Nhưng vợ cháu lại rất ghê gớm, nên hay đè đầu cưỡi cổ chồng. Hai vợ chồng bán đồ ăn sáng, buổi chiều cháu làm thêm sửa điện nước. Thu nhập từ bán hàng, vợ nó thu đã đành, nhưng làm thêm được gì, vợ nó cũng bắt nộp hết. Vợ nó quản chặt về kinh tế, nên chẳng bao giờ nó có tiền để mua sắm. Muốn làm gì cũng phải ngửa tay xin vợ, và cũng chẳng bao giờ nó có tiền để biếu bố mẹ. Lắm khi, tôi còn cho thêm để cháu có đồng ra đồng vào.

Nhà ngoại cho mảnh đất ngoài thị xã, vợ chồng nó cũng đã xây dựng nhà cửa khang trang. Cách đây vài năm, chúng tôi đã mua thêm mảnh đất gần nhà. Kinh tế giờ đã ổn định, thế nhưng vợ nó vẫn rất khắt khe với chồng con, nhưng bản thân lại rất hoang. Mua sắm quần áo toàn đồ hiệu, làm đẹp toàn đến các cửa hàng lớn. Thế nhưng, khi con xin tiền gì cũng không cho. Đến hộp sữa cũng chỉ khoán mỗi đứa một hộp một ngày. Thương cháu, nên nhiều khi chúng xin tiền, tôi đều cho.

Hơn cả, tôi xót con trai tôi lắm, nên nhiều lần góp ý riêng về đối nhân xử thế, về cách cư xử với vợ sao cho xứng vai trò trụ cột trong nhà. Cháu chỉ vâng dạ, ậm ừ cho qua, nhưng vẫn chứng nào tật nấy. Có lẽ vì con trai tôi nhu nhược, nên con dâu cũng chẳng coi chúng tôi ra gì. Chẳng bao giờ nó hỏi thăm chúng tôi lấy một câu. Nhà nó cách nhà tôi vài trăm mét, nhưng cả năm cũng chỉ vào thăm ông bà đôi ba lần.

Con trai thứ hai nhà tôi lại giống tôi: quyết đoán, chịu khó làm ăn. Vợ chồng nó đã mua được nhà cửa khang trang ở thành phố lớn. Do tự chủ được kinh tế, nên nó cũng hay biếu bố mẹ tiền.

Hai năm trước, tôi có chia đất đai cho các con thành năm phần: một phần của ông bà, con trai thứ hai đã mua lại phần của anh và làm nhà khang trang trên ba phần. Hai phần còn lại để cho con út tiền làm nhà và mua đất cũng vài tỷ, nhưng toàn là tiền của vợ chồng nó, tôi chẳng có cái gì ngoài trông nom.

Sau khi làm xong nhà, tôi đã sang nhà mới ở, để lại ngôi nhà cũ của vợ chồng tôi cho thằng út. Dù thế, nhưng hơn chục năm làm dâu, chẳng hiểu sao dâu thứ vẫn chẳng yêu quý vợ chồng tôi. Cháu luôn kiệm lời, chẳng mấy khi nói chuyện với mẹ chồng, dù tôi rất dễ dãi. Tôi cũng đã nói chuyện với con trai, dạy dỗ vợ, nhưng nó toàn gạt đi và nói tôi không tinh tế.

Khi làm nhà, tôi góp ý nhiều mình về cách làm, về kiểu dáng, nhưng vợ chồng nó cứ phớt lờ đi, không nghe theo. Lắm lúc còn nói lấn át cả tôi. Nhà cửa rộng rãi, hai ông bà già ở không hết, tôi muốn đón mấy đứa cháu dưới quê lên ở cùng cho vui cửa vui nhà, mà vợ nó không đồng ý. Vợ nói như vậy, nên chồng nó cũng đồng tình, khiến tôi rất bực.

Còn về con dâu út, ban đầu tôi rất quý nó. Tính cũng thảo thơm, đi đâu về cũng hay có quà cho mẹ chồng. Gần 5 năm nay, chẳng hiểu sao, nó cũng theo các chị, chẳng quan tâm gì đến tôi, mặc dù tôi hết mực chăm sóc nó. Đứa lớn nhà nó đã 10 tuổi, nhỏ thì cũng 6 tuổi. Cả hai đều một tay tôi chăm sóc. Vậy nhưng, khi con vừa đi học, là nó đòi ăn riêng rồi, chế độ sinh hoạt riêng, không cho tôi can thiệp vào bất cứ chuyện gì.

Kể từ khi vợ chồng tôi ra ở riêng, các cháu cũng chẳng sang ăn với chúng tôi thường xuyên như trước nữa. Chúng bảo chờ mẹ về nấu cơm. Mà lắm phúc, con dâu đi làm về muộn, 7-8 giờ tối mới về, mà bọn trẻ vẫn nhất quyết không ăn cơm của bà nội. Nhà cửa nó bẩn, tôi vào dọn dẹp cho, vậy mà khi về, con dâu liền tỏ vẻ không đồng ý. Mua gì, nó cũng không dùng. Nói gì, nó cũng không nghe, coi tôi như người dưng.

Lắm lúc ngẫm nghĩ, tôi thấy rất buồn. Chẳng hiểu sao, cả đời tôi hy sinh vì các con, luôn vui vẻ lo lắng cho gia đình, nhưng cả ba nàng dâu đều không ưa gì mình. Trong khi những điều tôi làm, chỉ muốn tốt cho các con. Nhìn thấy nhiều gia đình, các con dâu đều ngoan ngoãn đối xử tốt với bố mẹ chồng, mà tôi thấy tủi vô cùng.

Tôi phải làm gì đây?

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *