Anh sinh viên nghèo cưới bà lão 70 t;uổi, 10 ngày sau anh s;ững s;ờ nhận ra.. Tuấn, một chàng sinh viên nghèo từ quê lên thành phố học đại học, sống trong cảnh túng thiếu và vất vả. Cha mẹ ở quê nghèo khó, bản thân anh phải đi làm thêm đủ việc để có tiền trang trải học phí và cuộc sống. Đã có những ngày, anh phải nhịn đói, chỉ uống nước cầm hơi để tiết kiệm tiền đóng học.
Anh sinh viên nghèo cưới bà lão 70 t;uổi, 10 ngày sau anh s;ững s;ờ nhận ra..
Tuấn, một chàng sinh viên nghèo từ quê lên thành phố học đại học, sống trong cảnh túng thiếu và vất vả. Cha mẹ ở quê nghèo khó, bản thân anh phải đi làm thêm đủ việc để có tiền trang trải học phí và cuộc sống. Đã có những ngày, anh phải nhịn đói, chỉ uống nước cầm hơi để tiết kiệm tiền đóng học.
Một ngày nọ, trên đường từ trường về phòng trọ, Tuấn tình cờ gặp một bà lão ăn mặc giản dị nhưng gương mặt toát lên vẻ phúc hậu. Bà bị ngã ngay trước mặt anh. Không suy nghĩ nhiều, Tuấn vội vàng chạy đến đỡ bà dậy.
Bà lão nhìn anh bằng ánh mắt hiền từ:
— Cảm ơn cậu, thời buổi này còn có người tốt như cậu thật hiếm!
Tuấn mỉm cười, đáp lại một cách chân thành:
— Bà cẩn thận một chút ạ, cháu giúp bà có gì đâu.
Bà lão nhìn anh chăm chú, rồi đột nhiên hỏi:
— Cậu có cần tiền không?
Câu hỏi đột ngột khiến Tuấn hơi sững sờ. Anh lúng túng nhưng vẫn thành thật đáp:
— Dạ, cháu cũng đang gặp khó khăn một chút, nhưng cháu không muốn nhận tiền của người lạ đâu ạ.
Bà lão bật cười:
— Ta không cho không đâu. Nếu cậu đồng ý làm chồng ta, ta sẽ giúp cậu thoát khỏi cảnh nghèo khó!…Xem tiếp tại bình luận
Tuấn, một chàng sinh viên nghèo từ quê lên thành phố học đại học, sống trong cảnh túng thiếu và vất vả. Cha mẹ ở quê nghèo khó, bản thân anh phải đi làm thêm đủ việc để có tiền trang trải học phí và cuộc sống. Đã có những ngày, anh phải nhịn đói, chỉ uống nước cầm hơi để tiết kiệm tiền đóng học.
Một ngày nọ, trên đường từ trường về phòng trọ, Tuấn tình cờ gặp một bà lão ăn mặc giản dị nhưng gương mặt toát lên vẻ phúc hậu. Bà bị ngã ngay trước mặt anh. Không suy nghĩ nhiều, Tuấn vội vàng chạy đến đỡ bà dậy.
Bà lão nhìn anh bằng ánh mắt hiền từ:
— Cảm ơn cậu, thời buổi này còn có người tốt như cậu thật hiếm!
Tuấn mỉm cười, đáp lại một cách chân thành:
— Bà cẩn thận một chút ạ, cháu giúp bà có gì đâu.
Bà lão nhìn anh chăm chú, rồi đột nhiên hỏi:
— Cậu có cần tiền không?
Câu hỏi đột ngột khiến Tuấn hơi sững sờ. Anh lúng túng nhưng vẫn thành thật đáp:
— Dạ, cháu cũng đang gặp khó khăn một chút, nhưng cháu không muốn nhận tiền của người lạ đâu ạ.
Bà lão bật cười:
— Ta không cho không đâu. Nếu cậu đồng ý làm chồng ta, ta sẽ giúp cậu thoát khỏi cảnh nghèo khó!
Tuấn tròn mắt nhìn bà. Đây là một lời đề nghị kỳ lạ và có phần hoang đường. Một chàng sinh viên nghèo mới ngoài 20 lại kết hôn với một bà lão đã 70 tuổi? Nhưng trong đầu anh lúc ấy, những khó khăn về tiền bạc, học phí, và cả gánh nặng gia đình khiến anh không khỏi dao động…
Sau nhiều đêm suy nghĩ, Tuấn quyết định gặp lại bà lão để hỏi rõ hơn về đề nghị này. Bà lão, tên là Bích, thẳng thắn nói với anh:
— Ta không còn nhiều thời gian nữa. Ta già rồi, nhưng ta không có con cái hay người thân bên cạnh. Ta chỉ cần một người bên cạnh để nương tựa tuổi già. Nếu cậu đồng ý cưới ta, ta sẽ chuyển toàn bộ tài sản cho cậu.
Lời nói của bà khiến Tuấn cảm thấy vô cùng bối rối. Nhưng sau cùng, vì quá túng quẫn, anh đồng ý.
Hôn lễ diễn ra đơn giản, không khách mời, không nhẫn cưới sang trọng, chỉ có hai người ký giấy đăng ký kết hôn. Tuấn chính thức trở thành chồng của một người phụ nữ hơn anh gần 50 tuổi.
Những ngày đầu tiên sống cùng bà Bích, Tuấn cảm thấy kỳ lạ. Căn biệt thự của bà tuy rộng lớn nhưng lại mang không khí lạnh lẽo, ít người lui tới. Bà Bích vẫn rất khỏe mạnh, không có vẻ gì là người bệnh tật hay sắp chết.
Đặc biệt, mỗi đêm bà đều vào một căn phòng bí mật trong biệt thự và ở đó hàng giờ liền. Cánh cửa luôn khóa kín, và dù Tuấn có tò mò hỏi, bà chỉ cười:
— Đó là nơi cất giữ những ký ức của ta, khi nào đến lúc, cậu sẽ biết.
Đến ngày thứ mười sau khi kết hôn, Tuấn cảm thấy có gì đó không ổn. Anh quyết định lén mở cửa phòng bí mật đó. Khi đẩy cánh cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh chết lặng.
Bên trong căn phòng là những bức ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi, trông rất giống anh! Trên bàn còn có một lá thư đã cũ.
Tuấn run rẩy cầm bức thư lên đọc. Nội dung bức thư khiến anh rùng mình:
“Gửi người con trai yêu dấu của mẹ,”
“Nếu con đọc được bức thư này, có lẽ mẹ đã không còn nữa. Mẹ xin lỗi vì đã giấu con một bí mật lớn. Con không phải là con ruột của người đàn ông mà con từng gọi là cha. Thực ra, con là con trai của mẹ và người yêu cũ của mẹ – người mà mẹ đã đánh mất nhiều năm về trước…”
Mọi thứ như quay cuồng trước mắt Tuấn. Anh không thể tin vào mắt mình. Anh vội nhìn lại những bức ảnh cũ trên tường. Đó là ảnh của mẹ anh thời trẻ, và bên cạnh là một người đàn ông có khuôn mặt giống hệt anh hiện tại!
Người đàn ông đó chính là tình yêu của bà Bích năm xưa. Nhưng vì gia đình ngăn cấm, họ buộc phải xa nhau. Bà Bích sau đó bị ép lấy một người chồng khác, còn người yêu cũ thì biệt tích. Đau đớn hơn, bà phát hiện mình có thai, nhưng không thể nuôi con nên đã gửi đứa bé cho một gia đình nghèo ở quê nuôi dưỡng. Đứa bé đó chính là… Tuấn!
Anh đã vô tình cưới chính mẹ ruột của mình!
Tuấn lảo đảo rời khỏi căn phòng, đối mặt với bà Bích đang đứng đó từ bao giờ. Đôi mắt bà rưng rưng:
— Bây giờ con đã hiểu vì sao ta chọn con chưa? Mẹ biết ngay từ lần đầu gặp con trên đường. Mẹ cảm thấy có một sự kết nối kỳ lạ, một cảm giác mà suốt 20 năm nay mẹ chưa từng có…
Tuấn không thể nói nên lời. Anh cảm thấy như mình bị cuốn vào một cơn ác mộng kinh hoàng. Nhưng nhìn ánh mắt hiền từ và đau khổ của bà Bích, anh biết bà không có ý hại mình.
Ngày hôm sau, bà Bích rời khỏi ngôi biệt thự, để lại toàn bộ tài sản cho Tuấn, nhưng anh từ chối nhận. Anh rời khỏi thành phố, quay về quê, tìm lại cha mẹ nuôi của mình và sống một cuộc sống đơn giản.
Từ đó, Tuấn không bao giờ gặp lại bà Bích nữa. Nhưng trong lòng anh, câu chuyện ấy mãi mãi là một ký ức không thể nào quên.