Cô gái đeo vòng cổ của mẹ đi phỏng vấn xin việc, chủ tịch sốc khi nhìn thấy chiếc vòng…

Hà là một cô gái tự lập, lớn lên trong khó khăn và thiếu thốn. Mẹ cô qua đời khi cô chỉ vừa bước vào trung học, bố thì đã mất tích từ khi cô còn quá nhỏ. Hà được dì nuôi cố gắng nuôi dạy, nhưng cuộc sống chảng dễ dàng. Cô phải vừa học vừa làm thêm, tự trang trả cho việc học và sinh hoạt. Chính điều đó đã hun đúc nên một con người kiên cường, không bao giờ chấp nhận số phận.

Ngày phỏng vấn đối với Hà là cột mốc quan trọng nhất trong đời. Sau nhiều năm vất vả chăm chỉu học hành, cuối cùng cô cũng nhận được lời mời phỏng vấn từ Tập đoàn Lâm Gia – một trong những doanh nghiệp danh giá nhất cả nước.

Sáng hôm đó, cô lục tìm bộ trang phục trang nhã nhất của mình. Trong lúc loay hoay trước gương, Hà bắt gặp chiếc vòng cổ của mẹ. Chiếc vòng bằng bạc đơn giản, nhưng lại là ký vật duy nhất của bà. Mẹ cô đã qua đời khi Hà còn nhỏ, và cô luôn giữ nó như một báu vật. Nghĩ đến mẹ, cô lầm bầm: “Mẹ, hãy động viên con nhé!”. Rồi cô đeo chiếc vòng cổ và bước ra ngoài.

Buổi phỏng vấn diễn ra trơn tru, các nhà tuyển dụng đều ấn tượng với hồ sơ và tài năng của Hà. Các câu hỏi và bài kiểm tra chuyên môn khá khó, nhưng cô đã trả lời tự tin, thuyết phục. Giữa buổi phỏng vấn, đột nhiên một người bước vào – chính là chủ tịch Lâm Gia.

Ngay khi ánh mắt ông dặt vào chiếc vòng cổ Hà đang đeo, khuôn mặt ông lập tức trở nên trắng bỡ. Ông run rẩy tiến lại, lắm bấp hỏi: “Chiếc vòng cổ này… sao cô lại có nó?”. Hà hoang mang nhìn ông: “Đây là ký vật duy nhất mẹ tôi để lại. Bà đã mất từ nhiều năm trước”.

Chủ tịch Lâm Gia bắt đầu run lếp bắp. Một giọt nước mắt rủ rài trên khuôn mặt đánh giá bách chiến bấy lâu nay: “Trời ơi! Có phải con… con gái của Ngọc Lan không?”. Hà bất động.

Cái nhìn đối diện giữa Hà và chủ tịch tràn ngập cảm xúc. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng, ông tìm được con gái thất lạc của mình.

Hà sững sờ, trái tim cô đập loạn nhịp. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, cố gắng tìm kiếm trong gương mặt ấy chút gì quen thuộc, nhưng tất cả chỉ là sự xa lạ. Cô nuốt khan, giọng run rẩy:

  • Ông nói gì? Ông là ai?

Chủ tịch Lâm Gia lùi lại một bước, dường như không tin nổi vào sự thật trước mắt. Ông đưa tay lên che miệng, giọng nghẹn lại:

 

 

  • Bố… là bố của con. Ngọc Lan… mẹ con… bà ấy từng là người quan trọng nhất trong cuộc đời bố. Nhưng vì biến cố năm xưa, bố không thể ở bên mẹ con. Bố đã tìm kiếm con suốt bao năm qua…

Hà lắc đầu, mắt cô nhòa đi. Quá nhiều cảm xúc dâng trào khiến cô không biết phải làm gì. Cô nhớ đến những năm tháng vất vả, những ngày cô tự mình gồng gánh tất cả, không một bờ vai để tựa vào. Nếu ông thực sự là bố cô, tại sao ông chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô trước đây?

  • Nếu ông thật sự là bố tôi, tại sao ông chưa từng tìm tôi? – Giọng Hà đanh lại, dù trong lòng cô đang rối bời.

Chủ tịch Lâm Gia đau đớn nhìn cô, đôi mắt ông đầy hối hận:

  • Bố đã tìm con, nhưng khi bố quay lại thì mẹ con đã mất, còn con… con đã biến mất khỏi thế giới của bố. Bố đã nhờ người tìm kiếm, nhưng không ai biết tung tích của con. Bố không bao giờ ngừng hy vọng…

Hà quay đi, cô không muốn để lộ sự yếu đuối của mình. Cô đã sống cả tuổi thơ trong sự thiếu thốn tình cảm gia đình. Cô không biết có thể tha thứ hay chấp nhận sự thật này không. Nhưng nhìn vào đôi mắt người đàn ông trước mặt, cô thấy sự chân thành và đau khổ.

Một hồi lâu, Hà mới lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng:

  • Tôi cần thời gian.

Chủ tịch Lâm Gia gật đầu, đôi mắt ông ánh lên tia hy vọng:

  • Được. Bố sẽ không ép con. Bố chỉ mong con cho bố một cơ hội… để bù đắp cho con.

Hà siết chặt chiếc vòng cổ trong tay. Cô biết, đây là khởi đầu của một hành trình mới, nơi cô phải đối diện với quá khứ và những cảm xúc chưa từng gọi tên. Nhưng có lẽ, đây cũng là một cơ hội để cô tìm lại một phần quan trọng đã mất trong đời mình.

Những ngày sau đó, Hà chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn. Cô trở lại với cuộc sống thường nhật, nhưng không thể ngăn mình suy nghĩ về người đàn ông đã nhận là cha cô. Ông ấy có thực sự là cha cô không? Cô có nên tin hay không?

Rồi một ngày, cô nhận được một lá thư từ chủ tịch Lâm Gia. Trong đó, ông kể về quá khứ của mình, về tình yêu ông dành cho mẹ cô, về những biến cố khiến ông không thể ở bên họ. Ông còn đính kèm một bức ảnh cũ – trong đó, một người đàn ông trẻ tuổi đang ôm chặt một người phụ nữ rạng rỡ, bên cạnh là một bé gái nhỏ xíu với đôi mắt tròn xoe.

Hà run rẩy cầm bức ảnh. Đôi mắt của bé gái trong ảnh… chính là đôi mắt của cô. Cô cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc, một ký ức xa xăm nào đó dường như vừa được khơi gợi lại.

Cô hít một hơi sâu, rồi cầm điện thoại lên. Ngón tay cô lướt qua số điện thoại mà ông đã để lại trong thư. Một lát sau, cô nhấn nút gọi.

Tiếng chuông vang lên trong im lặng. Và rồi, giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu dây bên kia:

  • Hà… con có phải không?

Hà nghẹn lời, cảm xúc dâng trào. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh:

  • Phải… là tôi đây.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi giọng nói kia chợt vỡ òa:

  • Cảm ơn con… cảm ơn con vì đã gọi cho bố.

Hà cảm nhận được sự chân thành và khẩn thiết trong từng lời nói. Cô nhắm mắt lại, hàng loạt ký ức về những ngày cô lớn lên đơn độc ùa về. Nhưng giờ đây, trước mắt cô là một cơ hội để khám phá sự thật, để hiểu rõ hơn về quá khứ và cả con người đã sinh ra cô.

  • Chúng ta có thể gặp nhau không? – Cô hỏi, giọng không còn lạnh lùng như trước.
  • Tất nhiên rồi con gái! Bố sẽ đến gặp con ngay lập tức, chỉ cần con đồng ý.

Hà nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời hôm nay trong xanh lạ thường. Cô gật đầu, như thể tự nhủ với chính mình rằng có lẽ, đã đến lúc cô mở lòng.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *