Dưới bầu trời xám xịt của một buổi chiều cuối thu, chị Vi ngồi thất thần trên giường bệnh, bàn tay mảnh mai khẽ đặt lên bụng, nơi đứa con bé nhỏ đang cựa quậy yếu ớt. Nỗi sợ hãi bóp nghẹt lồng ngực khi bác sĩ thông báo nguy cơ sinh non. Cô không thể tin rằng chỉ mới năm tháng, sinh linh nhỏ bé trong bụng cô đã phải đối diện với ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.
Anh Nam đứng bên cạnh, khuôn mặt hốc hác vì những ngày mất ngủ. Anh đã gõ cửa từng bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố, nhưng câu trả lời vẫn giống nhau: *”Chúng tôi không đủ trang thiết bị để cứu đứa bé.”* Hy vọng mỏng manh dần tan biến, và anh cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết khi chỉ còn vài giờ để quyết định số phận con mình.
Bỗng, Nam nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện An Tâm: *”Chúng tôi có thể tiếp nhận vợ anh.”* Giọng nói bên kia vang lên như một ánh sáng le lói giữa đêm đen. Không chần chừ, anh lập tức làm thủ tục chuyển viện. Chiếc xe cấp cứu lao đi trong cơn mưa lất phất.
Vi nằm trên băng ca, bàn tay siết chặt lấy tay chồng. *”Anh ơi, con mình sẽ ổn đúng không?”* Cô hỏi, giọng run rẩy. Nam không trả lời ngay. Anh chỉ có thể nhìn vào đôi mắt vợ, cố gắng nén nỗi sợ hãi. *”Nhất định con sẽ ổn.”* Anh nói, dù chính anh cũng không chắc chắn.
Bệnh viện An Tâm sáng rực ánh đèn khi xe cấp cứu dừng lại trước cửa phòng cấp cứu. Các y bác sĩ nhanh chóng đưa chị Vi vào phòng mổ. Anh Nam đứng ngoài, hai bàn tay siết chặt vào nhau đến mức trắng bệch.
Chưa đầy 30 phút sau, tiếng bước chân vội vã vang lên. Một bác sĩ trung niên bước ra, gương mặt nghiêm trọng: *”Chúng tôi đã làm hết sức có thể. Đứa bé sinh ra trong tình trạng rất yếu, không thể khóc, phản xạ kém. Hiện tại, bé được đặt ngay vào lồng kính để theo dõi.”*
Nam gần như khuỵu xuống. *”Con anh không thể khóc?”* Anh được phép nhìn con qua lớp kính dày. Một sinh linh bé nhỏ, da nhăn nheo, cơ thể gầy gò, bàn tay bé xíu giật nhẹ từng hồi. Nam áp tay lên kính, cố gắng tìm chút hơi ấm.
Vi vừa tỉnh lại, được đưa vào phòng hồi sức. Cô yếu ớt nhìn anh, cố gắng mở lời: *”Con… con đâu rồi?”*
Nam cười, nhưng nước mắt trào ra: *”Con đang được chăm sóc trong lồng kính. Bác sĩ nói cần theo dõi thêm.”*
Vi nhắm mắt. Giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài. *”Con sẽ sống chứ?”*
Nam không biết trả lời thế nào. Anh siết chặt tay vợ. *”Chỉ có thể hy vọng và điều kỳ diệu.”*
Ngày trôi qua, mỗi giây phút đều là thử thách cam go đối với cả gia đình. Đứa bé vẫn nằm trong lồng kính, hơi thở yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền, không một tiếng khóc. Bác sĩ nói rằng tình trạng của bé rất nguy kịch, tỉ lệ sống sót chưa đến 30%.
Vi cố gắng ngồi dậy dù cơ thể vẫn còn đau đớn sau ca mổ. Cô nhìn qua khung cửa sổ, nơi căn phòng chăm sóc đặc biệt của con nằm lặng lẽ. Cảm giác bất lực khiến cô nghẹn ngào: *”Làm mẹ mà không thể bảo vệ con, em vô dụng quá, phải không anh?”*
Nam ôm lấy vai vợ, giọng khàn đặc vì những đêm không ngủ: *”Em không vô dụng. Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể. Giờ chỉ còn chờ con quyết định có muốn ở lại với chúng ta hay không.”*
Mỗi ngày, hai vợ chồng thay phiên nhau vào thăm con, dù chỉ được nhìn bé qua lớp kính dày. Họ cầu nguyện, nói chuyện với con, mong rằng bé sẽ cảm nhận được tình yêu thương mà cố gắng chiến đấu.
Rồi một buổi sáng, khi Nam vừa đặt tay lên lồng kính, điều kỳ diệu xảy ra. Đứa bé vốn yếu ớt suốt những ngày qua bất ngờ cử động đôi tay bé nhỏ, như đang cố gắng nắm lấy điều gì đó trong không trung. Nam run rẩy, mắt mở to kinh ngạc. Vi cũng nín thở, tim cô đập mạnh khi thấy một giọt nước mắt nhỏ xíu lăn dài trên má con.
*”Bé đang phản ứng!”*
Tin tức về sự chuyển biến của bé khiến cả gia đình vỡ òa trong hy vọng. Dù chưa thể tự thở hoàn toàn, nhưng bé đã có những phản ứng đầu tiên với môi trường xung quanh. Vi đặt tay lên lớp kính, nước mắt cô trào ra khi thấy đôi bàn tay nhỏ xíu của con khẽ động đậy, như đang tìm kiếm hơi ấm từ mẹ.
Bác sĩ trực tiếp điều trị cho bé bước vào, vẻ mặt có chút ngạc nhiên: *”Thật đáng kinh ngạc. Chúng tôi không nghĩ bé có thể phản ứng nhanh như vậy. Nếu tiếp tục tiến triển tốt, có thể bé sẽ vượt qua nguy hiểm.”*
Nam siết chặt tay vợ, ánh mắt anh ánh lên tia hy vọng: *”Con chúng ta sẽ sống, em à.”*
Những ngày tiếp theo, kỳ tích tiếp tục diễn ra. Mỗi lần Vi hoặc Nam đến bên lồng kính, bé dường như có phản ứng rõ rệt hơn. Khi Vi thì thầm gọi tên con, bé khẽ giật mình. Đôi mắt còn chưa mở, nhưng cơ thể nhỏ bé đã cử động như đang cố gắng đáp lại. Khi Nam đặt tay lên kính, bé thậm chí giơ bàn tay nhỏ xíu lên, như muốn chạm vào anh.
Điều này khiến các bác sĩ ngạc nhiên. *”Thông thường, trẻ sinh non ở tình trạng nguy kịch thường rất chậm phản ứng với thế giới xung quanh. Nhưng bé lại có những biểu hiện đặc biệt khác thường.”*
Một buổi chiều, khi Vi vừa cất tiếng gọi: *”Con yêu, mẹ ở đây.”* Thì điều không tưởng xảy ra. Đứa bé mở mắt. Đôi mắt đen láy, trong veo như hồ nước sâu thẳm, phản chiếu hình ảnh của Vi.
Đó là khoảnh khắc kỳ diệu nhất trong cuộc đời cô. Vi sững sờ, tim đập mạnh khi bắt gặp ánh mắt con. Đôi mắt bé nhỏ trong veo, nhưng đầy thần thái, khác hẳn những đứa trẻ sơ sinh bình thường. Không phải ánh nhìn mơ hồ vô định, mà là một ánh mắt có sự nhận thức, như thể bé đang thực sự quan sát và cảm nhận thế giới xung quanh.
Nam cũng chết lặng. Bàn tay anh vô thức siết chặt lấy tay vợ: *”Thấy không? Con mình nhìn chúng ta.”*
Bác sĩ và y tá trong phòng cũng không giấu nổi sự kinh ngạc. Một đứa trẻ sinh non vừa vượt qua cơn nguy kịch lại có thể mở mắt sớm đến vậy và phản ứng rõ ràng với cha mẹ.
Vi cúi xuống gần hơn, giọng run run: *”Con có nghe mẹ nói không?”*
Đứa bé khẽ chớp mắt, rồi bàn tay bé xíu bất ngờ động đậy, như muốn với lấy Vi. Cô nghẹn ngào, vội đưa ngón tay lại gần. Điều kỳ lạ xảy ra: bé chạm vào tay mẹ, nắm lại một cách yếu ớt nhưng dứt khoát.
Tất cả mọi người trong phòng im lặng. Dường như họ vừa chứng kiến một điều gì đó vượt ngoài lẽ thường. Một nữ y tá đứng cạnh khẽ thì thầm: *”Đứa trẻ này thật sự đặc biệt.”*
Vi và Nam không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng khoảnh khắc này đã khắc sâu trong lòng họ: đứa con của họ không phải là một đứa trẻ bình thường.
—
Sau khoảnh khắc kỳ diệu đó, bé tiếp tục có những biểu hiện khác thường. Không chỉ phản ứng nhanh với giọng nói của cha mẹ, bé còn có vẻ nhạy bén hơn với âm thanh và ánh sáng xung quanh. Mỗi lần Vi hoặc Nam đến gần, bé đều quay đầu theo hướng của họ, dù các bác sĩ nói rằng trẻ sơ sinh thường mất nhiều tuần mới có thể làm được điều này.
Sự phát triển bất thường của bé khiến không ít người tò mò. Thậm chí, có những y tá lặng lẽ bàn tán. Một số người cho rằng đây là một dấu hiệu may mắn, nhưng cũng có người e rè, không hiểu vì sao một đứa trẻ sinh non yếu ớt lại có thể thể hiện nhận thức sớm đến vậy.
Một buổi chiều muộn, khi Vi đang ngồi cạnh lồng kính, một người phụ nữ lạ mặt bất ngờ đến gần. Bà có vẻ ngoài giản dị, nhưng đôi mắt sắc sảo, thâm trầm như thể có thể nhìn thấu mọi điều.
*”Chị là mẹ của đứa bé này?”* Bà nhẹ giọng hỏi.
Vi khẽ gật đầu, cảm giác có chút lạ lẫm nhưng vẫn đáp: *”Vâng, tôi là mẹ của bé. Bà là ai?”*
Người phụ nữ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt bà có điều gì đó bí ẩn: *”Tôi tên Lan. Tôi không phải bác sĩ hay y tá ở đây, nhưng tôi biết đứa trẻ này không bình thường. Nó có một sứ mệnh đặc biệt.”*
Vi sửng sốt: *”Sứ mệnh? Bà nói vậy là sao?”*
Bà Lan chỉ nhìn Vi, không trả lời ngay. Một lúc sau, bà nói khẽ, như thể thì thầm với chính mình: *”Số phận của nó đã được định sẵn. Nhưng con đường phía trước sẽ không dễ dàng.”*
Trước khi Vi kịp hỏi thêm, bà Lan đã quay lưng bước đi, để lại một nỗi băn khoăn và lo lắng mơ hồ trong lòng cô.
Vi ngồi lặng người. Lời nói của bà Lan vẫn văng vẳng trong tâm trí: *”Sứ mệnh đặc biệt… số phận đã định sẵn…”* Cô không tin vào những điều huyền bí, nhưng từ khi con chào đời, có quá nhiều điều kỳ lạ xảy ra.
Khi Nam quay lại phòng bệnh, Vi kể cho anh nghe về cuộc gặp gỡ với bà lạ. Anh nhíu mày, ánh mắt đầy suy tư: *”Bà ấy là ai? Sao lại biết về con mình?”*
Vi lắc đầu: *”Em không biết. Nhưng cách bà ấy nói, giống như đã hiểu rất rõ điều gì đó.”*
Dù còn hoang mang, họ quyết định không nghĩ quá nhiều. Điều quan trọng nhất lúc này là con họ đã dần hồi phục. Bé có thể tự thở mà không cần máy hỗ trợ, sức khỏe tốt hơn mong đợi của bác sĩ.
Nhưng sự kỳ lạ vẫn chưa kết thúc.
Một đêm nọ, khi Vi vừa thiếp đi bên giường bệnh, cô bất giác tỉnh giấc vì cảm giác lạ thường. Trong căn phòng tối, ánh sáng từ thiết bị y tế hắt lên khuôn mặt con. Đứa bé vẫn nằm yên trong lồng kính, nhưng đôi mắt đang mở to, nhìn thẳng về phía Vi.
Tim cô đập mạnh. Đây không phải lần đầu tiên bé mở mắt, nhưng lần này có điều gì đó khác biệt. Ánh mắt đó sâu thẳm, đầy nhận thức, không giống ánh nhìn vô định của trẻ sơ sinh. Nó như đang cố nói điều gì đó với cô.
Vi bước đến gần, thì thầm: *”Con muốn nói gì với mẹ?”*
Ngay khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên, tất cả thiết bị trong phòng chớp tắt liên tục, tạo ra những tia sáng lạ thường. Vi giật mình lùi lại, tim đập loạn nhịp.
Khi ánh sáng trở lại bình thường, đứa bé đã nhắm mắt, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vi hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh. Cô không thể phủ nhận nữa: đứa con bé nhỏ của cô thực sự không bình thường.
—
Sau đêm đó, Vi không thể ngừng suy nghĩ về ánh mắt của con. Dù cố trấn an bản thân rằng đó chỉ là ảo giác do mệt mỏi, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết có điều gì đó đang diễn ra.
Những ngày tiếp theo, bé tiếp tục hồi phục nhanh hơn dự đoán. Các bác sĩ ngạc nhiên khi bé có thể bú sữa một cách dễ dàng, hệ hô hấp dần ổn định, thậm chí còn biết cử động tay chân linh hoạt hơn những trẻ sinh non khác.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhất chính là cách bé phản ứng với mọi thứ xung quanh. Khi Vi hoặc Nam bước vào phòng, bé ngay lập tức quay đầu về phía họ. Nếu ai đó nói chuyện gần đó, bé sẽ có phản ứng rõ rệt, như thể đang lắng nghe và cố hiểu những gì đang diễn ra.
Một ngày nọ, khi Vi đang ngồi bên giường bệnh, cô thử một điều mà bản thân chưa từng nghĩ đến. Cô giơ một con gấu bông nhỏ lên trước mặt con, rồi nhẹ giọng hỏi: *”Con có biết đây là gì không?”*
Không có phản ứng ngay lập tức. Nhưng chỉ vài giây sau, đứa bé vốn vẫn còn rất yếu bất ngờ giơ bàn tay nhỏ xíu lên, chạm nhẹ vào con gấu bông. Đôi mắt bé nhìn chằm chằm vào nó, rồi sau đó chuyển hướng nhìn về phía Vi, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Tim Vi đập mạnh. Một đứa trẻ sơ sinh chưa đầy một tháng tuổi lẽ ra chưa thể có nhận thức như vậy. Cô quay sang Nam, giọng run run: *”Anh thấy không? Con mình biết phản ứng với đồ vật.”*
Nam im lặng, ánh mắt lộ rõ sự bàng hoàng. Anh chậm rãi gật đầu: *”Anh cũng thấy. Có lẽ con thực sự khác biệt.”*
Cả hai nhìn nhau, lòng dâng lên một dự cảm khó tả. Đứa bé này không chỉ là một kỳ tích sống sót, mà dường như còn mang trong mình một điều bí ẩn lớn hơn.
—
Thế rồi, vài ngày sau, khi Vi đang bế con ngồi bên cửa sổ bệnh viện, Bà Lan bất ngờ xuất hiện. Vẫn là dáng vẻ trầm mặc, ánh mắt sắc sảo, bà đứng đó như thể đã chờ đợi từ lâu.
Vi giật mình, siết chặt đứa bé trong tay: *”Bà sao lại ở đây?”*
Bà Lan không trả lời ngay. Bà tiến lại gần, nhìn đứa bé một lúc lâu rồi khẽ mỉm cười: *”Đã nói rồi, đứa trẻ này mang một sứ mệnh đặc biệt. Và giờ, điều đó đang dần bộc lộ.”*
Vi nuốt khan, cố giữ bình tĩnh: *”Bà nói rõ hơn được không? Con tôi rốt cuộc có gì khác thường?”*
Bà Lan nhìn thẳng vào mắt cô: *”Cô đã thấy rồi, phải không? Đứa bé không chỉ biết nhận diện người thân, mà còn phản ứng với thế giới xung quanh theo cách không một đứa trẻ sơ sinh nào có thể làm được.”*
Nam bước vào, vẻ mặt đầy nghi hoặc khi thấy người phụ nữ lạ mặt: *”Bà là ai? Tại sao bà lại biết về con tôi?”*
Bà Lan chậm rãi quay sang anh: *”Ta không đến đây để hại ai. Ta đến vì ta biết rằng cha mẹ của đứa bé này sẽ sớm đối diện với những điều không thể lý giải.”*
Vi siết chặt tay chồng, giọng cô lạc đi: *”Bà đang nói đến chuyện gì? Xin bà hãy nói rõ!”*
Bà Lan thở dài, ánh mắt sâu thẳm: *”Đứa trẻ này không phải một đứa trẻ bình thường. Nó có khả năng mà ngay cả chính các người cũng chưa nhận ra hết. Nhưng những khả năng đó sẽ thu hút sự chú ý của những thế lực không mong muốn.”*
Nam cau mày: *”Thế lực? Ý bà là gì?”*
Bà Lan không trả lời ngay. Bà cúi xuống, nhẹ nhàng chạm tay vào trán đứa bé. Đứa nhỏ bỗng mở mắt, nhìn bà một cách chăm chú, như thể nhận ra điều gì đó.
Bà Lan mỉm cười: *”Ta đã chờ đợi đứa trẻ này từ lâu. Nhưng liệu các người có đủ mạnh mẽ để bảo vệ nó hay không, đó mới là điều quan trọng nhất.”*
Trước khi Vi hay Nam kịp phản ứng, bà đã quay người, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Vi nhìn theo bóng bà khuất dần, tim cô nặng trĩu. Một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng, một cảm giác rằng từ giây phút này, cuộc sống của họ sẽ không bao giờ còn bình thường nữa.
—
Sau cuộc gặp gỡ với bà Lan, Vi bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ. Đêm nào cô cũng thấy mình lạc vào một không gian mờ ảo, nơi chỉ có tiếng thì thầm vang vọng. Cô không hiểu họ đang nói gì, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cô luôn cảm thấy trong lòng bất an.
Một đêm, giấc mơ trở nên rõ ràng hơn. Cô thấy mình đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, bầu trời đỏ rực như lửa cháy. Ở phía xa, có một nhóm người mặc áo trùm đen đang tiến về phía cô. Họ thì thầm những câu khó hiểu, nhưng Vi có thể cảm nhận rõ rằng họ đang tìm kiếm điều gì đó… hoặc ai đó.
Khi cô nhìn xuống tay mình, đứa bé đang nằm gọn trong vòng tay cô, nhưng gương mặt bé không còn ngây thơ như bình thường. Đôi mắt đứa bé mở to, sáng rực lên một ánh vàng kỳ lạ.
Vi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi túa ra khắp trán. Cô đưa tay chạm vào nôi bên cạnh giường—con cô vẫn đang ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng.
Nhưng cảm giác bất an vẫn không tan biến.
Sáng hôm sau, Vi kể lại giấc mơ cho Nam. Anh cau mày: *”Em nghĩ là do mình căng thẳng quá. Từ khi bà Lan nói những lời kỳ lạ đó, em cứ suy nghĩ nhiều.”*
Vi lắc đầu: *”Không đâu anh. Em cảm giác giấc mơ này có ý nghĩa gì đó, như một lời cảnh báo.”*
Đúng lúc đó, đứa bé bỗng cựa quậy. Cả hai quay sang nhìn, chỉ để thấy bé đang mở mắt nhìn họ, trong ánh mắt có một sự nhận thức sắc bén hơn bình thường.
Rồi bé đưa bàn tay nhỏ xíu lên, chỉ vào góc phòng.
Nam và Vi đồng loạt quay đầu nhìn theo—góc phòng trống trơn, nhưng một cơn gió lạnh bỗng dưng lùa qua, dù cửa sổ vẫn đóng kín.
Vi siết chặt tay Nam, tim cô đập nhanh. Cô biết, đây không còn chỉ là những giấc mơ. Một điều gì đó thật sự đang diễn ra.
—
Vi không thể gạt bỏ cảm giác bất an, quyết định tìm gặp lại bà Lan. Cô nhớ rõ ánh mắt của bà khi nói về “những thế lực” sẽ tìm đến đứa bé. Nếu có ai biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thì đó chính là bà.
Sau nhiều lần dò hỏi, Vi tìm được địa chỉ của bà Lan—một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm vắng. Cánh cửa gỗ cũ kỹ hé mở khi Vi gõ cửa, và bên trong, bà Lan đã đứng đợi, như thể biết trước cô sẽ đến.
*”Cô đã bắt đầu nhận ra rồi, phải không?”* Bà Lan hỏi, giọng trầm ấm.
Vi gật đầu, lòng đầy lo lắng: *”Những giấc mơ, và cả những biểu hiện kỳ lạ của con tôi… Tôi cần biết sự thật. Bà nói đứa bé có một sứ mệnh, nhưng đó là gì?”*
Bà Lan thở dài, kéo Vi ngồi xuống trước một bàn gỗ. Trên bàn, những tấm ảnh cũ trải ra trước mặt cô.
*”Từ hàng trăm năm trước, đã có những đứa trẻ như con cô xuất hiện. Những đứa bé mang năng lực đặc biệt, có thể cảm nhận và thay đổi thế giới theo cách mà người thường không thể.”*
Vi nhìn xuống những tấm ảnh. Một bức ảnh đen trắng cổ kính cho thấy một đứa trẻ với đôi mắt sáng kỳ lạ, đứng giữa một nhóm người lớn đang cúi đầu trước nó. Một tấm khác ghi lại cảnh một người đàn ông trẻ tuổi đặt tay lên trán một người bệnh, và vài phút sau, người bệnh ấy ngồi dậy, khỏe mạnh như chưa từng có gì xảy ra.
*”Những người này… Họ có năng lực gì?”* Vi hỏi.
Bà Lan nhìn thẳng vào cô: *”Mỗi người một khác, nhưng điểm chung là họ đều có khả năng nhìn thấy những điều mà người thường không thấy, biết trước những gì sẽ xảy ra, và thậm chí có thể thay đổi số phận của người khác.”*
Vi siết chặt tay: *”Vậy có phải con tôi cũng như họ?”*
Bà Lan chậm rãi gật đầu: *”Nhưng năng lực của con cô mạnh hơn nhiều. Đó là lý do những thế lực khác cũng đang tìm đến.”*
Vi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng: *”Thế lực nào?”*
Bà Lan im lặng một lúc lâu, trước khi trả lời: *”Những kẻ không muốn con cô tồn tại.”*
Vi sững sờ.
Bà Lan nghiêm túc nói tiếp: *”Cô cần phải bảo vệ con mình. Không ai biết khi nào chúng sẽ ra tay, nhưng chúng sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích.”*
Vi cảm thấy tim mình nặng trĩu. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng con trai mình lại phải đối mặt với điều gì đó lớn lao đến thế. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không để bất cứ ai làm hại con mình.
—
Sau cuộc trò chuyện với bà Lan, Vi trở về nhà trong tâm trạng đầy lo lắng. Cô không thể kể hết mọi chuyện cho Nam, vì sợ anh sẽ nghĩ cô quá hoang tưởng. Nhưng một điều cô chắc chắn: có điều gì đó đang theo dõi họ.
Những ngày sau đó, Vi bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu kỳ lạ. Ban đêm, cô thường có cảm giác ai đó đang đứng bên ngoài cửa sổ, dù khi nhìn ra chỉ có bóng tối tĩnh lặng. Đôi khi, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ vang lên trong nhà, nhưng khi kiểm tra, không có ai cả.
Nam cũng nhận thấy sự thay đổi trong bầu không khí xung quanh. Một buổi tối, khi anh đi làm về, anh bỗng cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng ngay trước khi bước vào cửa nhà. Cảm giác ấy giống như có ai đó đang quan sát anh từ phía sau. Nhưng khi anh quay lại, con phố vắng tanh, không một bóng người.
Chuyện kỳ lạ nhất xảy ra vào một đêm muộn. Vi đang dỗ con ngủ thì đột nhiên, bé mở mắt, nhìn chằm chằm vào một góc phòng. Mắt bé tròn xoe, không chớp, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó mà Vi không thể thấy.
Một cơn gió lạnh lùa qua phòng, dù cửa sổ vẫn đóng kín.
Bất giác, Vi cảm thấy rợn người. Cô nhẹ nhàng vỗ về con, nhưng bé không rời mắt khỏi góc phòng. Rồi bé bỗng đưa tay lên, như đang chỉ vào thứ gì đó.
Vi cứng người. Cô từ từ quay đầu lại—không có gì trong góc phòng cả, chỉ là bóng tối.
Nhưng ngay lúc đó, Vi nghe thấy một tiếng thì thầm rất nhỏ, như gió luồn qua khe cửa:
*”Chúng ta tìm thấy rồi…”*
Cô ôm chặt con vào lòng, tim đập thình thịch. Cảm giác nguy hiểm cận kề khiến cô nghẹt thở.
Vi biết: thời gian không còn nhiều. Những kẻ trong bóng tối đã đến gần hơn bao giờ hết.
—
Vi không thể tiếp tục im lặng. Sáng hôm sau, cô quyết định tìm gặp bà Lan một lần nữa để hiểu rõ hơn về những gì đang xảy ra. Lần này, cô đi cùng Nam—dù còn hoài nghi, nhưng sau những chuyện kỳ lạ liên tục xảy ra, anh không thể phủ nhận rằng có điều gì đó đang đe dọa gia đình họ.
Bà Lan không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cả hai đến. Bà dẫn họ vào nhà, rót trà nóng và ngồi xuống đối diện.
*”Có chuyện gì xảy ra rồi, đúng không?”* Bà chậm rãi hỏi.
Vi gật đầu, kể lại tất cả những gì cô đã thấy và nghe. Khi nói đến giọng nói thì thầm trong đêm, bà Lan khẽ nhắm mắt, như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng.
Một lúc sau, bà nói: *”Tôi đã mong chuyện này không xảy ra. Nhưng có lẽ, số phận đã định sẵn.”*
Nam nhíu mày: *”Chuyện gì vậy? Bà hãy nói rõ đi.”*
Bà Lan thở dài, nhìn thẳng vào họ: *”Đứa bé không chỉ có năng lực đặc biệt, mà còn là người nắm giữ một bí mật cổ xưa—một bí mật đã bị chôn giấu qua nhiều thế hệ.”*
Căn phòng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ rít qua khe cửa.
*”Bí mật gì?”* Vi hỏi, giọng cô run lên.
Bà Lan đứng dậy, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ từ tủ. Bà mở nắp hộp—bên trong là một cuộn giấy da đã ố vàng. Khi bà trải nó ra, cả Vi và Nam đều sững sờ.
Trên tấm giấy là một bản vẽ cổ xưa—hình ảnh một đứa bé sơ sinh với đôi mắt sáng rực, bao quanh bởi những ký tự kỳ lạ.
*”Đây là lời tiên tri được ghi lại từ hàng trăm năm trước,”* bà Lan nói. *”Mỗi thế kỷ, một đứa trẻ đặc biệt sẽ ra đời, mang trong mình sức mạnh có thể thay đổi trật tự thế giới. Nhưng sức mạnh đó cũng đồng nghĩa với nguy hiểm. Những kẻ trong bóng tối mà cô nhắc đến—chúng đã truy lùng những đứa trẻ này từ bao đời.”*
Nam siết chặt tay Vi: *”Vậy ý bà là con trai chúng tôi đang gặp nguy hiểm?”*
Bà Lan gật đầu: *”Không chỉ gặp nguy hiểm, mà còn là mục tiêu lớn nhất của chúng.”*
Vi cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Cô nhìn xuống cuộn giấy—hình ảnh đứa bé trên đó như đang phản chiếu chính con trai cô.
*”Chúng tôi phải làm gì?”* Vi hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.
Bà Lan nhìn họ với ánh mắt nghiêm trọng: *”Các con phải bảo vệ đứa bé bằng mọi giá. Và để làm được điều đó, các con cần phải biết thêm một sự thật khác.”*
Nam và Vi nín thở, chờ đợi lời tiếp theo từ bà Lan. Căn phòng dường như trở nên chật chội hơn với bầu không khí căng thẳng.
Bà Lan chậm rãi nói: *”Sức mạnh của con trai hai con không phải là ngẫu nhiên. Nó được di truyền qua huyết thống—một huyết thống đặc biệt mà chính các con cũng không hay biết.”*
Nam cau mày: *”Ý bà là sao? Chúng tôi chỉ là những người bình thường.”*
Bà Lan lắc đầu, đôi mắt bà ánh lên vẻ sâu xa: *”Không hoàn toàn. Nam, cậu có bao giờ thắc mắc về nguồn gốc gia đình mình không?”*
Nam chững lại. Thật ra, từ nhỏ, anh đã biết gia đình anh không giống những người khác. Ông nội anh từng kể những câu chuyện kỳ lạ về tổ tiên, nhưng mọi thứ luôn bị giấu kín. Khi anh hỏi cha mình, ông chỉ nói: *”Có những thứ không nên biết thì tốt hơn.”*
Bà Lan tiếp tục: *”Tổ tiên của cậu từng thuộc về một dòng tộc có khả năng đặc biệt. Họ là những người giữ bí mật về sức mạnh siêu nhiên, và cũng là những người bảo vệ những đứa trẻ mang sứ mệnh như con trai hai con.”*
Vi tròn mắt: *”Vậy có nghĩa là Nam cũng có năng lực sao?”*
Bà Lan lắc đầu: *”Không phải ai thuộc dòng dõi đó cũng có khả năng đặc biệt. Nhưng huyết thống này là chìa khóa để mở ra những sức mạnh tiềm ẩn trong những thế hệ sau.”*
Nam nuốt khan. Tất cả những điều này quá sức tưởng tượng với anh. Nhưng nếu đúng như vậy, thì nghĩa là con trai anh thực sự mang trong mình một sứ mệnh không thể tránh khỏi.
Vi nắm chặt tay chồng: *”Nếu đúng là vậy, chúng tôi phải làm gì để bảo vệ con mình?”*
Bà Lan im lặng một lúc, rồi đáp: *”Hai con phải sẵn sàng đối mặt với những thế lực sắp đến. Chúng sẽ không dừng lại. Nhưng may mắn là hai con không đơn độc—vẫn còn những người khác như ta, những người sẵn sàng giúp đỡ.”*
Nam nhìn vợ, ánh mắt kiên định. Anh biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để ai làm hại gia đình mình.
Vi siết tay con trai trong lòng, thì thầm: *”Mẹ sẽ bảo vệ con, dù có chuyện gì đi nữa.”*
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm tối sẫm. Nhưng giữa màn đêm, dường như có một đôi mắt vô hình đang dõi theo họ.
—
Đêm hôm đó, Vi và Nam không ngủ. Cảm giác bất an bao trùm cả căn nhà. Họ biết rằng, những kẻ trong bóng tối đã đến rất gần.
Khoảng nửa đêm, một cơn gió lạnh bất thường lùa qua căn phòng, dù tất cả cửa sổ đều đóng chặt. Đứa bé trong vòng tay Vi khẽ cựa mình, mắt bé mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Rồi một âm thanh kỳ lạ vang lên—tiếng bước chân rất nhẹ nhưng rõ ràng, đang tiến gần.
Nam nắm chặt một con dao trong tay, dù anh biết rằng vũ khí thông thường không thể chống lại những thế lực bí ẩn này.
Vi ôm con vào lòng, tim đập thình thịch.
Cánh cửa trước đột ngột bật mở, dù không ai chạm vào. Một luồng khí lạnh tràn vào nhà.
Trong bóng tối, những hình bóng lờ mờ hiện ra—những kẻ không thuộc về thế giới này.
Một giọng nói vang lên, không rõ từ đâu:
*”Hãy trao đứa trẻ cho chúng ta. Nó không thuộc về các người.”*
Vi run rẩy lùi lại, nhưng Nam đứng chắn trước mặt cô, ánh mắt kiên quyết:
*”Không ai có thể lấy con tôi đi.”*
Những bóng đen bắt đầu chuyển động, như thể đang bao vây họ. Căn phòng trở nên lạnh lẽo đến mức hơi thở họ hóa thành sương.
Ngay lúc đó, đứa bé trong tay Vi bỗng phát ra một ánh sáng nhẹ. Đôi mắt bé long lanh, không hề sợ hãi.
Một tiếng vang lớn nổ ra trong không trung. Những bóng đen rú lên đau đớn, rồi từng cái một tan biến vào hư vô.
Vi và Nam sững sờ. Đứa bé của họ—chính bé đã đẩy lùi những kẻ kia, chỉ bằng sự hiện diện của mình.
Bà Lan bước vào ngay sau đó, thở phào nhẹ nhõm:
*”Hai con thấy rồi chứ? Đứa bé này không phải người bình thường. Số phận của nó đã được định sẵn. Nhưng giờ đây, nó đã được bảo vệ.”*
Nam và Vi ôm con thật chặt. Họ biết rằng, con mình sẽ không bao giờ có một cuộc sống bình thường. Nhưng điều quan trọng nhất là bé vẫn an toàn.
Từ đêm đó, những thế lực đen tối không bao giờ quay trở lại nữa.
Đứa bé lớn lên, mang trong mình một trí tuệ và sức mạnh vượt xa người bình thường. Và rồi một ngày, bé sẽ thực hiện sứ mệnh của mình—một sứ mệnh có thể thay đổi thế giới.