Chồng pha cho tôi một tách cà phê có mùi rất lạ, tôi bí mật đổi lại và điều k;inh h;oàng đã xảy ra! Tôi chưa bao giờ nghi ngờ chồng mình – Hùng là một người đàn ông tốt, chu đáo và luôn quan tâm đến tôi. Nhưng sáng hôm ấy, khi anh đặt trước mặt tôi một tách cà phê, tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó rất lạ.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ chồng mình – Hùng là một người đàn ông tốt, chu đáo và luôn quan tâm đến tôi. Nhưng sáng hôm ấy, khi anh đặt trước mặt tôi một tách cà phê, tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó rất lạ.
Mùi hương tỏa ra từ tách cà phê không giống với mùi quen thuộc mà tôi vẫn uống hằng ngày. Có một thứ gì đó lạ lắm, khiến tôi chột dạ. Nhìn sang Hùng, tôi thấy anh khẽ liếc về phía tôi, ánh mắt có chút bồn chồn. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Tối qua anh mua loại cà phê mới à?” Tôi giả vờ hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thản.
Hùng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút gượng gạo. “Ừ, anh thấy quán mới mở, họ quảng cáo ngon lắm nên anh mua thử.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng không thể xua đi cảm giác bất an. Tôi giả vờ đưa tách cà phê lên môi, nhưng thật ra chỉ chạm nhẹ, rồi đặt xuống. Khi Hùng quay đi, tôi nhanh chóng đổi tách cà phê của mình với tách của anh trên bàn.
“Anh uống thử xem, nếu ngon thì lần sau em pha cho.” Tôi cười, đẩy tách cà phê về phía Hùng.
Anh hơi sững lại một chút, rồi vội vàng lắc đầu. “À… thôi, em uống đi. Anh vừa uống xong rồi.”
Tim tôi đập nhanh hơn. Có gì đó không ổn. Nếu là trước đây, anh sẽ vui vẻ đón lấy và uống cùng tôi. Nhưng hôm nay, anh từ chối. Tôi nhìn anh chăm chú, cố gắng đọc từng biểu cảm trên gương mặt quen thuộc ấy.
“Anh uống đi mà.” Tôi cười, nhưng giọng có phần ép buộc hơn. Tôi đẩy tách cà phê sát hơn về phía anh.
Hùng nuốt khan, rồi chậm rãi đưa tách cà phê lên môi. Tôi nhìn không chớp mắt. Anh nhấp một ngụm nhỏ. Một giây, hai giây… rồi đột nhiên, gương mặt anh tái đi.
“Anh sao vậy?” Tôi vờ hốt hoảng.
Hùng ôm lấy cổ họng, đôi mắt trợn tròn. Anh gục xuống bàn, miệng lắp bắp không thành tiếng. Cả người anh co giật dữ dội. Tôi kinh hoàng, nhưng cũng là lúc tôi biết rằng linh cảm của mình không sai.
Tôi vội vàng gọi cấp cứu. Khi xe cứu thương đến, họ nói anh bị trúng độc, rất may vì uống lượng ít nên còn có thể cứu chữa. Cảnh sát vào cuộc ngay sau đó, và sự thật dần lộ ra – chính Hùng đã bỏ độc vào tách cà phê… của tôi.
Hóa ra, anh ta có nhân tình. Và tôi – người vợ đầu ấp tay gối suốt bảy năm qua – lại là rào cản duy nhất. Thứ mà tôi từng nghĩ là tình yêu, hóa ra chỉ là một vỏ bọc giả tạo.
Hùng bị bắt ngay khi tỉnh lại, ánh mắt anh ta chứa đầy sự bàng hoàng và sợ hãi. Còn tôi, ngồi đó, lặng lẽ nhìn cuộc hôn nhân của mình kết thúc theo cách không ai ngờ tới.
Tôi đã từng yêu anh ta biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng, người đặt dấu chấm hết lại chính là anh.
Sau khi Hùng bị bắt, tôi rơi vào một khoảng trống vô định. Cuộc hôn nhân mà tôi từng tin tưởng đã sụp đổ ngay trước mắt, không phải vì những mâu thuẫn thường ngày, mà vì một âm mưu giết người được tính toán tỉ mỉ. Từng đêm, tôi nằm thao thức, tự hỏi điều gì đã khiến anh ta thay đổi đến mức này. Hay là tôi chưa bao giờ thực sự hiểu con người thật của Hùng?
Cảnh sát tiếp tục điều tra, và tôi được triệu tập nhiều lần để lấy lời khai. Qua từng cuộc thẩm vấn, tôi dần hiểu rõ hơn về sự phản bội đau đớn này. Hùng và người tình của anh ta đã lên kế hoạch từ lâu. Anh ta biết tôi tin tưởng mình tuyệt đối, và lợi dụng điều đó để ra tay. Nhưng anh ta không ngờ rằng, chính sự bồn chồn, ánh mắt lảng tránh và sự gượng gạo trong hành động đã khiến tôi cảnh giác.
Sau một thời gian điều tra, người phụ nữ kia cũng bị bắt. Cô ta là một đồng nghiệp của Hùng, trẻ hơn tôi, xinh đẹp và đầy tham vọng. Họ đã qua lại với nhau gần một năm, bí mật xây dựng tương lai trên sự lừa dối. Kế hoạch của họ là loại bỏ tôi, sau đó sống hạnh phúc bên nhau, với tất cả tài sản mà Hùng sẽ thừa hưởng. Nhưng họ đã đánh giá thấp tôi.
Tôi tham dự phiên tòa với tư cách nhân chứng. Khi nhìn thấy Hùng đứng trước vành móng ngựa, tôi không còn thấy đau đớn hay căm hận. Thứ cảm xúc duy nhất còn sót lại là sự trống rỗng. Anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt van xin, nhưng tôi chỉ lặng lẽ quay đi. Người đàn ông mà tôi từng yêu thương đã chết từ lâu, chỉ còn lại một kẻ xa lạ đang run rẩy chờ đợi bản án.
Hùng bị kết án 15 năm tù vì tội cố ý giết người. Người tình của anh ta lĩnh 10 năm với tội danh đồng phạm. Khi phiên tòa kết thúc, tôi bước ra khỏi cánh cửa lớn, hít một hơi thật sâu. Ánh nắng chiếu rọi lên mặt tôi, ấm áp và trong trẻo.
Cuộc hôn nhân của tôi đã kết thúc, nhưng cuộc đời tôi vẫn tiếp tục. Tôi quyết định rời khỏi thành phố này, đến một nơi mới, nơi không có bóng dáng của sự phản bội và đau khổ. Tôi sẽ học cách yêu bản thân mình hơn, và biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn mạnh mẽ bước tiếp.