Bố chồng 80t vẫn vào bếp chống gậy nấu cơm, chị dâu ăn chỉ ngồi trên ghế hưởng thụ

Chiều thứ bảy, tôi xách làn quà về thăm bố chồng sau gần nửa năm bận rộn không ghé qua. Căn nhà cấp bốn nằm cuối ngõ vẫn y nguyên với giàn hoa giấy tím ngắt trước hiên, chỉ có thêm vài vết nứt chạy dọc bức tường vôi cũ. Tiếng gậy gỗ “cọc… cọc…” vang lên đều đều từ phía bếp khiến tôi vội bước vào.

Ông cụ 80 tuổi đang đứng khom lưng bên bếp ga, tay trái chống gậy, tay phải cầm đũa cả khuấy nồi canh. Chiếc áo sơ mi cũ kỹ ướt đẫm mồ hôi ở lưng, đôi chân run run mỗi khi di chuyển. Mùi khói bếp lẫn mùi thuốc bắc nồng nặc khiến tôi cay xè mắt.

“Bố ơi, sao bố không nhờ chị dâu nấu cơm?” – Tôi hỏi trong khi vội vàng cầm lấy chiếc đũa từ tay ông.

Bố chồng quay sang, nụ cười nhăn nheo hiện lên trên gương mặt đầy đồi mồi: “Chị nó đang bận…”

Vừa lúc đó, tiếng cười giòn tan vang lên từ phòng khách. Tôi bước ra, thấy chị dâu đang ngồi vắt vẻo trên sofa, móng tay đỏ chót lướt điện thoại, miệng cười khúc khích với đoạn video nào đó. Trên bàn là đĩa hoa quả cắt sẵn, ly trà sữa còn đọng lại vài giọt nâu đọng ở đáy.

“Chào chị” – Tôi lên tiếng.

Chị ta khẽ liếc nhìn rồi quay lại màn hình: “Ồ em về đấy à? Lâu lắm không thấy”. Giọng nói lạnh lùng như thể tôi là người xa lạ.

Quay lại bếp, nhìn bố chồng lúi húi nhặt từng hạt gạo rơi vãi, lòng tôi thắt lại. “Bố ơi, hay bố dọn lên ở với nhà con một thời gian. Ở đây một mình bố vất vả quá” – Tôi nói trong khi lau những giọt mồ hôi trên trán ông.

Bất ngờ, ông cụ thò tay vào túi áo ngực, rút ra một phong bì dày cộm dúi vào tay tôi: “Con cầm lấy mà lo cho các cháu. 500 triệu đấy”.

Tôi choáng váng: “Bố… bố lấy đâu ra nhiều tiền thế này?”.

“Bố dành dụm cả đời” – Ông cười móm mém, giọng trầm xuống – “Còn chị dâu con ấy à… Nó có hoàn cảnh riêng. Chồng nó mất sớm, lại mang bệnh trầm cảm mấy năm nay. Bố thương nó nên không nỡ bắt làm việc”.

Tôi sững sờ nhận ra những điều mình chưa biết. Căn phòng bỗng trở nên im ắng lạ thường, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.

“Với lại…” – Ông chỉ tay lên bàn thờ – “Bố ở đây để hương khói cho mẹ con. Căn bếp này, bà ấy đã đứng nấu suốt 50 năm…”

Nước mắt tôi ứa ra khi nhìn thấy bức ảnh thờ mẹ chồng được lau chùi sáng bóng. Hóa ra đằng sau sự lặng lẽ của ông là cả biển trời tâm tư. Sự vất vả mỗi ngày không chỉ là nấu cơm, mà còn là cách ông gìn giữ những ký ức cuối cùng về người vợ đã khuất.

Tôi siết chặt bàn tay gầy guộc của ông, gói tiền nóng hổi vẫn còn nguyên trong tay kia. Lần đầu tiên tôi hiểu, có những hy sinh thầm lặng không cần lời giải thích, và tình yêu thương đôi khi ẩn sau những điều tưởng chừng như vô tâm nhất…

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *