“Bố già rồi, vụng về thế này chỉ thêm phiền!”

Tình Cha
 
Chương 1: Bát Cơm Vỡ
 
Đêm ấy, gió đông bắc thổi về, mang theo cái lạnh cắt da. Ông Thọ ngồi bên bàn ăn, đôi tay gầy guộc run rẩy khi cầm chiếc bát sứ trắng. Tiếng đũa gõ nhẹ vào thành bát, nhưng không ai trong căn nhà sang trọng ấy để ý đến ông.
 
“Choang!”
 
Chiếc bát rơi xuống sàn, vỡ tan.
 
Sơn – con trai ông – nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng:
“Bố già rồi, vụng về thế này chỉ thêm phiền!”
 
Vợ Sơn ngồi đối diện, liếc nhìn ông rồi quay sang chồng:
“Anh nói với bố đi, ở đây chỉ thêm chật nhà.”
 
Ông Thọ cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ. Đôi tay ông run run, không phải vì tuổi già, mà vì trái tim đang co thắt.
 
“Thôi, từ mai bố ra khỏi nhà này đi!” – Sơn đứng dậy, giọng đanh lại – “Con cần không gian riêng!”
 
Căn phòng im bặt. Ông Thọ ngước lên, nhìn thẳng vào mắt con trai:
“Bố… bố hiểu.”
 
Chương 2: Ba Ngày Lang Thang
 
Ông bước ra đường, không mang theo gì ngoài chiếc túi vải cũ kỹ đựng vài bộ quần áo. Đêm khuya, những quán cà phê ven đường đã đóng cửa, chỉ còn tiếng chó sủa xa xa.
 
Bà Tám – hàng xóm lâu năm – thấy ông, vội chạy ra:
“Ông Thọ! Ông đi đâu giờ này?”
 
Ông cười nhạt:
“Tôi… đi thăm người quen.”
 
Nhưng ai cũng biết ông không còn nơi nào để đi.
 
Ba ngày sau, cả xóm xôn xao khi không thấy ông về. Người ta đồn đoán, có kẻ nói ông đã nhảy cầu, người khác thì bảo ông đi vào viện dưỡng lão.
 
Sơn vẫn thản nhiên. Anh ta vừa nhận được hợp đồng kinh doanh mới, và căn nhà rộng thênh thang khi không có bố già.
 
Chương 3: Chiếc Xe Đen
 
Chiều ngày thứ ba, một chiếc Mercedes đen bóng dừng trước cổng. Cửa mở, ông Thọ bước xuống trong bộ vest lịch lãm, tóc chải gọn gàng. Đi cùng ông là một người đàn ông mang cặp da, kính gọng vàng.
 
Sơn mở cửa, mặt biến sắc:
“Bố? Sao bố…?”
 
Luật sư thay ông trả lời:
“Ông Thọ yêu cầu tôi công bố di chúc mới.”
 
Chương 4: Sự Thật Đằng Sau
 
Hóa ra, ông Thọ không phải là một ông già nghèo khó. Trước khi về hưu, ông từng là giám đốc ngân hàng, sở hữu mảnh đất vàng trị giá 80 tỷ đồng. Ông giấu điều này để… thử lòng con trai.
 
“Bố định để lại tất cả cho con” – Ông Thọ nhìn Sơn, giọng trầm khàn – “Nhưng con đã đuổi bố đi chỉ vì một chiếc bát vỡ.”
 
Sơn đổ sụp xuống đất:
“Bố! Con sai rồi! Con—”
 
“Quá muộn.” – Ông lắc đầu – “Tài sản này sẽ thuộc về trại trẻ mồ côi. Ít nhất, chúng biết trân trọng tình thương.”
 
Chương 5: Hồi Kết
 
Một năm sau, Sơn sống trong căn nhà cũ, vợ bỏ đi vì anh ta phá sản. Còn ông Thọ? Ông mở một quán cà phê nhỏ, nơi những đứa trẻ mồ côi gọi ông bằng “ông ngoại”.
 
Một chiều mưa, Sơn đứng từ xa nhìn cha mình cười đùa với lũ trẻ. Anh ta khóc.
 
Nhưng không ai thèm nhìn anh nữa.
 
Bài học: Tình cha không đo bằng tiền bạc, mà bằng trái tim. Khi bạn đánh mất nó, bạn mất tất cả.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *