Tȏι Ьị cҺồпg ƌáпҺ ƌập dã maп ƌếп mức pҺảι vào ICU cấp cứu. KҺι tỉпҺ dậү, tȏι pҺát Һιệп mìпҺ ƌã quaү vḕ пҺữпg пăm 80, trước kҺι Ьι kịcҺ xảү ra.

Tôi bị chồng đánh đập dã man đến mức phải vào ICU cấp cứu. Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đã quay về những năm 80, trước khi bi kịch xảy ra. Lần này, tôi sẽ tự làm chủ cuộc đời!

Vừa mở mắt, tôi đã nghe thấy giọng mẹ mình lải nhải bên tai: “Đàn ông mà, đôi khi không kiềm chế được thì đánh vợ cũng là chuyện thường. Con đừng giận dỗi đòi ly hôn nữa.”

Tôi sững sờ. Chẳng phải tôi đã bị Trần Cường đánh đến ch;ết rồi sao?

Nhìn chai dịch truyền trên tay, tôi thấy khuôn mặt sưng vù đầy vết bầm tím phản chiếu trên cửa sổ. Tôi vừa sinh non hai đứa con song sinh, y hệt kiếp trước.

Trần Cường trước khi cưới là người thật thà chất phác, sau cưới lại chìm trong cờ bạc và rượu chè, không hề quan tâm đến vợ con. Tôi đã nhịn hết lần này đến lần khác vì con, nhưng kết cục chỉ nhận lại sự phản bội và bạo hành.

Lần này, tôi sẽ không để bi kịch tái diễn.

Tôi nhìn thẳng vào mẹ, giọng lạnh lùng: “Tôi vừa từ quỷ môn quan trở về, câu đầu tiên của bà không phải hỏi tôi có sao không, mà là bảo tôi đừng ly hôn? Bà xứng làm mẹ tôi à?”

Bà ta sững sờ, rồi lập tức giáng một cái bạt tai: “Chẳng phải chỉ bị chồng đánh một trận sinh non thôi sao? Giờ không phải vẫn sống tốt đấy à? Nếu mày ly hôn, tao với bố mày còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ?”

Tôi cười nhạt. Sĩ diện thì quan trọng, còn mạng sống của con gái bà thì không đáng một xu.

Lúc này, Trần Cường bước vào trạm y tế, quỳ sụp xuống chân tôi, điên cuồng tự tát vào mặt mình: “Mãn Mãn, anh sai rồi! Xin em tha thứ cho anh!”

Tôi nhìn hắn, không còn cảm giác đau khổ hay oán giận. Chỉ có sự ghê tởm.

Tôi đứng dậy, giọng dứt khoát: “Ly hôn. Ngay lập tức.”

Hắn lập tức giơ nắm đấm lên. Nhưng lần này, tôi không còn sợ hãi. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng nói: “Nếu anh dám động vào tôi lần nữa, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời.”

Ngay lúc đó, một người đàn ông khác bước vào – bác sĩ Phong, người đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Anh ta bước tới chắn trước mặt tôi, giọng trầm ổn: “Ở đây là trạm y tế. Nếu anh còn muốn gây rối, tôi sẽ báo công an.”

Trần Cường lùi lại, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi. Hắn biết nếu bị báo công an, hắn sẽ mất hết danh dự.

Mẹ tôi thấy tình thế không ổn, vội bế hai đứa trẻ vào, khóc lóc: “Con gái, bỏ ý định đi! Hai đứa bé cần cha mà!”

Tôi nhìn hai đứa con đỏ hỏn, nhớ lại kiếp trước, khi chúng đã trưởng thành nhưng lại lạnh lùng từ bỏ tôi.

Không, tôi sẽ không để bi kịch ấy lặp lại.

Tôi ngẩng đầu, nhìn mẹ mình và khẳng định: “Con cái cần một người mẹ mạnh mẽ, chứ không phải một người mẹ bị đánh đập đến chết.” Rồi tôi quay sang bác sĩ Phong, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có thể giúp tôi làm thủ tục tố cáo Trần Cường không?”

Anh ta gật đầu chắc nịch. “Dĩ nhiên rồi. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp cô.”

Tôi quay lại nhìn Trần Cường, hắn đã trắng bệch mặt. Hắn biết lần này tôi không còn là người phụ nữ yếu đuối để hắn tùy ý chà đạp nữa.

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi ác mộng.

Nhiều năm sau, tôi trở thành một nữ doanh nhân thành đạt. Hai đứa con tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự giáo dục đúng đắn, chúng trở thành những người tử tế và tài giỏi.

Còn Trần Cường, hắn phải trả giá cho những gì đã làm.

Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, lòng tràn đầy hy vọng.

Kiếp này, tôi sẽ sống cho chính mình.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *