Cô gái đeo vòng cổ của mẹ đi phỏng vấn, chủ tịch lặng người khi nhìn thấy chiếc vòng…

Ngọc Lan nắm chặt chiếc vòng cổ bằng bạc cũ kỹ trong tay, trái tim cô đập mạnh khi đứng trước tòa nhà tập đoàn Thành Đạt. Hôm nay là buổi phỏng vấn quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Chiếc vòng cổ này là kỷ vật duy nhất mẹ để lại trước khi bà qua đời. Mẹ từng nói: “Chiếc vòng này sẽ mang lại may mắn cho con.” Cô luôn đeo nó bên mình như một sự động viên tinh thần.

Bước vào phòng phỏng vấn, cô gái trẻ hít sâu lấy lại bình tĩnh. Ngồi trước cô là một người đàn ông trung niên, gương mặt lạnh lùng nhưng đầy quyền uy – chủ tịch tập đoàn Lâm Thành Đạt.

Ngay khi ánh mắt ông dừng lại trên chiếc vòng cổ của cô, gương mặt ông thoáng sững sờ. Đôi mắt sắc bén của ông ánh lên sự kinh ngạc, xen lẫn chút xúc động.

—“Chiếc vòng đó… cô lấy ở đâu?”— Giọng ông trầm hẳn xuống.

Ngọc Lan hơi hoảng nhưng vẫn lễ phép đáp:

—“Đây là vòng của mẹ tôi. Bà đã đeo nó suốt nhiều năm trước khi mất…”

Người đàn ông siết chặt tay, ánh mắt ông trở nên xa xăm. Giây phút sau, ông ngước lên nhìn cô, giọng ông run run:

—“Mẹ cô… tên gì?”

—“Bà tên là Nguyễn Thanh Trúc.”

Chủ tịch Lâm Thành Đạt như chết lặng. Ông lẩm bẩm:

—“Thanh Trúc… là cô ấy sao?”

Ngọc Lan sững người nhìn người đàn ông trước mặt. Trong một khoảnh khắc, cô nhận ra trong mắt ông không còn vẻ lạnh lùng nữa, mà thay vào đó là một nỗi đau sâu thẳm.

—“Chuyện này… là sao?”— Cô ngập ngừng hỏi.

—“Mẹ cô… từng là người tôi yêu sâu đậm.”

Ngọc Lan sững sờ. Trái tim cô đập thình thịch.

—“Năm đó, vì hiểu lầm và áp lực gia đình, tôi đã để mất bà ấy. Khi tôi nhận ra, thì đã quá muộn…”— Chủ tịch Lâm Thành Đạt khẽ nhắm mắt lại, giọng nói nghẹn lại.

Khoảnh khắc đó, cô nhận ra, buổi phỏng vấn hôm nay không chỉ thay đổi sự nghiệp của cô… mà còn hé lộ một bí mật chôn giấu suốt bao năm qua.

Ngọc Lan ngồi đó, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Người đàn ông quyền lực trước mặt cô… lại từng là người yêu của mẹ cô?

—“Vậy… ông chính là cha tôi sao?”— Cô nghẹn ngào hỏi.

Chủ tịch Lâm Thành Đạt khựng lại. Ông siết chặt bàn tay, như đang cố kiềm chế cảm xúc.

—“Ta không biết…”— Ông khẽ đáp, giọng trầm thấp đầy nỗi đau. —“Năm đó, mẹ con rời bỏ ta mà không nói một lời. Ta đã tìm kiếm bà ấy suốt nhiều năm, nhưng không có tin tức gì. Đến khi biết bà ấy đã mất… thì mọi thứ đã quá muộn.”

Ngọc Lan cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Suốt bao năm qua, cô đã sống trong khó khăn, mất mẹ từ nhỏ, không biết cha là ai. Giờ đây, khi cô tìm được người có thể là cha ruột của mình, thì tất cả chỉ còn lại đau thương và hối hận.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt – gương mặt ông đượm buồn, ánh mắt chất chứa nỗi ân hận sâu thẳm.

—“Nếu mẹ còn sống… chắc bà sẽ rất đau lòng.”

Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào tim Lâm Thành Đạt. Ông bật cười chua chát.

—“Phải… ta đã đánh mất bà ấy mãi mãi. Nhưng nếu ta biết con là con gái ta, ta đã không để con phải khổ cực đến thế.”

Ngọc Lan siết chặt tay. Nước mắt cô chực trào, nhưng cô không cho phép mình khóc.

—“Nhưng giờ đã quá muộn, đúng không?”

Chủ tịch Thành Đạt nhìn cô, không nói gì. Ông biết, giữa họ đã tồn tại một khoảng cách không thể xóa nhòa – quá khứ, những mất mát, và cả những điều không thể thay đổi.

Ngọc Lan đứng dậy, cúi đầu chào:

—“Cảm ơn vì buổi phỏng vấn. Dù kết quả thế nào… cháu vẫn cảm ơn ông đã cho cháu biết sự thật.”

Cô xoay người, bước ra khỏi căn phòng rộng lớn ấy.

Lâm Thành Đạt chỉ có thể lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô khuất dần. Khi cánh cửa đóng lại, ông vùi mặt vào hai bàn tay run rẩy.

Ngoài kia, cơn mưa bắt đầu rơi… như tiếng khóc của một mối tình dang dở, như nỗi xót xa cho những điều đã không thể kịp níu giữ.

 

 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *