**Câu chuyện đầy cảm động về tình mẫu tử và sự công bằng của pháp luật:**
Cô bé bốn tuổi chỉ tay vào bố mình, hét lên trước tòa: *”Bà quan tòa ơi, bố con nói dối!”* khiến người đàn ông tái mặt. Phòng xử án nghiêm trang, không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi. Những ánh mắt tò mò từ phía người thân, phóng viên và những người dự khán đổ dồn về phía đôi vợ chồng đang đứng đối diện nhau trên bục xét xử. Quan tòa đẩy gọng kính, gõ nhẹ chiếc búa xuống mặt bàn, giọng nghiêm nghị: *”Phiên tòa ly hôn giữa nguyên đơn là anh Nguyễn Hoàng Tuấn và bị đơn là chị Trần Thị An chính thức bắt đầu.”*
Tuấn đứng thẳng người, dáng vẻ lịch lãm, đầy tự tin. Bộ vest đắt tiền cùng vẻ ngoài điển trai càng khiến anh ta trông như một người cha mẫu mực. Anh ta đưa mắt nhìn quanh, mỉm cười nhạt trước khi lên tiếng: *”Thưa tòa, tôi mong muốn dành quyền nuôi con vì tôi có đầy đủ điều kiện để đảm bảo cho bé Mai một cuộc sống tốt nhất. Tôi có nhà cửa, tài chính ổn định, trường học tốt. Và điều quan trọng nhất, tôi yêu con mình hơn bất cứ ai khác.”*
Ngồi đối diện, An cúi gằm mặt, đôi mắt hoe đỏ sau nhiều đêm mất ngủ. Hai bàn tay cô siết chặt vào nhau, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy. Giọng cô nghẹn ngào, từng lời nói ra như xé lòng: *”Tôi không có điều kiện như anh ấy, nhưng tôi là mẹ của Mai. Từ ngày con bé chào đời, tôi chưa từng rời xa nó một ngày nào. Tôi chỉ muốn con có một tuổi thơ trọn vẹn, được lớn lên trong tình yêu thương thực sự.”*
Tuấn khẽ nhếch môi, ánh mắt hiện rõ vẻ khinh thường. Anh ta nhìn thẳng vào An, giọng nói vẫn đều đều, lạnh lùng: *”Chị An à, chị nghĩ rằng chỉ cần tình thương là đủ ư? Bé Mai cần một môi trường giáo dục tốt, cần phát triển toàn diện. Tôi không phủ nhận chị yêu con, nhưng tình yêu không thể giúp con bé có một tương lai rực rỡ. Tôi tin rằng tôi là người thích hợp hơn để nuôi dạy con bé.”*
Quan tòa khẽ gật đầu, nhìn sang An, giọng điềm đạm: *”Bị đơn có ý kiến gì phản bác không?”* An nuốt nước mắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn con gái đang ngồi lặng lẽ bên cạnh. Bé Mai với mái tóc buộc hai bên, khuôn mặt non nớt, ngây thơ. Bàn tay nhỏ bé siết chặt mép váy. Mẹ cô hít một hơi thật sâu, định nói gì đó thì đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên, xé toạc không khí nặng nề của phòng xử: *”Bà quan tòa ơi, bố con nói dối!”*
Cả căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng tuyệt đối. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bé Mai. Đôi mắt long lanh của cô bé mở to, gương mặt đầy vẻ uất ức. Cô bé run run đứng dậy, chỉ tay thẳng vào Tuấn, giọng lắp bắp nhưng đầy quả quyết: *”Bố con không thương con đâu! Bố con nói dối! Bố đi chơi hoài, không ở nhà với con. Mẹ mới là người yêu con!”*
Tuấn sững người, khuôn mặt vốn bình thản bỗng chốc tái mét. Anh ta lúng túng, vội quay sang phía quan tòa, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: *”Thưa tòa, trẻ con không hiểu chuyện. Con bé chỉ nói theo mẹ nó thôi.”* Quan tòa nhíu mày, lặng lẽ quan sát bé Mai. Những người dự khán bắt đầu xì xào. Một số phóng viên nhanh chóng ghi chép, chụp ảnh. An vội kéo con gái vào lòng, nước mắt rơi lã chã: *”Con yêu, đừng nói nữa.”* Nhưng Mai lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiên định: *”Không mẹ! Bố con lúc nào cũng mắng mẹ. Bố không chơi với con đâu. Bố toàn đi làm với cô kia thôi!”*
Câu nói ngây thơ nhưng sắc bén như nhát dao đâm thẳng vào lòng Tuấn. Anh ta bối rối, mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn. Bầu không khí căng thẳng dâng cao. Luật sư của Tuấn vội đứng lên, cố gắng kiểm soát tình hình: *”Thưa tòa, trẻ con rất dễ bị ảnh hưởng tâm lý trong các vụ ly hôn. Tôi mong tòa hãy xem xét kỹ lưỡng những lời khai chưa đủ căn cứ này.”*
Quan tòa lặng lẽ gõ búa, ánh mắt đầy suy tư hướng về phía bé Mai. Cô bé lại nấc lên, đôi bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy áo mẹ. An run rẩy ôm con vào lòng, nước mắt chảy dài trên gò má gầy guộc: *”Xin tòa hãy để con bé ở lại với tôi.”* Tuấn ngồi lặng người, sự tức giận ánh lên trong mắt. Anh ta nhận ra tình thế không còn dễ kiểm soát như từng nghĩ.
Quan tòa đưa tay lên ra hiệu cho mọi người giữ trật tự, sau đó chậm rãi lên tiếng: *”Tòa sẽ xem xét lời khai của cháu bé, đồng thời tiếp tục thu thập chứng cứ để đưa ra phán quyết cuối cùng.”* Những ánh mắt đầy chờ đợi, những hơi thở nặng nề bao trùm lên phòng xử như một cơn bão sắp sửa bùng nổ. Tuấn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng giọt mồ hôi đã lấm tấm trên trán. An thì vẫn ôm chặt lấy con, lòng thầm cầu nguyện cho một phép màu để giữ bé Mai ở bên mình.
Những cơn gió rít mạnh ngoài khung cửa sổ kéo theo những ký ức ùa về trong tâm trí An như một cuốn phim tua chậm. Ngày ấy, cô đã từng tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản, rằng chỉ cần yêu đủ nhiều, mọi khoảng cách giàu nghèo đều trở nên vô nghĩa. Nhưng An đã sai, rất sai. Cô gặp Tuấn khi còn là một cô sinh viên mới ra trường, chân ướt chân ráo bước vào đời với bao ước mơ tươi đẹp. Tuấn khi ấy là một chàng trai phong độ, thành đạt, với vẻ ngoài lịch lãm và lời nói ngọt ngào như rót mật. Anh ta là giấc mơ của biết bao cô gái, và An cũng không phải ngoại lệ.
Bất chấp sự phản đối của gia đình vì gia cảnh chênh lệch, cô vẫn lao vào tình yêu ấy như con thiêu thân, tin rằng chỉ cần hai người yêu nhau, hạnh phúc sẽ tự khắc đến. Những ngày đầu sau đám cưới, An sống trong sự mơ màng của hạnh phúc. Tuấn vẫn dịu dàng, vẫn yêu thương cô như ngày đầu mới quen. Nhưng rồi, sau khi cô sinh bé Mai, mọi thứ dần thay đổi. Tuấn bắt đầu bận rộn hơn với công việc. Những bữa cơm tối bên nhau thưa dần, những tin nhắn yêu thương chẳng còn xuất hiện. Càng ngày, An càng cảm nhận rõ sự khoảng cách giữa hai người.
Cô vẫn nhớ như in những lần Tuấn trở về nhà muộn, người sực nức mùi rượu, quần áo xộc xệch. Mỗi khi cô nhắc nhở, ánh mắt anh ta liền ánh lên tia khó chịu: *”Em biết gì mà nói? Lo ở nhà chăm con cho tốt đi, đừng nhiều lời.”* An cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong. Cô không muốn cãi vã vì không muốn Mai chứng kiến cảnh bố mẹ to tiếng. Nhưng nỗi đau ấy cứ dần ăn mòn trái tim cô ngày này qua ngày khác.
An đã quen với việc cô độc trong chính ngôi nhà của mình. Đêm đến, cô ngồi bên giường nhìn Mai ngủ say, lòng trùng xuống. Cô biết con bé cần một người cha, nhưng người đàn ông ấy, dù đứng dưới một mái nhà, chưa từng thực sự là chỗ dựa cho hai mẹ con. Có những đêm Mai ốm, cả người nóng bừng lên, môi khô nứt nẻ. An cuống quýt ôm con vào lòng, đưa con đi bệnh viện giữa đêm mưa gió. Cô gọi cho Tuấn hàng chục cuộc, nhưng đầu dây bên kia chỉ là tiếng nhạc chuông kéo dài. Khi cô trở về nhà, nước mắt lã chã rơi trên đôi má gầy guộc. Đến sáng hôm sau, Tuấn mới về, khuôn mặt phớt lờ như chẳng có chuyện gì xảy ra: *”Em cứ làm quá mọi chuyện lên. Trẻ con sốt là chuyện bình thường.”* An cười cay đắng. Cô không thể trách ai khác ngoài chính bản thân mình vì đã đặt niềm tin nhầm người.
Mai lớn lên trong sự thiếu vắng tình thương từ bố. Có lần, khi con bé lắp bắp hỏi: *”Mẹ ơi, sao bố không về nhà ăn cơm với mình?”* Câu hỏi ấy như một nhát dao đâm vào tim An. Cô chỉ biết ôm con vào lòng, dỗ dành bằng những lời lẽ mà chính cô cũng không tin nổi: *”Bố bận lắm con à. Nhưng mẹ luôn ở đây với con.”* Thế rồi, sự thật cay đắng cuối cùng cũng lộ ra vào một ngày mưa tầm tã. An vô tình phát hiện tin nhắn lạ trên điện thoại của Tuấn, những dòng tin đầy yêu thương không phải dành cho cô. Cô lặng lẽ theo dõi và tận mắt nhìn thấy Tuấn tay trong tay cùng người phụ nữ khác bước vào một nhà hàng sang trọng. Nỗi đau như bóp nghẹt lấy trái tim cô. Cô không ghen, chỉ thấy tủi thân, thấy mình ngu ngốc đến mức nào.
Tối hôm đó, khi Tuấn trở về, An đã lấy hết can đảm để đối chất: *”Anh giải thích đi, người đàn bà đó là ai?”* Tuấn không hề tỏ ra hối lỗi. Ngược lại, anh ta còn cau có, quăng chiếc điện thoại lên bàn, giọng gay gắt: *”Đừng có mà soi mói vào đời tư của tôi! Tôi làm gì là chuyện của tôi. Cô có quyền gì mà chất vấn?”* An run lên, nước mắt chảy dài. Mai đứng nép sau cánh cửa, đôi mắt ngơ ngác nhìn mẹ. Nhưng Tuấn không dừng lại ở đó. Anh ta hét lên đầy giận dữ, khiến An ngã nhào xuống đất: *”Đừng có làm ầm lên! Cô nghĩ cô là ai mà dám lên mặt với tôi?”* Bé Mai khóc thét lên, chạy đến ôm chặt lấy mẹ, giọng run rẩy: *”Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con sợ lắm!”* An ôm con vào lòng, vết thương trên tay rỉ máu, nhưng nỗi đau trong tim còn lớn hơn gấp vạn lần. Nhìn ánh mắt sợ hãi của con, cô biết mình không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này thêm nữa.
An quyết định ly hôn, muốn giải thoát bản thân và con gái khỏi người đàn ông tàn nhẫn ấy. Nhưng Tuấn không dễ dàng buông tha. Anh ta hùng hổ ném đơn ly hôn vào mặt An, giọng cười khinh khỉnh: *”Cô tưởng tôi sẽ để cô yên sao? Tôi sẽ dành quyền nuôi con. Cô thì làm được gì cho nó ngoài việc suốt ngày than nghèo kể khổ? Tôi sẽ chứng minh với tòa rằng cô không đủ tư cách làm mẹ!”* An ôm con, nước mắt tuôn trào, nhưng lần này cô không còn sợ nữa. Cô biết mình sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ Mai, dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì.
Phòng xử án vẫn nghiêm trang và nặng nề như chính bầu không khí giữa hai con người đang đứng trước tòa. An ngồi bên góc bàn, đôi bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy vạt áo, ánh mắt không rời khỏi bé Mai. Cô bé ngồi ngoan ngoãn bên cạnh mẹ, đôi mắt tròn xoe nhìn quanh, có chút sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn. Trái lại, Tuấn vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, trên môi còn phảng phất một nụ cười tự tin. Bên cạnh Tuấn là luật sư đại diện, một người đàn ông trung niên sắc sảo với ánh mắt sắc bén và thái độ lạnh lùng. Hắn đứng dậy, giọng nói vang lên đều đều nhưng đầy tính thuyết phục: *”Thưa quý tòa, thân chủ của tôi, anh Nguyễn Hoàng Tuấn, là một doanh nhân thành đạt, có đầy đủ điều kiện vật chất và khả năng tài chính để chăm sóc bé Mai một cách tốt nhất. Trong khi đó, chị Trần Thị An hiện đang gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống.”*
Luật sư Tuấn đặt lên bàn một sấp tài liệu dày cộp, rồi đẩy nhẹ về phía quan tòa: *”Đây là báo cáo tài chính cá nhân của chị An trong ba năm gần đây. Như quý tòa có thể thấy, thu nhập của chị ấy không ổn định, thậm chí có lúc không đủ để trang trải sinh hoạt phí. Chúng tôi cho rằng một người mẹ như vậy không thể đảm bảo cho bé Mai một cuộc sống đầy đủ và tốt đẹp.”* An cắn chặt môi, cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe nhưng cố không để nước mắt rơi. Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào. Không ít ánh mắt thương hại đổ dồn về phía cô.
Tuấn đứng dậy, giọng nói của anh ta vang lên một cách trơn tru, đầy vẻ chân thành: *”Thưa tòa, tôi không có ý chê trách gì mẹ của bé Mai. Tôi chỉ muốn con mình có một tương lai sáng sủa hơn. Tôi tin rằng mình có thể mang lại điều đó: một môi trường sống đầy đủ, một nền giáo dục tiên tiến, những điều mà mẹ cháu không thể đáp ứng. Tôi chỉ muốn con có cuộc sống tốt đẹp hơn thôi.”* An giật mình, bàn tay siết chặt hơn. Cô biết rõ Tuấn không hề quan tâm đến con. Tất cả chỉ là vỏ bọc để thể hiện với thiên hạ. Nhưng cô không có bằng chứng để chứng minh điều đó, và ngay lúc này, mọi thứ như đang chống lại cô.
Luật sư Tuấn tiếp tục tung đòn chí mạng, lấy ra một vài bức ảnh và đưa lên trước mặt tòa: *”Đây là hình ảnh căn hộ hiện tại của chị An, một nơi không đủ tiện nghi để nuôi dạy một đứa trẻ. Ngoài ra, chúng tôi còn có bằng chứng cho thấy chị An từng bị stress nặng sau sinh, có dấu hiệu trầm cảm và không đủ khả năng chăm sóc con một cách chu toàn.”* Bàng hoàng nhìn những bức ảnh đó – là căn phòng trọ nhỏ bé của hai mẹ con, nơi An phải chắt chiu từng đồng để trang trải cuộc sống. Ánh mắt cô rơi xuống Mai, bé gái vẫn đang im lặng, đôi mắt long lanh ngập tràn lo lắng. Cô biết con bé đang sợ hãi, sợ rằng mình sẽ bị tách khỏi mẹ.
Quan tòa nhìn sang An, giọng nghiêm nghị: *”Chị An, chị có điều gì muốn trình bày trước những luận điểm từ phía nguyên đơn không?”* An hít một hơi sâu, đứng dậy, giọng cô run run nhưng kiên định: *”Thưa tòa, tôi không giàu có như anh Tuấn, nhưng tôi yêu con mình bằng cả trái tim. Tôi chưa từng để Mai thiếu thốn thứ gì về tình cảm. Tôi chấp nhận làm việc quần quật ngày đêm chỉ để lo cho con một bữa ăn đầy đủ. Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được tình yêu thương thật sự.”*
Tuấn cười nhạt, khẽ lắc đầu, tỏ vẻ coi thường. Anh ta quay sang Mai, cố gắng dịu giọng: *”Con yêu, con nói cho mọi người biết đi. Bố có yêu con không? Bố đã mua cho con rất nhiều đồ chơi mà mẹ không thể mua nổi, đúng không?”* Bé Mai ngước mắt nhìn bố, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay mẹ. Cô bé mím môi, đôi mắt ngập ngừng. Cô bé đang sợ. An khẽ siết nhẹ tay con, như muốn truyền cho con dũng khí. Nhưng Mai vẫn cúi đầu, không nói một lời nào.
Tuấn thấy vậy thì mỉm cười đắc thắng, tiếp tục nói với quan tòa: *”Trẻ con rất nhạy cảm, thưa tòa. Tôi tin rằng bé Mai cũng hiểu được ai có thể lo cho con bé một cuộc sống tốt đẹp hơn.”* Cả phòng xử án gần như ngả về phía Tuấn. Luật sư của An định lên tiếng nhưng bị Tuấn ngăn lại. Anh ta quay sang quan tòa, ánh mắt đầy tự tin, chuẩn bị kết thúc phần trình bày của mình thì đột nhiên: *”Bố nói dối! Bố không thương con đâu! Chỉ có mẹ thương con thôi!”* Giọng nói non nớt nhưng đầy quả quyết của bé Mai vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Cả căn phòng sững lại. Mọi ánh mắt dồn về phía cô bé. Mai run rẩy đứng lên, đôi mắt tròn xoe đẫm nước, chỉ thẳng vào bố, hét lớn: *”Bố lúc nào cũng đi chơi, không ở nhà với con! Bố không yêu con đâu!”* Tuấn đứng chết chân tại chỗ, khuôn mặt biến sắc. Anh ta không ngờ cô con gái nhỏ bé của mình lại phản ứng như vậy trước tòa. Bầu không khí trong phòng xử lập tức trở nên căng thẳng tột độ.
Quan tòa khẽ nghiêng người về phía trước, giọng trầm xuống: *”Cháu Mai, có thể nói rõ hơn không?”* Mai cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt váy, cô bé thút thít: *”Lúc nào con cũng phải chờ mẹ đón con. Bố không bao giờ đưa con đi học. Bố không yêu con như mẹ.”* An ôm lấy con, nước mắt rơi lã chã. Cô biết con gái mình cuối cùng cũng đã nói ra những điều chôn dấu bấy lâu. Tuấn thì hoàn toàn mất bình tĩnh, gương mặt lộ rõ sự lúng túng và giận dữ.
Quan tòa nghiêm nghị gõ búa: *”Tòa sẽ xem xét lại toàn bộ lời khai và chứng cứ. Phiên tòa tạm dừng tại đây.”* Bầu không khí trong phòng xử vẫn còn căng như dây đàn, nhưng rõ ràng thế cục đã dần xoay chuyển. Tuấn tái mặt, bàn tay siết chặt. An thì ôm con vào lòng, thở phào nhẹ nhõm. Trận chiến chưa kết thúc, nhưng ít nhất cô biết rằng công lý vẫn còn cơ hội lên tiếng.
Buổi sáng hôm sau, phiên tòa tiếp tục trong bầu không khí căng thẳng. An bước vào phòng xử với gương mặt bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm. Cô nắm chặt tay bé Mai, như thể truyền cho con sức mạnh để đối mặt với mọi chuyện. Tuấn đã có mặt từ trước, vẫn là bộ vest sang trọng và phong thái tự tin, nhưng ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ căng thẳng.
Thằng luật sư của An đứng dậy, giọng nói rõ ràng và dứt khoát: *”Thưa tòa, tôi xin trình bày thêm những bằng chứng chứng minh chị An là người đã trực tiếp chăm sóc bé Mai, chứ không phải anh Tuấn như phía bên nguyên đơn đã khẳng định.”* Ngay lập tức, một người phụ nữ trung niên bước lên bục nhân chứng. Đó là bác Hoa, hàng xóm của An, người đã chứng kiến từng khoảnh khắc của hai mẹ con suốt thời gian qua. Giọng bà trầm ấm, chân thành: *”Tôi sống cạnh nhà An nhiều năm nay. Tôi có thể khẳng định một điều: chính An là người chăm sóc bé Mai từ miếng ăn, giấc ngủ, dạy con học từng con chữ đầu tiên. Chưa bao giờ tôi thấy anh Tuấn ở nhà lâu hơn một tiếng đồng hồ.”*
Tuấn nhếch môi nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Anh ta chống tay lên bàn, giả vờ thờ ơ. Luật sư An tiếp tục: *”Bác có thấy anh Tuấn quan tâm đến con gái mình không?”* Bác Hoa thở dài, lắc đầu: *”Không hề. Có lần bé Mai bị sốt cao giữa đêm, An một mình bế con chạy sang nhà tôi cầu cứu mà lúc ấy gọi anh Tuấn không được. Toàn là chị ấy tự xoay sở. Anh ta chỉ xuất hiện trên mạng xã hội với những hình ảnh tiệc tùng sang trọng mà thôi.”* Cả phòng xử bắt đầu xì xào.
Luật sư An tiếp tục đưa ra những bức ảnh, giọng điềm tĩnh: *”Đây là bằng chứng cho thấy anh Tuấn thường xuyên xuất hiện tại các nhà hàng, quán bar cùng với một người phụ nữ khác. Trong khi đó, bé Mai ở nhà chỉ có một mình mẹ chăm sóc.”* Quan tòa cầm lấy sấp ảnh, từng tấm hình lần lượt hiện lên trước mắt tất cả mọi người. Trong ảnh, Tuấn khoác vai một người phụ nữ trẻ trung, cả hai cười đùa vui vẻ trong những bữa tiệc xa hoa. Đối lập với hình ảnh đó là những bức ảnh An ngồi trong phòng trọ nhỏ bé, ôm Mai vào lòng, kiên nhẫn dạy con từng con chữ. Ánh mắt quan tòa dần nghiêm lại. Ông gõ nhẹ xuống bàn: *”Anh Tuấn, anh có thật sự quan tâm đến con mình không?”*
Tuấn sững người, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Anh ta đứng dậy, cố gắng biện minh: *”Thưa tòa, tôi bận rộn công việc, thỉnh thoảng có đi gặp gỡ đối tác cũng là chuyện bình thường. Nhưng tôi vẫn luôn yêu thương và muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con gái mình.”* An mím môi, ánh mắt đầy nỗi đau. Cô không chịu nổi những lời giả dối ấy nữa. Mai nãy giờ vẫn im lặng, nhưng bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy tay mẹ, cảm nhận rõ sự run rẩy của mẹ mình.
Nhưng rồi, mọi thứ bỗng chốc vỡ vụn khi Tuấn bỗng mất bình tĩnh. Anh ta nhìn chằm chằm vào Mai, giọng gắt gỏng: *”Mày nói linh tinh gì thế?”* Cả phòng xử im bặt. Ánh mắt Mai mở to, sợ hãi. Cô bé run rẩy lùi lại, nước mắt bắt đầu trào ra. Mai không ngờ bố mình lại có thể hét lên với mình trước mặt nhiều người như vậy. Bé Mai lập tức chạy về phía mẹ, ôm chặt lấy An, tiếng khóc nấc nghẹn: *”Mẹ ơi, con sợ!”* Cảnh tượng ấy khiến cả phòng xử lặng đi. Những người có mặt không khỏi xót xa khi nhìn thấy cảnh cô bé run rẩy trong vòng tay mẹ.
Quan tòa im lặng quan sát, ánh mắt ông thoáng chút cảm thông. An cúi xuống, dịu dàng ôm lấy con, vỗ về lên lưng Mai, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định: *”Con đừng sợ. Mẹ ở đây. Mẹ sẽ luôn ở bên con.”* An ngẩng lên nhìn Tuấn, ánh mắt cô không còn sợ hãi hay yếu đuối như trước. Đó là ánh mắt của một người mẹ sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con mình.
Tuấn bối rối. Anh ta nhận ra mình vừa phạm một sai lầm nghiêm trọng. Những người có mặt trong phòng bắt đầu bàn tán. Những ánh nhìn dành cho anh ta bỗng chốc trở nên lạnh lùng hơn. Luật sư An nhân cơ hội đứng dậy, hướng về phía quan tòa: *”Thưa tòa, tôi tin rằng qua những gì vừa diễn ra, có thể thấy rằng anh Tuấn không hề thực sự quan tâm đến cảm xúc của con mình. Cháu bé rõ ràng sợ hãi trước chính người cha ruột của mình.”* Quan tòa trầm ngâm giây lát, sau đó gõ búa kết thúc phiên xét xử buổi sáng: *”Tòa sẽ xem xét tất cả các bằng chứng và đưa ra phán quyết trong phiên tiếp theo.”*
Tuấn lặng lẽ ngồi xuống ghế, gương mặt đầy căng thẳng. Anh ta không ngờ sự thật lại có thể phơi bày một cách rõ ràng đến vậy. Còn An, cô vẫn ôm con vào lòng, đôi mắt ánh lên sự kiên định. Bên ngoài phòng xử, nắng đã lên cao, nhưng trong lòng cô, một tia hy vọng le lói đã bắt đầu tỏa sáng.
Phiên tòa cuối cùng diễn ra trong không khí trầm lắng nhưng đầy căng thẳng. An ngồi lặng lẽ bên cạnh con gái, đôi mắt không rời khỏi vị quan tòa đang chuẩn bị đưa ra phán quyết. Cô nắm chặt bàn tay bé Mai, cảm nhận được những ngón tay nhỏ bé đang run lên từng hồi. Tuấn ngồi phía bên kia, đôi mắt giãn chặt xuống mặt bàn, vẻ mặt đăm chiêu, không còn sự tự tin ngạo mạn như những ngày đầu.
Quan tòa gõ nhẹ chiếc búa, giọng nói trầm tĩnh vang lên như một hồi chuông quyết định số phận của tất cả: *”Sau khi xem xét toàn bộ hồ sơ, chứng cứ và lời khai của các bên liên quan, tòa án quyết định…”* An nín thở, trái tim cô đập nhanh hơn. Tuấn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy lo lắng. *”…giao quyền nuôi dưỡng cháu Nguyễn Mai Anh cho chị Trần Thị An. Anh Nguyễn Hoàng Tuấn có trách nhiệm gửi tiền phụ cấp nuôi dưỡng 5 triệu đồng mỗi tháng cho đến khi bé Nguyễn Mai Anh đủ 18 tuổi.”*
Một giây lặng thinh bao trùm cả phòng xử. Rồi ngay sau đó, tiếng khóc nghẹn ngào của bé Mai vang lên. Cô bé nhào vào lòng mẹ, ôm chặt lấy An, nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn: *”Mẹ ơi, chúng ta không xa nhau nữa, phải không?”* An nghẹn ngào ôm con vào lòng, giọng nói dịu dàng như bao lần cô vẫn vỗ về con mỗi đêm: *”Đúng rồi con yêu. Mẹ con mình luôn bên nhau.”* Cô vuốt nhẹ mái tóc mềm của con gái, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má. Mai dụi mặt vào lòng mẹ, như tìm thấy bến đỗ bình yên sau những ngày tháng bất an.
Tuấn ngồi bất động, đôi mắt đỏ hoe nhìn cảnh tượng trước mặt. Giây phút đó, anh ta chợt nhận ra: dù bản thân có bao nhiêu tiền bạc, có thể mua được những món đồ đắt giá nhất, nhưng tình yêu thương chân thành từ con gái thì không thể nào có được bằng vật chất. Anh ta cúi đầu, bàn tay nắm chặt, hối hận tràn ngập trong lòng.
Quan tòa tiếp tục đọc phán quyết: *”Anh Nguyễn Hoàng Tuấn được quyền thăm nom con theo quy định, nhưng phải có sự giám sát từ phía tòa. Mọi hành vi tác động tiêu cực đến cháu bé đều sẽ bị xử lý theo pháp luật.”* Tuấn khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt anh ta trống rỗng. Giờ đây, mọi thứ anh ta từng tự hào – tiền bạc, địa vị – đều trở nên vô nghĩa khi không thể có được tình yêu của con gái. Anh ta đã thua, không phải trước An, mà là thua trước chính sự giả dối và ích kỷ của bản thân.
An đứng dậy, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhõm. Cô nắm lấy bàn tay bé Mai, siết chặt lấy con như thể sợ rằng nếu lỏng ra, con bé sẽ lại rời xa mình. Hai mẹ con chậm rãi rời khỏi phòng xử án. Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ của buổi trưa chiếu xuống. Mai mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Cô bé nhảy chân sáo bên cạnh mẹ, hạnh phúc đến mức quên đi tất cả những giọt nước mắt đã rơi suốt thời gian qua.
Tuấn vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hai mẹ con dần khuất xa. Bóng lưng nhỏ bé của Mai trong vòng tay mẹ như một lời nhắc nhở rằng anh ta đã đánh mất điều quý giá nhất đời mình. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh mãi, để lại trong lòng Tuấn một sự trống trải vô tận.
Kết thúc phiên tòa, mọi người lần lượt ra về. Nhưng câu chuyện về một người cha giàu có nhưng vô tâm và một người mẹ nghèo khổ nhưng đầy tình yêu thương vẫn còn đọng lại trong tâm trí họ. Bởi lẽ, tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được tình cảm chân thành. Và tình yêu của một người mẹ dành cho con là thứ vô giá, không gì có thể thay thế. Câu chuyện của hai mẹ con An – bé Mai đã khép lại với một cái kết đầy cảm động. Giữa muôn vàn khó khăn, tình yêu thương chân thành của người mẹ đã chiến thắng mọi toan tính vật chất. Bởi lẽ, hạnh phúc đích thực không đến từ tiền bạc hay danh vọng, mà đến từ sự quan tâm và hy sinh vô điều kiện.
Hy vọng câu chuyện này đã chạm đến trái tim của bạn, để mỗi chúng ta hiểu rằng: tình cảm gia đình là điều quý giá nhất, không gì có thể đánh đổi.