Ông già đi dép tổ ong vào mua ô tô, nhân viên c/h/ê ngh/èo không ai tiếp để rồi 5 phút sau thì…

Một nhân viên trẻ, tên Minh, quan sát từ xa rồi khẽ lắc đầu. Anh ta thì thầm với đồng nghiệp:

  • Chắc lại một ông già rảnh rỗi vào đây ngắm xe cho vui thôi.

Không ai bước tới tiếp ông cả. Ông lặng lẽ đi dọc các dãy xe, đôi mắt sáng lên khi thấy một chiếc SUV màu đen bóng loáng. Ông đưa tay chạm nhẹ vào lớp sơn mượt mà của xe, vẻ trầm tư.

Một nhân viên nữ tên Hoa cuối cùng cũng miễn cưỡng bước tới, nhưng giọng điệu không mấy nhiệt tình:

  • Bác cần gì ạ?

Ông già mỉm cười hiền hậu:

  • Bác muốn mua một chiếc xe. Chiếc này bao nhiêu cháu?

Hoa cười nhạt:

  • Dạ, chiếc này gần 4 tỷ bác ạ.

Ông gật gù:

  • Ừ, được đấy. Cho bác xem thông số kỹ thuật.

Minh nghe thấy liền bật cười:

  • Chắc bác ấy xem cho biết thôi chứ tầm này thì…

Hoa cũng nghĩ vậy nhưng vẫn đưa ra tờ brochure. Ông lật giở từng trang, đôi mắt ánh lên sự thích thú.

  • Cháu có thể mở cửa cho bác xem nội thất không?

Hoa lưỡng lự một chút rồi mở cửa xe. Ông già bước vào, đưa tay vuốt ve vô-lăng, ghế da, mắt sáng lên như một đứa trẻ vừa nhận quà.

Minh đứng gần đó chép miệng:

  • Bác xem vậy thôi chứ chắc gì đã mua, mất thời gian quá!

Lúc này, một nhân viên mới tên Nam bước tới, nhìn thấy ông già và niềm đam mê trong ánh mắt ông. Dù biết mình là nhân viên mới, anh vẫn quyết định tiếp đón ông một cách tận tình.

  • Cháu chào bác! Bác có quan tâm đến chiếc SUV này đúng không ạ? Để cháu tư vấn thêm cho bác nhé!

Minh nhếch mép cười mỉa:

  • Thằng này mới làm, chưa biết gì rồi. Tư vấn làm gì cho mất thời gian!

Nhưng Nam không quan tâm đến những lời xì xào. Anh vẫn kiên nhẫn giải thích từng chi tiết về chiếc xe cho ông già, từ động cơ, công nghệ cho đến tiện ích bên trong.

Sau một hồi nghe Nam tư vấn, ông già gật đầu hài lòng, rồi quay sang nhìn Minh và Hoa, nói chậm rãi:

  • Bác mua chiếc này. Thanh toán tiền mặt ngay.

Hoa và Minh há hốc mồm, tưởng ông đang đùa. Hoa dè dặt:

  • Bác nói… bác mua luôn ạ?

Ông già gật đầu:

  • Ừ, bác mua. Nhưng bác muốn gặp quản lý.

Hoa lúng túng, vội vàng gọi quản lý ra. Khi quản lý showroom xuất hiện, ông già bình thản nói:

  • Tôi muốn mua chiếc xe này. Nhưng không phải từ mấy đứa trẻ khinh người kia. Tôi muốn nhân viên Nam nhận hoa hồng.

Minh và Hoa chết sững. Quản lý ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ sắp xếp để Nam tiếp tục hoàn tất thủ tục.

Nam không giấu được niềm vui và sự xúc động. Anh dẫn ông vào phòng VIP, lấy nước mời ông và hoàn tất giấy tờ. Khi đến phần thanh toán, ông rút từ túi áo ra một xấp sổ đỏ, đặt lên bàn:

  • Tôi thanh toán bằng tiền mặt. Nếu thiếu, tôi sẽ thế chấp đất ngay bây giờ.

Ai nấy đều trố mắt. Hóa ra ông già này không phải người nghèo khổ, mà là một đại gia ngầm, chủ sở hữu nhiều mảnh đất giá trị.

Sau khi hoàn tất thủ tục, ông quay lại nhìn Minh và Hoa, nở nụ cười hiền hòa:

  • Đừng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, các cháu ạ. Người có tiền thật không phải lúc nào cũng khoác lên mình đồ hiệu hay đi xe sang. Nếu không biết đối xử với mọi khách hàng bằng sự tôn trọng, các cháu sẽ đánh mất những cơ hội lớn.

Minh và Hoa cúi đầu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Nam thì nhận được sự khen ngợi từ quản lý và cả sự kính trọng từ đồng nghiệp. Đây là phần thưởng xứng đáng cho sự tận tâm của anh.

Sau khi nhận chìa khóa, ông già lái chiếc xe mới rời đi. Câu chuyện về ông lan truyền khắp showroom, trở thành bài học nhớ đời cho tất cả nhân viên.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *