Bà lão nhặt được đứa trẻ bị bỏ rơi trước hiên nhà, 15 năm sau, đứa bé phải phẫu thuật thì

Trong một đêm mưa tầm tã, bà lão sống một mình trong căn nhà nhỏ ven làng bỗng nghe thấy tiếng khóc yếu ớt ngoài hiên. Khi mở cửa, bà phát hiện một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi trong chiếc giỏ cũ kỹ, chỉ được quấn hờ một tấm khăn mỏng. Nhìn gương mặt đỏ hỏn, đôi mắt nhắm nghiền vì lạnh, bà không kìm được lòng mà ôm nó vào lòng, vỗ về như thể đó là đứa cháu ruột thịt của mình.

Dù tuổi đã xế chiều, cuộc sống lại chẳng mấy dư dả, nhưng bà quyết định nuôi nấng đứa bé. Bà đặt tên nó là Minh – với mong muốn sau này nó sẽ có một tương lai tươi sáng.

Năm tháng trôi qua, Minh lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Dù nghèo khó, bà vẫn dành cho Minh tất cả những gì tốt đẹp nhất. Bà chắt chiu từng đồng bạc lẻ kiếm được từ việc nhặt ve chai, bán rau để nuôi Minh khôn lớn.

inh rất ngoan ngoãn, lễ phép và hiểu chuyện. Dù nhiều lần bị bạn bè trêu chọc vì không có cha mẹ, cậu chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, bởi với cậu, bà là cả thế giới.

Năm Minh 15 tuổi, cậu bắt đầu có những biểu hiện sức khỏe bất thường. Ban đầu chỉ là những cơn đau nhẹ, nhưng dần dần nó trở nên nghiêm trọng hơn. Một ngày, cậu ngất xỉu ngay trên đường đi học về.

Bà lão hốt hoảng đưa Minh đến bệnh viện. Sau khi làm hàng loạt xét nghiệm, bác sĩ thông báo Minh mắc một căn bệnh về tim và cần phẫu thuật gấp. Chi phí ca phẫu thuật quá lớn, khiến bà lão rơi vào tuyệt vọng. Bà chạy vạy khắp nơi, thậm chí còn định bán căn nhà nhỏ duy nhất mình có để cứu lấy đứa cháu. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là bác sĩ cho biết Minh cần một người hiến tạng phù hợp để có thể thực hiện ca mổ.

Đúng lúc tưởng chừng như không còn hy vọng, một người phụ nữ lặng lẽ tìm đến bệnh viện. Đó là một người phụ nữ trung niên, gương mặt hốc hác, ánh mắt chất chứa sự day dứt. Khi nhìn thấy Minh nằm bất động trên giường bệnh, bà ta không kìm được nước mắt.

Bà lão ngạc nhiên khi người phụ nữ ấy quỳ xuống trước mặt mình và nghẹn ngào nói:

  • “Tôi là mẹ ruột của thằng bé… Tôi chính là người đã bỏ rơi con mình 15 năm trước!”

Bà lão sững sờ, trong khi Minh – dù chưa hiểu chuyện gì – cũng cảm nhận được sự chấn động. Người phụ nữ kể lại câu chuyện đầy nước mắt:

Ngày đó, bà mang thai Minh trong hoàn cảnh éo le. Bị gia đình từ mặt vì trót yêu một người đàn ông nghèo khó, bà bị người thân ép buộc phải từ bỏ đứa trẻ. Trong lúc cùng quẫn, không tìm được lối thoát, bà đã đặt Minh trước hiên nhà bà lão với hy vọng ai đó sẽ nuôi dưỡng con mình. Nhưng sau khi rời bỏ con, bà đã hối hận suốt 15 năm qua. Bà luôn âm thầm dõi theo con từ xa, muốn tìm cơ hội nhận lại con nhưng không dám. Đến khi nghe tin Minh lâm bệnh nặng, bà biết mình không thể chần chừ thêm nữa.

Sau khi xét nghiệm, bác sĩ xác nhận người phụ nữ có tạng phù hợp để hiến cho Minh. Không do dự, bà quyết định hiến một phần cơ thể mình để cứu con trai.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, bà lão nắm chặt tay Minh, nhẹ nhàng nói:

  • “Dù con biết mẹ ruột là ai, nhưng suốt 15 năm qua, bà mới là người yêu thương con nhất.”

Minh rơi nước mắt. Cậu không biết phải làm sao trước sự thật này. Cậu cảm nhận được tình thương từ cả hai người mẹ: một người đã sinh ra cậu, còn một người đã nuôi dưỡng cậu suốt bao năm.

Ca phẫu thuật thành công. Minh tỉnh lại trong nước mắt và niềm hạnh phúc của cả hai người phụ nữ. Người mẹ ruột sau ca hiến tạng đã lặng lẽ rời đi, chỉ mong Minh được sống hạnh phúc.

Minh trở về bên bà lão, tiếp tục sống cuộc đời mà bà đã hy sinh tất cả để mang lại cho cậu. Cậu hiểu rằng, gia đình không chỉ được tạo nên bởi máu mủ, mà còn bởi tình yêu thương vô điều kiện. Từ đó, Minh cố gắng học hành chăm chỉ, quyết tâm trở thành một bác sĩ để sau này có thể cứu giúp những người như mình, cũng như báo đáp công ơn của bà – người mẹ thứ hai trong đời cậu.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *