Cȏ Gáι Trẻ Kết Hȏп Vớι Đạι Gιa U70, Một Năm Sau Bí Mật Độпg Trờι Bị PҺơι Bàү

Linh sinh ra trong một gia đình nghèo khó tại một ngôi làng nhỏ, nơi những cánh đồng lúa trải dài đến tận chân trời. Mẹ cô mất sớm vì bệnh tật, cha cô – một người đàn ông gầy gò với mái tóc bạc sớm – ngày ngày còng lưng làm thuê, kiếm từng đồng nuôi con gái. Linh lớn lên trong cảnh túng thiếu, từ nhỏ đã quen với việc ăn cơm độn khoai, mặc quần áo cũ vá chằng chịt. Nhưng dù nghèo, cô vẫn luôn mơ về một ngày nào đó có thể đổi đời, rời khỏi ngôi làng này để có một cuộc sống sung túc.

Năm 20 tuổi, Linh được nhiều người trong làng khen ngợi vì nhan sắc mặn mà: làn da trắng ngần và đôi mắt đượm buồn đầy cuốn hút. Những chàng trai cùng tuổi theo đuổi cô không ít, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Bởi trong đầu cô chỉ có một mục tiêu duy nhất: làm sao để thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ này. Cô từng mơ về một tình yêu đẹp, nhưng cuộc sống thực tế khiến cô nhận ra tình yêu không thể giúp cô thoát khỏi cảnh bần hàn.

Một chàng trai cùng làng là người duy nhất mà cô có chút trúng động – Minh, hiền lành, chăm chỉ nhưng cũng nghèo như cô. Họ từng có những tháng ngày hạnh phúc cùng nhau đi dạo bên bờ sông, kể cho nhau nghe những ước mơ giản dị. Minh luôn nói rằng chỉ cần hai người cùng cố gắng, họ có thể xây dựng một cuộc sống tốt hơn. Nhưng Linh hiểu rằng dù cố gắng đến đâu, họ cũng khó có thể thoát khỏi cảnh khổ.

Một ngày nọ, một người mai mối đến nhà Linh với một lời đề nghị mà cô không thể nào ngờ tới: ông Hùng – một doanh nhân giàu có, chủ của chuỗi khách sạn lớn trong thành phố – đang tìm vợ. Dù đã ngoài 70, ông ta vẫn chưa có người thừa kế và mong muốn có một người vợ trẻ để sinh con. Biết về hoàn cảnh của Linh, người mai mối khuyên cô nên nắm bắt cơ hội này. Nếu cô đồng ý, không chỉ bản thân cô mà cả gia đình cô cũng sẽ được sống trong nhung lụa.

Cha Linh nghe xong thì thở dài, ánh mắt ông đượm buồn nhưng không phản đối. Ông biết con gái mình đã phải chịu khổ quá nhiều. Nếu đây là con đường giúp nó có một cuộc sống tốt hơn, ông cũng không nỡ ngăn cản.

Linh trằn trọc nhiều đêm, suy nghĩ về lời đề nghị ấy. Một phần trong cô phản đối, nhưng một phần khác lại thôi thúc cô chấp nhận – đó là cơ hội đổi đời mà cô hằng mong đợi.

Ngày Minh biết tin, anh vội vã tìm đến nhà Linh. Ánh mắt anh đỏ hoe, giọng nói đầy khẩn thiết: “Linh, em thực sự muốn lấy một người hơn em 50 tuổi chỉ vì tiền sao? Em có nghĩ đến hạnh phúc của mình không?” Linh quay đi, tránh ánh mắt của Minh: “Hạnh phúc ư? Nếu chỉ có tình yêu mà không có tiền, anh nghĩ chúng ta có thể sống tốt sao? Minh, em không thể chờ đợi cả đời chỉ để mong có một ngày khá hơn. Em cần một cuộc sống ổn định, cần một tương lai.”

Minh siết chặt nắm tay rồi buông thõng: “Anh biết mình không thể thay đổi quyết định của cô. Nếu em đi con đường này, chúng ta sẽ không còn gì với nhau nữa.” Linh không đáp, trái tim cô đau nhói khi nhìn Minh quay lưng bước đi. Nhưng cô tự nhủ mình không được yếu lòng.

Đám cưới của Linh và ông Hùng diễn ra trong sự ngỡ ngàng của cả làng. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp khoác lên mình bộ váy cưới xa hoa, sánh bước bên một người đàn ông già nua. Ông Hùng nhìn cô với ánh mắt đầy mãn nguyện, còn Linh thì cố nở nụ cười dù trong lòng vẫn có chút bất an.

Sau lễ cưới, Linh theo chồng về căn biệt thự lớn trong thành phố. Đó là một tòa nhà nguy nga, lộng lẫy, nơi mọi thứ đều được trang hoàng bằng những vật liệu đắt tiền. Nhưng ngay từ lúc bước vào, Linh đã cảm thấy một sự lạnh lẽo khó hiểu. Dù có rất nhiều người hầu trong nhà, nhưng ai cũng lặng lẽ, ít nói. Cô nhận ra họ không dám nhìn thẳng vào mắt ông Hùng, thậm chí có vẻ sợ hãi.

Đêm tân hôn, ông Hùng tỏ ra rất dịu dàng với Linh. Ông ta kể về cuộc đời mình, về những thành công mà ông đạt được, về mong muốn có một người vợ trẻ để cùng ông chia sẻ những năm tháng cuối đời. Linh lắng nghe, cố gắng đóng vai một người vợ hiền thảo. Nhưng khi ánh mắt ông Hùng trở nên sâu thẳm và bí hiểm, cô chợt rùng mình.

Giữa đêm khuya, Linh thức dậy vì một tiếng động lạ. Cô nhìn quanh phòng, thấy ông Hùng vẫn đang ngủ say bên cạnh. Tiếng động phát ra từ đâu đó dưới tầng trệt. Cô bước xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa phòng. Hành lang dài hút ánh đèn vàng mờ ảo càng khiến cô có cảm giác bất an. Cô đi xuống cầu thang, đôi chân trần lạnh buốt khi chạm vào nền đá hoa cương.

Tiếng động phát ra từ một cánh cửa cuối hành lang. Đó là một cánh cửa gỗ nặng nề, có một ổ khóa lớn. Cô nhìn quanh không thấy ai, rồi khẽ áp tai vào cánh cửa. Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên từ bên trong. Linh giật mình lùi lại, trái tim đập loạn nhịp. Ai đó đang ở trong đó, nhưng là ai và tại sao căn phòng này lại bị khóa?

Trước khi cô kịp suy nghĩ thêm, một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau: “Em đang làm gì ở đây?” Linh quay phắt lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ông Hùng đứng đó, ánh mắt không còn dịu dàng như ban ngày nữa. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một sự nguy hiểm đang bủa vây.

Linh đứng chết lặng, đôi mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Ánh đèn hành lang hắt lên khuôn mặt già nua của ông Hùng, làm nổi bật những nếp nhăn sâu hoắm và đôi mắt tối tăm khó lường. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như thể mình đang đối diện với một con người hoàn toàn khác – không còn là người chồng giàu có, quyền lực nhưng điềm đạm như cô từng nghĩ, mà là một kẻ bí ẩn và đầy nguy hiểm.

Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh: “Em… em chỉ nghe thấy tiếng động nên tò mò thôi ạ.” Ông Hùng không rời mắt khỏi cô, bước đến gần và nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô. Bàn tay ông lạnh ngắt, cứng rắn như gọng kìm: “Đây là khu vực cấm trong nhà, không ai được phép đến gần, kể cả em. Đi.”

Linh nuốt khan, khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi.” Ông Hùng quan sát cô thêm vài giây rồi buông tay: “Muộn rồi, chúng ta về phòng thôi.”

Trở lại giường, Linh nằm im, mắt nhìn lên trần nhà nhưng trong lòng lại dậy sóng. Cánh cửa kia chứa đựng điều gì mà ông ta không muốn ai bén mảng đến? Và ai là người đã phát ra tiếng động? Cô cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nhưng đồng thời, sự tò mò trong cô càng lớn hơn.

Những ngày sau đó, Linh bắt đầu để ý đến những biểu hiện khác thường trong căn biệt thự. Những người hầu luôn giữ thái độ dè chừng khi thấy cô, như thể họ muốn nói điều gì đó nhưng lại sợ hãi không dám mở lời. Mỗi khi cô bước vào phòng khách hay khu bếp, mọi người lập tức cúi đầu, lảng tránh ánh mắt cô.

Có lần, cô thử hỏi một người giúp việc già về căn phòng bị khóa, nhưng bà ta chỉ lắc đầu thì thầm một câu duy nhất: “Đừng hỏi về nó. Hãy quên đi vì sự an toàn của chính cô.” Những lời ấy chỉ càng khiến Linh thêm bất an.

Một đêm, cô quyết định làm rõ mọi chuyện. Chờ đến khi ông Hùng đã ngủ say, cô rón rén rời khỏi phòng. Căn biệt thự chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi rít qua khe cửa sổ. Cô đi men theo hành lang, từng bước thật nhẹ, trái tim đập thình thịch.

Khi đến trước cánh cửa bị khóa, cô áp tai vào lắng nghe. Ban đầu, mọi thứ im lặng. Nhưng rồi rất khẽ, có một tiếng thì thầm vang lên bên trong. Tiếng thì thầm ấy không rõ ràng, như thể ai đó đang nói chuyện với chính mình hoặc với một ai đó khác. Linh rùng mình. Cô nhìn quanh rồi thử đẩy nhẹ tay nắm cửa, nhưng nó vẫn khóa chặt.

Cô không muốn bỏ cuộc. Nếu có chìa khóa, cô chắc chắn sẽ mở nó ra.

Sáng hôm sau, cô bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, hy vọng có thể lấy được chìa khóa từ đâu đó trong biệt thự. Cô dò xét từng phòng, từng ngăn kéo, từng chiếc tủ, nhưng ông Hùng không phải kẻ dễ để sơ hở.

Cuối cùng, khi gần như bỏ cuộc, cô phát hiện ra một chiếc chìa khóa nhỏ dấu trong một hộc tủ trong phòng làm việc của ông. Tim cô đập mạnh khi cầm nó trên tay. Đây có thể là thứ cô đang tìm kiếm.

Đêm đó, cô đợi đến khi mọi người trong nhà đã yên giấc rồi lén lút đi xuống hành lang. Cô siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, cảm thấy vừa hồi hộp vừa sợ hãi khi đứng trước cánh cửa. Cô hít sâu một hơi rồi tra chìa vào ổ khóa. Tiếng “cạch” êm khẽ vang lên trong đêm tối. Cô đẩy cửa ra.

Bên trong là một căn phòng tối đen, chỉ có một chiếc cửa sổ nhỏ lọt ra một chút ánh trăng mờ nhạt. Không gian ngập trong một mùi ẩm mốc pha lẫn một thứ gì đó khó chịu hơn – một mùi tanh nồng như máu. Linh bước vào, trái tim đập dữ dội. Mắt cô dần quen với bóng tối, và rồi cô nhìn thấy một người phụ nữ bị xích vào góc phòng.

Cô ta gầy gò, tóc rũ rượi che gần hết khuôn mặt, nhưng qua ánh sáng mờ, Linh có thể thấy những vết bầm tím trên da thịt. Cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt thất thần như thể cô ta đã sống trong bóng tối này quá lâu. Linh há hốc miệng, lùi lại một bước.

“Xin cô… cứu tôi…” – giọng nói yếu ớt vang lên.

Nhưng trước khi Linh kịp phản ứng, một tiếng động lớn phía sau làm cô giật bắn mình. Cô quay đầu lại và đối diện với ánh mắt giận dữ của ông Hùng.

Linh đứng chết lặng khi ánh mắt chạm vào gương mặt giận dữ của ông Hùng. Hắn không còn vẻ điềm đạm thường ngày mà thay vào đó là sự lạnh lùng đầy đe dọa. Cánh cửa sau lưng cô đóng sầm lại, giam chặt Linh trong căn phòng tối tăm với người phụ nữ đang bị xích. Không khí trở nên ngột ngạt.

Linh siết chặt hai tay, cảm giác như máu trong người đông cứng. Cô không biết phải làm gì, không biết phải đối diện với người chồng đáng sợ này như thế nào.

“Em không nên ở đây.” – giọng ông Hùng vang lên trầm đục, không mang theo một chút cảm xúc.

Linh lùi lại một bước, cảm giác sống lưng lạnh buốt: “Tại sao cô ấy lại bị nhốt ở đây?” – cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù cổ họng khô khốc.

Ông Hùng nhìn cô một lúc lâu rồi chậm rãi bước đến gần người phụ nữ đang bị xích. Ông ta cúi xuống, chạm vào mái tóc rối bù của cô ta như thể đang vuốt ve một món đồ cổ kỹ mà hắn từng yêu quý: “Cô ta là vợ cũ của anh vậy.” – hắn nói nhẹ nhàng nhưng trong giọng điệu có gì đó khiến Linh rùng mình.

Linh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn: “Vợ cũ? Nhưng ông ta chưa từng nhắc đến điều này.”

Người phụ nữ rùng mình, đôi mắt hoảng loạn nhìn Linh như cầu cứu. Cô ta muốn nói gì đó nhưng sợ hãi đến mức chỉ có thể run rẩy.

Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng không để nỗi sợ kiểm soát: “Nếu cô ấy là vợ cũ của anh, tại sao lại bị nhốt ở đây? Anh đã làm gì cô ấy?”

Ông Hùng bật cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đến rợn người: “Em nghĩ anh là ai, Linh? Một người chồng đ có chu đáo, yêu thương em như em vẫn tưởng à?”

Linh siết chặt nắm tay. Cô nhận ra mình đã bị lừa dối suốt thời gian qua. Người đàn ông này không phải là người mà cô nghĩ: “Anh đã làm gì cô ấy?” – cô lặp lại, lần này giọng đầy sự tức giận và phẫn nộ.

Ông Hùng nghiêng đầu nhìn Linh như thể đang đánh giá một con mồi trước khi ra tay: “Cô ta phản bội anh.” – hắn nói, giọng đanh lại. “Anh đã yêu cô ta, trao cho cô ta tất cả, nhưng cuối cùng cô ta lại muốn bỏ anh để chạy theo một kẻ khác. Em có biết cảm giác bị phản bội đau đớn thế nào không?”

Linh cảm thấy gai ốc nổi đầy người. Cô nhìn sang người phụ nữ, thấy trong đôi mắt cô ta là sự sợ hãi tột độ: “Vậy nên anh đã nhốt cô ấy lại?” – cô hỏi, giọng run run.

Ông Hùng gật đầu như thể việc đó là điều hiển nhiên: “Anh không thể để cô ta đi. Cô ta là của anh, mãi mãi.”

Linh cảm thấy sự tức giận dâng trào. Cô không thể tin được người đàn ông mà mình kết hôn lại có thể tàn nhẫn đến vậy. Cô phải làm gì đó. Nhưng cô biết mình không thể manh động. Cô cố lấy lại bình tĩnh, nhìn ông Hùng: “Vậy còn em thì sao?” – cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

Ông Hùng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối sẫm: “Em là một cô gái ngoan, Linh. Em không phản bội anh, đúng không?”

Cô cảm thấy tim mình đập mạnh hơn: “Nếu em nói là không, anh sẽ tin chứ?”

Hắn im lặng một lúc rồi cười khẽ: “Anh luôn muốn tin em.”

Linh nhạ cô gật đầu chậm rãi: “Vậy thì anh hãy để cô ấy đi. Nếu cô ấy đã phản bội anh, vậy việc giữ cô ấy ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”

Ông Hùng nheo mắt như thể đang cân nhắc lời cô nói. Linh biết đây là cơ hội duy nhất của cô. Cô phải thuyết phục hắn, ít nhất là kéo dài thời gian.

Không khí trong phòng nặng nề. Người phụ nữ vẫn run rẩy, nhưng ánh mắt cô ta ánh lên một tia hy vọng. Ông Hùng nhìn Linh một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Em muốn anh thả cô ta?”

Linh gật đầu, giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể: “Đúng. Nếu anh thực sự yêu em, anh hãy cho em thấy rằng anh có thể buông bỏ quá khứ.”

Hắn cười nhạt: “Em thông minh lắm, Linh. Nhưng anh không chắc anh có thể làm vậy.”

Cô biết mình đang đi trên lưỡi dao, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô phải tiếp tục, dù chỉ có một chút cơ hội: “Anh có thể.” – cô thì thầm. “Vì em tin vào anh.”

Hắn im lặng rồi đột nhiên tiến đến gần cô, đặt tay lên vai cô: “Nếu em dối anh, em sẽ có kết cục giống như cô ta.”

Linh cảm thấy hơi thở nghẹn lại, nhưng cô vẫn giữ vững ánh mắt: “Em không dối anh.”

Hắn quan sát cô thêm một lúc rồi quay lại nhìn người phụ nữ bị xích: “Anh sẽ suy nghĩ về điều đó.” – hắn nói.

Linh biết mình chưa thể thuyết phục hoàn toàn, nhưng ít nhất cô đã gieo vào đầu hắn một suy nghĩ. Cô chỉ cần một cơ hội để hành động. Cô chỉ hy vọng rằng khi cơ hội ấy đến, cô có đủ dũng khí để thoát khỏi cơn ác mộng này.

Linh hít một hơi thật sâu, cảm giác từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên sống lưng. Cô không thể để sự sợ hãi chi phối mình. Nếu muốn thoát khỏi nơi này, cô cần một kế hoạch hoàn hảo. Ánh mắt cô lén lút lướt qua căn phòng, tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể giúp cô trốn thoát.

Ông Hùng vẫn đứng đó, bóng lưng cao lớn che khuất một phần ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn trần. Hắn ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bị xích như đang cân nhắc điều gì đó. Linh biết cô chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu cô thất bại, cô có thể sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai.

“Anh Hùng…” – Linh khẽ gọi, cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh. “Anh có thể mở khóa cho cô ấy được không? Em muốn thấy cô ấy đứng lên.”

Hắn quay lại, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc: “Tại sao em quan tâm đến cô ta đến vậy?”

Linh nở một nụ cười nhỏ, dù bên trong cô đang run rẩy: “Bởi vì em muốn hiểu rõ hơn về người mà anh đã từng yêu. Nếu cô ấy thực sự đã phản bội anh, em muốn tự mình nhìn thấy.”

Ông Hùng im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi bước đến bên cạnh chiếc ghế nơi người phụ nữ đáng thương kia đang ngồi. Hắn ta cúi xuống, rút chiếc chìa khóa nhỏ từ túi áo. Ánh kim loại lóe lên trong bóng tối. Linh cảm thấy tim mình đập thình thịch. Đây là thời điểm quyết định.

Tiếng “tách” êm vang lên khi chiếc còng sắc mở ra. Người phụ nữ giật mình, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Cô ta dường như không thể tin rằng sau bao nhiêu năm bị giam cầm, cuối cùng cũng có cơ hội để cử động tự do.

Linh nhìn cô ta chằm chằm, khẽ gật đầu ra hiệu. Người phụ nữ chần chừ một giây rồi đột ngột lao về phía trước. Cô ta dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh ông Hùng, khiến hắn mất thăng bằng ngã ra sau.

Linh không chần chừ thêm một giây nào. Cô chộp lấy chiếc đèn bàn gần đó, dán mạnh xuống đầu hắn. Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên trong không khí. Hắn rên lên một tiếng, loạng choạng tay ôm lấy trán.

“Chạy!” – Linh hét lên, kéo người phụ nữ đứng dậy. Hai người cùng lao ra khỏi căn phòng tối, chạy dọc theo hành lang dài và lạnh lẽo. Hơi thở của Linh dồn dập, từng bước chân vang vọng trong không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Cô không biết lối thoát ở đâu, nhưng cô biết cô không thể dừng lại.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên phía sau họ. Ông Hùng đang đuổi theo, giọng hắn vang lên đầy giận dữ: “Linh! Em nghĩ em có thể thoát khỏi anh sao?”

Linh cắn chặt môi, không dám quay đầu lại. Cô kéo người phụ nữ chạy nhanh hơn, cảm giác từng nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực.

Khi họ đến cầu thang, Linh nhìn thấy cánh cửa lớn dẫn ra ngoài. Cô không biết nó có khóa hay không, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Linh lao đến, dùng cả hai tay kéo mạnh cánh cửa, nhưng nó không nhúc nhích.

“Không… không thể nào…” – cô thở hổn hển tuyệt vọng.

Người phụ nữ bên cạnh run rẩy, nước mắt tràn ra: “Chúng ta làm gì bây giờ?”

Tiếng bước chân ngày càng gần. Linh nhìn xung quanh rồi ánh mắt cô chợt dừng lại ở một chiếc bình cứu hỏa treo trên tường. Không suy nghĩ thêm, cô chộp lấy nó, dồn hết sức đập mạnh vào ổ khóa. Một lần, hai lần…

Tiếng kim loại nứt ra. Một tiếng nổ chói tai vang lên khi cánh cửa bật mở. Không kịp nghĩ, Linh kéo người phụ nữ chạy ra ngoài. Cơn gió đêm lạnh buốt táp vào mặt cô. Tự do!

Nhưng phía sau, ông Hùng vẫn đang lao đến, khuôn mặt hắn tràn đầy căm phẫn. Linh biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc…

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *