Mẹ chồng cổ hủ ép con dâu sinh con trai bằng được dù đã có 5 đứa cháu gá//i, đến lúc đẻ ra bà khóc ngất chạy vội về nhà
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường, không quá nặng nề chuyện trai gái. Nhưng từ khi lấy chồng, tôi mới hiểu thế nào là áp lực của một gia đình cổ hủ. Nhà chồng tôi, từ mẹ chồng đến các cô, các bác, đều đặt kỳ vọng rằng tôi phải sinh được một đứa con trai để “nối dõi tông đường”. Chồng tôi thì hiền lành, không nói gì nhiều, nhưng tôi biết anh cũng bị mẹ chồng thúc ép không ít.
Lần đầu tôi sinh con, một bé gái xinh xắn ra đời. Mẹ chồng tôi thở dài, bảo: “Thôi, lần đầu chưa quen, lần sau cố lên.” Tôi cười trừ, nghĩ rằng bà sẽ dần chấp nhận. Nhưng rồi lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm, tất cả đều là con gái. Mỗi lần sinh nở, tôi đều như bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết. Có lần băng huyết, có lần tôi ngất lịm ngay trên bàn mổ, bác sĩ phải cố hết sức mới kéo tôi về. Vậy mà mẹ chồng tôi vẫn không buông tha. Bà bảo: “Đẻ thêm đi, phải có thằng cu mới xong.”
Đến lần mang thai thứ sáu, tôi kiệt sức. Cơ thể tôi đã không còn như trước, nhưng khi siêu âm biết là con trai, mẹ chồng tôi mừng như trúng số. Bà cười toe toét, chạy đi khoe khắp làng, rồi đích thân đi mua gà, mua tổ yến về tẩm bổ cho tôi. Bà còn nói: “Lần này mà đẻ được thằng cu, tao cho mày cả cái nhà này luôn!” Tôi chỉ biết gật đầu, trong lòng vừa mừng vừa lo, vì tôi không biết mình có đủ sức vượt qua lần sinh nở này không.
Ngày tôi sinh, cả nhà chồng hồi hộp chờ đợi. Tôi đau đớn vật vã, nhưng nghĩ đến việc cuối cùng cũng làm vừa lòng mẹ chồng, tôi cắn răng chịu đựng. Khi đứa bé chào đời, tiếng khóc vang lên, tôi mỉm cười yếu ớt. Y tá bế đứa bé đến cho mẹ chồng tôi xem. Bà nhìn thoáng qua, rồi đột nhiên mặt tái mét, khóc ngất lên, bỏ chạy thẳng về nhà. Tôi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra. Chồng tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn đứa bé, rồi quay sang tôi, giọng nghẹn ngào: “Em ơi, lại là con gái…”
Hóa ra, lần siêu âm cuối cùng đã nhầm. Đứa bé thứ sáu của tôi vẫn là một cô công chúa nhỏ. Mẹ chồng tôi, có lẽ vì quá thất vọng, không dám quay lại bệnh viện thăm cháu thêm lần nào nữa. Tôi nằm đó, vừa đau vừa buồn cười, nghĩ thầm: “Thôi, sáu cô gái của mình cũng đủ làm nên một đội quân rồi, cần gì con trai nữa đâu mà!”