Nói rồi, cô mở ví, lấy hết số tiền còn lại – chưa đến một triệu đồng – nhẹ nhàng đặt vào tay ông Hiền:

  • Ông cầm tạm số tiền này nhé. Tôi biết không nhiều, nhưng hy vọng giúp được phần nào. Khi nào có điều kiện, ông trả lại cũng được. Quan trọng là ông phải lo cho sức khỏe của mình trước đã.

Ông Hiền cầm số tiền ấy, lòng ngập tràn cảm xúc. Cô gái này không chỉ tốt bụng mà còn sẵn sàng hy sinh vì người khác dù bản thân không dư dả.

Ngày hôm sau, Linh nhận được cuộc gọi từ Minh – bạn trai cô:

  • Linh ơi, tối nay em đến nhà hàng Hoàng Gia nhé. Bố mẹ anh muốn gặp em để bàn chuyện đám cưới.

Cô hồi hộp chuẩn bị, khoác lên mình chiếc váy thanh lịch rồi đến nhà hàng. Khi bước vào, cô nhanh chóng thấy Minh đang ngồi cùng bố mẹ anh – một cặp vợ chồng trung niên trông có vẻ quyền uy nhưng ấm áp. Minh mỉm cười:

  • Linh, lại đây, anh giới thiệu với em bố mẹ anh.

Linh cúi đầu lễ phép chào hai người. Nhưng ngay khi ánh mắt cô chạm vào người đàn ông trung niên, trái tim cô chững lại. Đó chính là ông lão ăn mày mà cô đã giúp ngày hôm qua!

Linh sững sờ, đứng chôn chân. Ông Hiền – nay trong bộ vest sang trọng, phong thái đạo mạo – mỉm cười hiền từ:

  • Cô có nhận ra tôi không? Tôi chính là ông lão ăn mày mà cô đã giúp hôm qua.

Linh lúng túng:

  • Cháu… cháu xin lỗi, cháu không biết…

Ông Hiền giơ tay ra hiệu cô không cần nói thêm:

  • Không cần xin lỗi đâu, Linh. Bác cố tình không để cháu nhận ra. Thật ra, bác làm vậy để thử lòng cháu. Minh là con trai duy nhất của bác, và bác muốn chắc chắn rằng nó chọn đúng người. Cảm ơn cháu vì đã cho bác thấy rằng con dâu tương lai của gia đình này là một người tốt bụng, chân thành.

Linh ngước lên, khuôn mặt đỏ bừng vì xúc động. Cô không ngờ tất cả chỉ là một phép thử.

Minh siết chặt tay cô, ánh mắt đầy tự hào:

  • Bố, con đã nói mà, Linh là người tốt nhất mà con từng gặp. Cô ấy không chỉ là người con yêu mà còn là người con muốn bảo vệ cả đời.

Bà Hiền – mẹ Minh – mỉm cười:

  • Linh, con đừng lo lắng. Hôm qua, nghe ông ấy kể lại, bác đã rất cảm phục con. Gia đình này rất cần một người như con – hiền hậu và chân thành.

Linh nhìn Minh và gia đình anh, nước mắt lưng tròng vì xúc động. Cô không cần phải nói gì thêm, vì tất cả đã được chứng minh qua những hành động của cô ngày hôm qua.

Dưới ánh đèn ấm áp của nhà hàng sang trọng, Linh cảm thấy trái tim mình như tràn ngập hạnh phúc và xúc động. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một hành động nhỏ bé xuất phát từ lòng tốt lại có thể thay đổi cả tương lai của mình như vậy.

Ông Hiền nhìn Linh, ánh mắt hiền từ đầy sự tin tưởng. Ông khẽ gật đầu rồi chậm rãi nói:

— Linh, con đã cho ta thấy rằng lòng tốt chân thành không cần phải đắn đo hay tính toán. Ta rất vui vì con sẽ trở thành một phần của gia đình này.

Minh siết chặt tay Linh, nụ cười rạng rỡ:

— Anh luôn tin rằng em là người tuyệt vời nhất. Bây giờ, bố mẹ anh cũng tin điều đó.

Bà Hiền—mẹ Minh—cũng dịu dàng đặt tay lên tay Linh, giọng ấm áp:

— Từ giờ trở đi, con không chỉ là con dâu tương lai, mà là con gái của ta.

Linh không kìm được nước mắt. Cô nhìn Minh, rồi nhìn gia đình anh, cảm nhận được sự yêu thương chân thành từ họ. Bao nhiêu lo lắng, hồi hộp lúc đầu giờ đây tan biến hết.

Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc:

— Cảm ơn mọi người… Cháu à không, con sẽ cố gắng để xứng đáng với tình cảm này.

Minh cười, nhẹ nhàng ôm lấy Linh, thì thầm bên tai cô:

— Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, em nhé.

Trong không gian ấy, tiếng cười vang lên, hòa quyện với những ánh nhìn yêu thương. Đó là khoảnh khắc khởi đầu cho một hành trình mới hành trình của tình yêu, lòng nhân ái, và hạnh phúc trọn vẹn.