Chủ tịch đi dạo phố m:ua bánh mỳ thấy hương vị quen thuộc, hỏi thăm người bán và theo về tới nhà anh bỗng gặp một người khiến anh rơi nước mắt…

Trời Sài Gòn buổi sáng nhộn nhịp, người người vội vã, tiếng xe cộ hòa cùng tiếng rao kéo dài một bản giao hưởng đời thường.

Một người đàn ông mặc sơ mi trắng, áo khoác vest sẫm màu, dáng cao, lịch lãm, đứng dưới mái hiên nhỏ, nơi một xe bánh mì đơn sơ đang nghi ngút khói. Không tài xế, không trợ lý, không xe sang – chỉ có anh và… ổ bánh mì nóng giòn giữa lòng thành phố.– Chú cho cháu một ổ, nhiều pate một chút, không rau nhé.

– Anh cười nhẹ.Cậu thanh niên bán hàng, khoảng hơn hai mươi, nhanh tay thoăn thoắt làm ổ bánh mì:– Dạ, có liền anh!Chiếc bánh được đưa ra, còn nóng hổi. Anh cắn một miếng… và sững người. Vị pate béo mặn, nước sốt thơm nhẹ, vỏ bánh giòn tan và… một cảm giác lạ lùng như bóp nghẹt tim anh.Hương vị này…

Mắt anh hơi nhòe, lòng chợt cuộn lên ký ức từ mười mấy năm trước.Năm đó, anh là một chàng sinh viên mới ra trường, thất bại ê chề sau dự án khởi nghiệp đầu tiên. Không tiền, không nhà trọ, không ai thân thích ở Sài Gòn.Buổi chiều mưa tầm tã, anh đứng nép dưới mái hiên, đói đến run người. Bên kia đường là một xe bánh mì cũ kỹ.

– Cậu trai trẻ! Qua đây ăn ổ bánh mì cho ấm bụng!Một người đàn ông tầm 50, vóc dáng gầy, tóc muối tiêu gọi anh.

– Dạ… cháu… cháu không có tiền ạ…– Không sao, ổ bánh mì này không bán

– cho một người cần nó.Ổ bánh mì ngày ấy nhiều thịt, đầy pate, nóng hổi và thơm lừng. Nhưng thứ khiến anh nhớ mãi không phải là vị bánh, mà là lời người đàn ông nói khi đưa bánh:– Thất bại không phải là kết thúc. Đói bụng thì ăn. Gục ngã thì đứng lên. Miễn đừng buông xuôi.Anh ăn hết ổ bánh trong nước mắt.

– Ổ bánh mì của em… ai dạy làm vậy? – Anh hỏi, cố giữ giọng đều.Cậu thanh niên ngạc nhiên:– Dạ… bố em.

Ông từng bán bánh mì ở đây gần hai chục năm, giờ bệnh rồi nghỉ. Em nối nghiệp thôi.– Em có thể… cho anh đến thăm chú ấy không?

– Dạ được chứ. Nhưng… sao anh hỏi kỹ vậy?Người đàn ông chỉ cười, không đáp. Nhưng trái tim anh đập mạnh, như vừa tìm lại được điều gì quý giá bị lạc mất từ rất lâu.Căn nhà nhỏ trong hẻm sâu. Căn phòng đơn sơ, ánh đèn vàng vọt. Trên giường, người đàn ông gầy yếu nằm thở dốc, đôi mắt lờ đờ nhìn ra cửa sổ.

– Bố, có khách tới thăm bố nè.Người đàn ông từ từ xoay đầu lại. Khi ánh mắt ông chạm vào gương mặt người đàn ông thành đạt kia, mắt ông sáng lên.

– Là… cậu?– Chú… vẫn nhớ cháu sao?– Ổ bánh mì… chiều mưa năm đó. Cậu ăn hết trong ba phút, nhưng cảm ơn đến mười lần. Tôi nhớ chứ…Cả hai lặng đi.Không cần nói thêm lời nào, họ đã hiểu.Tuần sau, người đàn ông bệnh được đưa đến bệnh viện quốc tế. Chi phí điều trị được lo toàn bộ. Căn nhà cũ được sửa lại. Và xe bánh mì nhỏ ngoài ngã tư giờ đây đã được thay bằng một cửa hàng sạch đẹp, mang tên:“Bánh Mì Chú Lộc – Nơi bắt đầu những ước mơ”Cậu con trai ngơ ngác nhìn mọi thứ thay đổi chóng mặt, lắp bắp:

– Anh… anh làm vậy… vì bố em sao?Người đàn ông mỉm cười:

– Vì một ổ bánh mì… và vì một lời động viên đã cứu đời anh.Anh vỗ vai chàng trai:– Bây giờ là lượt em tiếp tục. Đừng chỉ bán bánh. Hãy truyền lại lòng tốt của bố em.Một năm sau.“Bánh Mì Chú Lộc” có thêm chi nhánh thứ ba. Cậu con trai năm xưa giờ đã thành một người chủ trẻ tự tin, năng động. Bố cậu – ông Lộc – đã khỏe lại, vẫn giữ thói quen đứng quầy mỗi sáng để nhìn mọi người ăn bánh, nụ cười hiền như xưa.Còn anh – vị chủ tịch doanh nghiệp

– vẫn thỉnh thoảng ghé qua, gọi ổ bánh mì “nhiều pate, không rau”.Mỗi khi ăn, anh lại nhớ về chiều mưa năm nào. Và trong tim anh, vẫn luôn có một lời nhắc:“Thất bại không phải là kết thúc. Gục ngã thì đứng lên. Miễn đừng buông xuôi.”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *