Giám đốc vô tình gặp vợ cũ trên máy bay, bên cạnh là cặp song sinh trông giống hệt anh và cái kết không tưởng…
Máy bay cất cánh từ sân bay Nội Bài, lao mình xuyên qua tầng mây trắng xóa. Bên trong khoang thương gia yên tĩnh, Nguyễn Minh Hoàng – tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Minh Group – đang chăm chú đọc một bản hợp đồng trên máy tính bảng. Ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt không biểu cảm, khí chất toát ra khiến người đối diện vô thức phải dè chừng.
Anh vốn là kiểu người mà ai cũng nghĩ rằng trái tim đã hóa đá từ lâu. Nhưng chẳng ai biết, cách đây ba năm, Minh Hoàng từng yêu đến điên dại một người phụ nữ.
Tên cô là An Nhiên.
Ba năm trước, họ ly hôn trong một buổi chiều mùa đông ảm đạm. Cô là người ký đơn trước, nhưng anh là người đặt bút ký cuối cùng. Không ai muốn buông tay, nhưng giữa họ là một khoảng cách không thể lấp đầy: sự vô sinh.
Bác sĩ bảo rằng An Nhiên không thể sinh con. Trong một gia đình danh giá như nhà Minh Hoàng, đó là một điều không thể chấp nhận. Áp lực từ mẹ chồng, từ họ hàng, từ truyền thống gia tộc… cuối cùng đã khiến tình yêu của họ tan vỡ. Dù yêu đến nhường nào, Hoàng vẫn phải buông tay, để rồi sau đó, anh sống như một cái xác không hồn suốt ba năm dài đằng đẵng.
Tiếng tiếp viên hàng không vang lên, kéo Minh Hoàng khỏi dòng ký ức:
– Xin mời quý khách thắt dây an toàn. Máy bay sắp đi vào vùng nhiễu động nhẹ.
Anh ngẩng đầu lên, định rướn người cất máy tính bảng vào túi đựng thì… ánh mắt anh chợt khựng lại.
Chỉ cách anh một hàng ghế, bên kia lối đi, là cô ấy.
Cô vẫn như xưa, làn da trắng mịn, ánh mắt sâu thẳm, môi hơi mím lại như lúc đang suy nghĩ điều gì. Nhưng có một điều khác biệt khiến tim Minh Hoàng như ngừng đập.
Bên cạnh cô là hai đứa trẻ song sinh, khoảng ba tuổi. Cả hai đều có ánh mắt sáng, sống mũi cao, và đặc biệt – ánh nhìn lạnh lùng y hệt như anh.
Anh như bị ai đó đấm thẳng vào ngực.
Tim đập loạn. Hơi thở đứt quãng.
Không thể nào.
Anh lặng người ngắm nhìn hai đứa trẻ. Cô bé ngồi ngoan trong lòng mẹ, còn cậu bé nghịch chiếc máy bay đồ chơi bằng nhựa. Chúng thỉnh thoảng quay sang nhìn nhau rồi cười khúc khích. Nụ cười của hai thiên thần nhỏ ấy khiến trái tim anh nhói lên dữ dội.
“Chúng là ai?” – Một câu hỏi vang lên trong đầu anh, nhưng câu trả lời dường như đã quá rõ ràng.
Chuyến bay kéo dài hai tiếng nhưng đối với Minh Hoàng, nó như cả một đời người. Anh ngồi im, không rời mắt khỏi An Nhiên và hai đứa trẻ. Trong đầu, hàng trăm câu hỏi xoáy vào nhau.
Tại sao cô lại giấu anh?
Tại sao lại là song sinh?
Tại sao lại giống anh đến vậy?
Máy bay hạ cánh. Hành khách bắt đầu đứng lên lấy hành lý. Minh Hoàng bước nhanh đến chắn trước mặt An Nhiên.
– Nhiên…
Cô giật mình. Ánh mắt chạm vào mắt anh, rồi chao đảo. Đôi môi run lên.
– Hoàng…
– Chúng là… – Giọng anh khàn đặc, nghẹn lại nơi cổ họng.
An Nhiên không trả lời, chỉ cúi xuống ôm lấy hai đứa trẻ, như thể đang tìm cách che chở cho chúng khỏi sự thật sắp vỡ òa.
– Em không thể nói ở đây. – Cô nói nhanh, mắt ánh lên sự hoảng loạn. – Anh có thể gặp em… sau chứ?
Minh Hoàng gật đầu, lần đầu tiên trong nhiều năm, bàn tay anh run rẩy.
Chiều hôm đó, họ gặp nhau trong một quán cà phê nhỏ, kín đáo. Hai đứa trẻ được gửi ở nhà ngoại. Không khí căng thẳng bao trùm.
– Tại sao? – Anh hỏi thẳng. – Tại sao em rời đi, mang theo con của anh mà không nói một lời?
An Nhiên siết chặt tách trà trong tay. Hơi nước nóng khiến đầu ngón tay đỏ lên.
– Em… em cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
– Từ sự thật. – Giọng anh trầm xuống. – Chúng là con anh, đúng không?
Cô gật đầu, nước mắt chảy dài trên má.
– Ngay sau khi ly hôn, em phát hiện mình mang thai. Em đã định nói cho anh biết, nhưng… lúc đó anh quá lạnh lùng. Mẹ anh gọi điện cho em, bảo rằng anh sắp đính hôn với con gái một nhà tài phiệt nào đó. Em… em nghĩ có lẽ ông trời thương em, cho em được làm mẹ, nhưng không cho em giữ anh lại. Vậy nên… em im lặng.
Minh Hoàng lặng đi. Mỗi lời cô nói như nhát dao xoáy vào lòng. Anh chưa từng đính hôn. Đó là dàn xếp từ mẹ anh, nhưng anh đã từ chối ngay.
– Em tưởng anh hết yêu em?
– Em… không dám chắc. Mỗi lần nghĩ đến con, em lại khóc. Em chỉ mong tụi nhỏ lớn lên bình yên, không bị kéo vào cuộc sống hào môn nhiều thị phi. Em muốn bảo vệ tụi nó… và cả chính mình.
Minh Hoàng đưa tay ôm mặt. Ba năm qua, anh sống như người mất hồn, tự giam mình trong công việc để quên đi một người phụ nữ mà chưa giây phút nào anh hết yêu. Vậy mà… cô ấy mang trong mình hai sinh linh bé nhỏ của anh, một mình vượt qua mọi nỗi đau, sinh nở và nuôi dưỡng tụi nhỏ…
Anh ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:
– Em không cần phải chịu đựng một mình. Đó là con anh. Là máu thịt của anh…
An Nhiên nấc nhẹ, nước mắt không ngừng rơi.
Những ngày sau đó, Minh Hoàng xuất hiện trong cuộc sống của ba mẹ con như một cơn bão. Anh chăm sóc bọn trẻ tận tình, từ việc đưa đón đi học đến những bữa cơm tối đơn giản mà ấm áp. Lần đầu tiên trong đời, anh cười khi thấy con trai lén giấu kẹo trong túi áo, hay con gái bắt anh chơi búp bê hàng giờ liền.
Và An Nhiên, cô dần buông lỏng bức tường phòng vệ. Người đàn ông từng khiến trái tim cô tan vỡ giờ đây đang cố gắng ghép lại từng mảnh vỡ ấy, từng chút một.
Một buổi tối nọ, khi ba cha con chơi đùa trong phòng khách, Minh Hoàng bước đến gần cô, khẽ cầm tay:
– Anh đã để tuột mất em một lần. Lần này, anh sẽ không để điều đó xảy ra nữa. Anh muốn cả thế giới biết… em là mẹ của con anh. Là người phụ nữ của anh.
An Nhiên nhìn vào mắt anh, thấy được sự chân thành, ăn năn và cả tình yêu vẫn còn cháy rực. Cô không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng như có ngọn gió mùa xuân vừa lướt qua.
Và cái kết không tưởng… là một đám cưới giản dị nhưng ấm áp, với hai “thiên thần nhỏ” làm phù dâu phù rể. Cả hai đứa, trong bộ đồ nhỏ xíu, cầm giỏ hoa cười rạng rỡ bước vào lễ đường, nơi Minh Hoàng và An Nhiên đứng chờ – tay trong tay, lần này không còn ai chia cắt được nữa.
Câu chuyện của họ không phải cổ tích, nhưng là minh chứng cho một điều: tình yêu thật sự không bao giờ biến mất, nó chỉ cần thêm một cơ hội để được sống lại – mãnh liệt hơn bao giờ hết.