Ở làng quê yên bình thuộc xã Tân Phú, cậu con trai tên Hùng vốn nổi tiếng là người nhu nhược, sống dưới sự chi phối của người vợ tên Lan. Hùng mồ côi cha từ nhỏ, một mình mẹ anh – bà Sáu – tảo tần nuôi con khôn lớn. Dù gia cảnh nghèo khó, bà Sáu vẫn cố gắng dành dụm tiền bạc, nhờ người mai mối cưới Lan, cô gái ở làng bên, về làm dâu. Lan hơn Hùng 5 tuổi, ban đầu không ưng anh vì nhà nghèo, nhưng vì tuổi đã lớn, cô đành gật đầu.
Sau khi cưới, Lan nhanh chóng lộ rõ bản tính khó chịu với mẹ chồng. Cô thường xuyên bóng gió, mỉa mai bà Sáu là “ăn bám”, “già rồi chỉ tổ làm khổ con cháu”. Có lần, Lan thẳng thừng nói với Hùng: “Anh không lo làm ăn, để mẹ anh ở đây ăn không ngồi rồi, tôi sẽ bỏ về nhà mẹ đẻ, đừng mong tôi sinh con cho nhà này!” Hùng sợ vợ, chẳng dám cãi lại, chỉ cúi đầu im lặng. Bà Sáu nghe hết, lòng đau như cắt, nhưng vì muốn con trai yên ấm, bà quyết định rời đi.
Một buổi tối mưa lất phất, bà Sáu lặng lẽ xách túi đồ cũ, bước ra khỏi nhà. Hùng muốn chạy theo tiễn mẹ, nhưng bị Lan lườm một cái, anh đành đứng yên, mắt đỏ hoe nhìn bóng mẹ khuất dần sau con đường làng. Từ đó, bà Sáu biệt tăm, không tin tức gì về quê.
Không còn mẹ chồng, Lan thoải mái hơn. Cô và Hùng sống yên ổn, dần dần sinh được hai đứa con. Hùng đi làm thợ hồ, Lan ở nhà nuôi gà, bán rau, cuộc sống cũng tạm đủ ăn. Dù đôi lần nghe hàng xóm nhắc về bà Sáu, rằng bà vẫn khỏe mạnh đâu đó, Lan chỉ cười nhạt: “Già rồi, chắc cũng chẳng làm được gì.”
Trong khi đó, bà Sáu sau khi rời nhà đã đi bộ cả đêm đến thị trấn. Không người thân, không chỗ nương tựa, bà đành ngủ tạm dưới gầm cầu. Để sống qua ngày, bà nhặt ve chai, xin ăn, mặc những bộ đồ rách nát người ta vứt đi. Mùa hè còn đỡ, nhưng mùa đông lạnh buốt, bà co ro dưới cầu, tưởng chừng không qua nổi. Có lần bà ngã quỵ vì đói, may được người đi đường gọi xe cứu thương đưa vào viện. Sau khi tỉnh lại, trạm cứu trợ muốn đưa bà về quê, nhưng bà nhất quyết không khai địa chỉ. Đêm đó, bà trốn đi, quyết định lên thành phố kiếm sống.
Lên đến thành phố, bà Sáu choáng ngợp trước xe cộ tấp nập, nhà cao tầng san sát. Không biết đi đâu, bà lại tìm đến gầm cầu vượt nghỉ chân. Một hôm, bà thấy ông Tám bán khoai nướng bên đường. Ở quê, khoai chỉ để nuôi heo, vậy mà ở đây người ta mua ăn ngon lành. Bà tò mò hỏi: “Khoai này bán được thật sao?” Ông Tám nhìn bà, đoán bà bị con cái bỏ rơi, cười hiền: “Được chứ! Làm còn hơn ăn xin, khỏe người hơn.”
Ông Tám tốt bụng chỉ bà cách nướng khoai, cho vay tiền mua lò, dẫn đi chợ lấy khoai và than. Khi bà Sáu tự làm được, ông mới yên tâm rời đi nơi khác. Từ đó, bà đẩy xe khoai đi bán khắp phố. Mùa đông lạnh giá, đường phố vắng người, nhưng bà vẫn kiên trì. Nhiều người làm văn phòng gần đó thấy bà cực khổ, thường ra mua ủng hộ, còn giới thiệu bạn bè đến. Nhờ vậy, bà dần tích cóp được chút tiền.
Chín năm trôi qua, bà Sáu vẫn lặng lẽ bán khoai. Ở quê, Hùng và Lan giờ đã có hai con, đứa lớn 8 tuổi. Một hôm, con trai đi học về kể: “Bà nội ở thành phố giàu lắm, trưởng thôn bảo bà kiếm được mấy tỷ đồng!” Lan và Hùng sững sờ, vội chạy sang hỏi. Trưởng thôn xác nhận: “Đúng rồi, tôi gặp bà Sáu trên thành phố. Báo huyện còn viết bà lang bạt 9 năm, tiết kiệm được hơn 3 tỷ đồng từ bán khoai.”
Lan quay sang Hùng, giọng gấp gáp: “Không ngờ mẹ anh giỏi vậy. Mau đi đón bà về, không thể để bà khổ nữa!” Hùng xúc động, lập tức cùng vợ lên đường. Ngày họ đến thành phố, tuyết rơi dày – lạ lùng cho một nơi vốn không có tuyết, như báo hiệu điều chẳng lành. Bà Sáu vẫn đứng nướng khoai bên đường, già nua nhưng tay nghề vẫn điêu luyện.
Chiều tà, bà bán hết khoai nhưng chưa về. Người ta thấy bà ngã xuống đống khoai, tưởng bà ngủ, hóa ra bà đã ra đi mãi mãi. Xe cứu thương đến, bác sĩ thông báo bà không qua khỏi vì kiệt sức. Hùng và Lan chạy đến bệnh viện, nghe tin dữ, Hùng khóc nức nở. Lan thì vội lục túi bà Sáu, hỏi gấp: “Tiền mẹ để đâu? Ai lấy mất rồi?”
Từ đám đông, ông Tám bước ra, giọng trầm: “Đừng tìm nữa. Bà Sáu đã quyên hết 3 tỷ đồng cho quỹ từ thiện giúp người già neo đơn. Trên người bà chẳng còn gì đâu.” Mọi người xung quanh xuýt xoa: “Bà tốt quá!” Chỉ có Lan ngồi bệt xuống, than thở: “Chúng tôi lặn lội lên đây mà chẳng được gì sao nổi?”
Hùng quỳ bên mẹ, nước mắt rơi, hối hận vì ngày ấy không giữ bà ở lại. Còn Lan, cô nhận ra mình đã đánh mất không chỉ tình người, mà cả cơ hội được mẹ chồng tha thứ. Gió lạnh thổi qua, như mang theo lời trách móc từ bà Sáu – người mẹ chồng cô từng khinh miệt.