Cȏ Vợ Cȏ Đơп Và Cáι Kết Đắпg KҺι Rơι Vào Bẫү “CҺàпg SҺιpper Soáι Ca”!

CHƯƠNG 1: CÁNH CỬA MỞ RA… VÀ NỮ CHỦ NHÀ ĐÁNH MẤT CHÍNH MÌNH
“Anh còn yêu em không?”
 
Cô hỏi, giọng nghẹn ngào trong bếp, nơi mùi canh chua còn vương trên bếp ga chưa tắt.
 
Nhưng người đàn ông đối diện… chỉ nhíu mày, cầm ly nước lọc, rồi quay lưng bỏ đi như chưa từng nghe thấy điều gì.
 
Hồng ,38 tuổi ,là một người phụ nữ mà bất cứ ai gặp lần đầu cũng phải khen: “Trông trẻ hơn tuổi, nét dịu dàng đúng kiểu đàn bà có gia đình.” Nhưng mấy ai biết, cái “dịu dàng” ấy… là kết quả của một cuộc sống quá yên lặng. Yên đến mức lạnh lẽo.
 
Chồng cô ,Thành ,một kỹ sư xây dựng, đi làm từ sáng sớm, về nhà lúc 10 giờ đêm, hôm nào cũng nói đúng một câu:
 
“Mệt quá, mai nói chuyện sau.”
Sau là bao lâu? Một tuần? Một tháng? Hay… là mãi mãi?
 
Hồng đã từng là một người vợ đầy hi vọng. Cô chờ tin nhắn chồng lúc nửa đêm. Cô nấu món cá kho tộ anh thích, canh mướp đắng nhồi thịt như hồi mới cưới. Nhưng tất cả chỉ đổi lại bằng một cái gật đầu hững hờ. Không một lời khen, không một ánh mắt say đắm như xưa.
 
Cuộc sống vợ chồng… giờ đây chẳng khác gì hai người bạn trọ chung nhà.
 
Hồng không biết mình đã mất chồng từ bao giờ. Có lẽ là từ cái ngày anh không còn chạm vào tay cô nữa, không còn gọi cô là “vợ yêu”, không còn nhìn cô như một người phụ nữ, mà chỉ như người… dọn nhà.
 
Và rồi, một ngày, chuông cửa vang lên.
 
Hồng ra mở. Người đứng trước mặt là một chàng trai trẻ, khoảng hai mươi, khoác chiếc balo sau lưng, áo thun đơn giản, tay bê hộp hàng online.
 
“Chị Hồng đúng không? Em giao hàng.”
 
Cô gật đầu, ký tên mà chẳng nhìn kỹ món đồ là gì. Vì lúc đó, cô đang nhìn… ánh mắt của cậu ta. Đôi mắt sáng, tinh nghịch nhưng cũng rất ấm. Cái kiểu nhìn mà đã lâu lắm rồi… không ai nhìn cô như thế.
 
“Chị có vẻ trẻ hơn trong hình đặt hàng nhỉ. Em ship nhiều mà chưa gặp ai cười đẹp như chị.”
 
Một câu nói đơn giản. Nhưng đủ làm cô giật mình.
 
Lâu lắm rồi, Hồng mới thấy tim mình đập nhanh đến vậy. Không phải vì thích, mà vì… lạ. Lâu lắm rồi cô mới cảm nhận mình… là đàn bà.
 
Chàng shipper cúi chào, bước ra cổng, ngoái lại:
 
“Có gì đặt thêm chị nhé. Em giao siêu nhanh, siêu nhiệt tình.”
 
Câu nói đó… như gieo một hạt mầm kỳ lạ vào lòng người phụ nữ đang khao khát được nhìn thấy, được quan tâm.
 
Cô đứng lặng nhìn theo bóng dáng ấy khuất dần ở cuối ngõ. Bàn tay vẫn đặt trên cánh cổng chưa khép.
 
Và từ hôm đó, cứ mỗi lần điện thoại rung lên vì có đơn hàng đến… tim cô lại đập lỡ một nhịp.
 
Một người vợ cô đơn… và một ánh mắt ấm áp từ người xa lạ.
Liệu đó chỉ là phút xao lòng thoáng qua… hay là khởi đầu của một cơn bão ngầm?
 
CHƯƠNG 2: GIAO HÀNG MỖI NGÀY ,GIEO MẦM CỦA TỘI LỖI
Từ hôm đó, Hồng bắt đầu… mua sắm online nhiều hơn.
 
Ban đầu là vài món đồ nhỏ: găng tay rửa chén, hũ muối tắm, vài gói snack cho con trai. Sau là mỹ phẩm, đồ trang trí, và thậm chí là cả… một bộ váy ngủ mới mà cô chưa từng mặc từ khi cưới chồng.
 
Cô chẳng phải mua vì cần. Mà là vì… muốn gặp lại Duy ,cậu shipper trẻ tuổi ấy.
 
Duy thường xuyên cười, nói chuyện tự nhiên như thể đã thân từ lâu. Mỗi lần đến, cậu luôn mở lời bằng một câu gì đó khiến người ta thấy vui:
 
“Nắng như thế này mà chị vẫn xinh ,đúng là thần thái có sẵn.”
 
“Chồng chị hẳn phải giữ kỹ lắm mới cưới được người như chị.”
 
Cô cười. Nhưng sâu trong lòng, nụ cười đó là pha trộn giữa xao xuyến và… đau đớn.
 
Vì mỗi lần Duy rời đi, quay trở về căn nhà của chính mình, Hồng lại đối diện với sự lạnh nhạt đến nhói tim.
 
Tối hôm đó, khi Hồng đang gấp quần áo, Thành ,chồng cô ,bước vào phòng. Cô mừng rỡ, hỏi:
 
“Anh ăn cơm chưa? Em có làm cá chiên mắm tỏi…”
Thành khoát tay:
“Thôi, anh ăn ngoài rồi. Mai anh đi công tác mấy ngày, em khỏi nấu.”
 
Hồng im lặng. Câu “em khỏi nấu” như một nhát dao lặng lẽ cắt vào lòng người vợ. Cô tự hỏi: mình còn là vợ không? Hay chỉ là người… giữ nhà thuê?
 
Đêm đó, Hồng nằm trằn trọc mãi. Và khi điện thoại reo ,thông báo đơn hàng đã được giao ,cô bỗng mỉm cười.
 
Sáng hôm sau, Duy lại xuất hiện. Áo sơ mi trắng, tóc vuốt gọn, khác hẳn phong cách shipper bình thường.
 
“Hôm nay em có buổi livestream bán hàng, tiện đường giao cho chị luôn.”
 
Cô bước ra với chiếc váy maxi nhẹ nhàng, tóc uốn gợn sóng ,tự nhiên thấy bản thân như trẻ ra cả chục tuổi.
 
Duy nhìn cô, tròn mắt:
 
“Wow… hôm nay chị như hoa hậu luôn ấy. Không lẽ có hẹn hả?”
 
Cô cười, lần đầu tiên cười bằng cả ánh mắt:
 
“Không. Chỉ là thấy trời đẹp… nên muốn mình cũng đẹp theo.”
 
Duy ngẩn ra vài giây, rồi bất chợt nói nhỏ:
 
“Nếu em có một người vợ như chị… chắc em không bao giờ để chị buồn đâu.”
 
Khoảnh khắc ấy… tim Hồng lạc nhịp.
Duy ,trẻ tuổi, không ràng buộc, lại ngọt ngào, quan tâm.
Còn Thành ,người chồng đầu ấp tay gối hơn mười năm ,nay lại lạnh lùng, xa cách như người dưng.
 
Sự so sánh trong đầu cô bắt đầu nảy sinh. Và nguy hiểm hơn, cô không hề muốn ngăn nó lại.
 
Một lời khen. Một ánh mắt. Một cử chỉ nhỏ… có thể là lưỡi dao cắt đứt sợi dây đạo đức mỏng manh.
Hồng chưa biết… mình đang tiến gần đến ranh giới nguy hiểm như thế nào.
 
Và Duy ,cậu shipper trẻ tuổi ,có thực sự đơn thuần như những gì cô đang thấy?
 
CHƯƠNG 3: MỘT BƯỚC VƯỢT GIỚI HẠN ,NGỌN LỬA ÂM THẦM BÙNG CHÁY
Tối hôm ấy, trời đổ mưa. Hồng đứng ở cửa sổ tầng hai, ánh mắt nhìn trôi theo từng giọt nước chảy dài trên kính. Căn nhà vắng lạnh, chỉ còn cô và tiếng gió rít ngoài hiên.
 
Chồng cô ,Thành ,đã đi công tác từ sáng. Tin nhắn duy nhất anh để lại chỉ vỏn vẹn:
 
“Anh đến nơi rồi. Em ngủ sớm.”
Không một icon, không một lời chúc ngọt ngào. Lạnh lùng… như cái cách mà anh vẫn luôn đối xử với cô suốt nhiều năm nay.
 
Lúc 9 giờ tối, điện thoại Hồng rung lên. Tin nhắn từ một số lạ:
 
“Chị ơi, mai em ship muộn. Giờ em mới livestream xong, chưa đóng đơn kịp.”
 
Là Duy.
Cô không nhớ mình có đặt gì thêm. Nhưng trái tim cô thì lại rung lên một nhịp nhẹ nhàng.
Không kìm được, cô trả lời lại:
 
“Không sao đâu. Em bận thì giao sau cũng được.”
 
Duy nhắn lại liền:
 
“Mà… chị ngủ chưa? Em chạy ngang nhà chị. Mưa quá, em tấp vào dưới mái hiên trú nhờ chút được không?”
 
Cô thoáng ngập ngừng. Nhưng rồi… tay cô vẫn nhắn:
 
“Ừ. Vào đi. Chị đang thức.”
 
Vài phút sau, chuông cửa reo. Duy xuất hiện ,ướt sũng, quần áo dính mưa, gương mặt lấm tấm nước nhưng vẫn tươi cười.
 
“Em không nghĩ mưa to vậy luôn. May nhà chị gần.”
 
Cô kéo Duy vào, lấy khăn lau đầu, dúi vội cho cậu chiếc áo chồng cũ để thay. Mùi mưa, mùi ấm nóng của sự sống, và… cái không khí giữa hai người dường như đang thay đổi.
 
“Cẩn thận không cảm lạnh.”
“Có chị quan tâm thế này… sao mà bệnh được.”
 
Duy nói nửa đùa nửa thật. Nhưng ánh mắt thì nghiêm túc hơn mọi lần.
 
Hồng cười nhẹ. Nhưng trong lòng thì như lửa cháy. Lâu lắm rồi… có ai lo cho cô đâu. Lâu lắm rồi… có ai khiến cô thấy mình còn là phụ nữ đâu?
 
Cô bưng lên hai ly trà nóng, ngồi đối diện cậu. Duy kể đủ chuyện ,chuyện bán hàng online, chuyện khách bom hàng, chuyện mấy bà nội trợ inbox tán tỉnh.
 
“Nhưng em không quan tâm ai trong số đó cả.”
“Sao vậy?”
“Vì em đang để tâm đến… một người đặc biệt hơn.”
 
Câu nói ấy ,như một nhát dao cứa vào sợi dây ranh giới trong đầu Hồng. Một khoảng lặng. Cả căn phòng như ngừng thở.
 
Và rồi, Duy đứng dậy, tiến lại gần. Cô lùi về sau, lưng chạm tường.
 
“Duy… em đừng như vậy. Chị…”
“Em biết chị cô đơn. Ánh mắt chị… em thấy rõ. Chị không cần phải nói gì cả.”
 
Duy thì thầm, đưa tay chạm nhẹ vào má cô. Hồng không đẩy ra. Không lên tiếng. Chỉ nhắm mắt… buông xuôi.
 
Đêm đó… ranh giới đã bị xóa mờ.
 
Một người phụ nữ bị bỏ rơi suốt bao năm. Một cậu trai trẻ đầy cuốn hút, biết cách nói những lời mà cô khao khát được nghe. Cả hai cuốn vào nhau trong một cơn say ngắn ngủi… nhưng đầy tội lỗi.
 
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày len qua khe rèm cửa, Hồng tỉnh dậy. Duy đã đi. Căn phòng trở lại yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra. Chỉ có trên bàn… là một mảnh giấy nhỏ:
 
“Chị ngủ thêm đi. Em không đánh thức. Hôm nay có đơn hàng mới, em sẽ lại giao nhé ”
 
Hồng siết chặt tờ giấy trong tay.
Cô không biết nên vui hay nên sợ.
Cảm xúc trong lòng cô giờ đây là một mớ hỗn độn: tội lỗi, ngọt ngào, lo sợ, nhưng… không hối hận.
 
Vì lần đầu tiên sau nhiều năm… cô thấy mình được yêu, được sống đúng nghĩa.
 
Nhưng điều Hồng không biết… là từ lúc này trở đi, cô không chỉ bước vào một cuộc tình sai trái… mà còn đang bị cuốn vào một trò chơi mà cô không hề hay biết.
 
Một đêm sai lầm. Một sợi dây tình cảm bắt đầu thắt chặt.
Nhưng đằng sau ánh mắt dịu dàng kia… liệu có gì đang được che giấu?
 
CHƯƠNG 4: KHÔNG CHỈ LÀ YÊU ,MỘT KẾ HOẠCH ĐÃ ĐƯỢC TÍNH TOÁN
Sau đêm ấy, Duy xuất hiện trong cuộc sống của Hồng với tần suất dày đặc hơn. Không chỉ là shipper, cậu còn chủ động nhắn tin hỏi thăm, gửi lời chúc buổi sáng, dặn dò cô ăn uống điều độ như một người yêu thực thụ.
 
Cô cười nhiều hơn. Làn da như sáng lên. Đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh niềm vui — thứ mà suốt bao năm làm vợ, Hồng chưa từng cảm nhận được.
 
Nhưng niềm vui ấy… chỉ mới kéo dài chưa đầy một tuần, thì bắt đầu có những bất thường nhỏ.
 
Duy ,người luôn nói mình là shipper freelance, bỗng nhiên không thể gặp cô vào buổi tối.
 
“Em bận. Có việc gia đình.”
“Mai em đi tỉnh vài hôm.”
 
Lý do đưa ra khá hợp lý, nhưng cái cách cậu tránh né ánh mắt cô, vội vã rời đi sau mỗi lần giao hàng khiến tim Hồng bồn chồn khó tả.
 
Một buổi chiều, khi Duy vừa giao hàng xong và đang loay hoay chuẩn bị rời đi, Hồng níu tay cậu lại:
 
“Em đang giấu chị chuyện gì đúng không?”
 
Duy thoáng sững người. Rồi cười:
 
“Chị nghi ngờ gì em à? Chị không tin em sao?”
 
Câu trả lời chẳng hề rõ ràng. Nhưng cái cách cậu vuốt tóc cô nhẹ nhàng, rồi ghé tai nói nhỏ:
 
“Đừng suy nghĩ lung tung. Em chỉ đang cố gắng… vì tương lai của hai đứa mình thôi.”
 
Cô bối rối. Tim mềm nhũn.
 
Nhưng ngay khi cậu quay đi, ánh mắt Duy chợt vụt qua một tia sắc lạnh — thứ mà Hồng không nhìn thấy được.
 
Tối hôm đó, Hồng quyết định vào trang cá nhân Facebook của Duy. Lạ thay, chẳng có bài đăng công khai nào. Chỉ toàn ảnh sản phẩm livestream và những video bán hàng ngắn. Không bạn bè, không thông tin gia đình, không cả ảnh cá nhân.
 
Một chút nghi ngờ bắt đầu len lỏi trong đầu cô:
 
“Cậu ấy quá kín đáo? Hay là… đang che giấu điều gì?”
 
Đúng lúc ấy, điện thoại Hồng hiện lên tin nhắn từ Duy:
 
“Chị ơi, tuần sau em định livestream lớn, chị có thể giúp em chia sẻ bài không?”
 
Cô bấm vào link. Là một bài quảng cáo son môi, có dòng caption:
 
“Vợ trẻ đẹp nào cũng nên có ít nhất một cây son thế này ”
 
Hồng khựng lại. Bình luận bên dưới ngập tràn comment từ các… phụ nữ lớn tuổi. Họ gọi Duy là “em trai đáng yêu”, “chàng shipper tâm lý”, “người đàn ông lý tưởng”.
 
Một người phụ nữ tên Lành, khoảng 50 tuổi, bình luận:
 
“Hôm trước em giao hàng cho chị, chị vẫn còn nhớ mùi nước hoa em xịt đó nha ”
 
Hồng như bị tát một cái thật mạnh.
 
Cô lục lại tin nhắn cũ, lặng người khi phát hiện — câu “Nếu em có một người vợ như chị…” mà Duy từng nói… đã từng gửi y chang cho nhiều người.
 
Cậu ấy không đặc biệt nói cho cô.
Cậu ấy… nói cho TẤT CẢ.
 
Sáng hôm sau, Hồng đến cửa hàng bán mỹ phẩm nơi Duy thường giao hàng. Cô giả vờ hỏi thăm, và vô tình nghe được hai cô gái trẻ trong tiệm nói với nhau:
 
“Ê ê, thằng Duy hôm qua còn dẫn ‘bà chị’ nào đó đi ăn lẩu nữa kìa. Hình như là chị U40 nào nó quen qua livestream á. Ghê chưa?”
 
“Ui trời, thằng đó sát gái lắm. Mấy bà có tuổi là mê như điếu đổ.”
 
Hồng bước ra khỏi cửa hàng, tim đập loạn.
 
Một cơn ghê tởm tràn lên cổ họng.
 
Thì ra cô không phải người duy nhất.
Không phải tình yêu.
Không phải quan tâm thật lòng.
 
Mà cô chỉ là… một con mồi trong danh sách những “bà nội trợ cô đơn” mà Duy nhắm đến.
 
Hồng run rẩy cầm điện thoại lên.
Tay cô muốn gọi cho Duy… nhưng trái tim cô không cho phép.
Cô đã yêu sai người… và sắp sửa phải trả giá.
 
CHƯƠNG 5: VẠCH MẶT ,KẺ SĂN MỒI KHÔNG DỪNG LẠI
Tối hôm đó, Hồng nằm im trên giường, trằn trọc không ngủ nổi.
 
Từng câu nói ngọt ngào, từng cái vuốt tóc nhẹ nhàng, từng cái ôm siết chặt… giờ đây hiện lên trong đầu cô như những nhát dao sắc lịm cắt vào lòng tự trọng của một người phụ nữ.
 
Cô đã trao hết. Cả thể xác, lẫn niềm tin.
Vậy mà, với Duy… cô chẳng khác gì một “khách hàng tiềm năng”, một “bà chị ngu ngốc” trong danh sách mục tiêu của cậu.
 
Sáng hôm sau, Hồng không đợi Duy đến nữa.
Chính cô là người chủ động nhắn tin:
 
“Chị có vài sản phẩm muốn đặt, em ghé qua tư vấn giúp chị nhé.”
 
Vài phút sau, Duy nhắn lại:
 
“Yes chị đẹp! 11h em ghé nhé ”
 
11 giờ đúng, chuông cửa reo.
Duy xuất hiện — vẫn là dáng vẻ thân quen ấy, vẫn nụ cười rạng rỡ, vẫn ánh mắt ngọt như rót mật vào tai.
 
“Hôm nay chị xinh dữ ta. Mới gội đầu hả?”
“Vào đi, chị có món quà bất ngờ dành cho em.”
 
Hồng mỉm cười nhẹ. Nhưng ánh mắt thì lạnh.
 
Cô mời Duy ngồi xuống sofa, pha hai ly cà phê.
Trong khi Duy đang hí hửng kể về “chiến dịch sale tháng sau”, Hồng thản nhiên rút điện thoại ra.
 
“Em thấy cái này quen không?”
 
Trên màn hình, là đoạn video quay lại cảnh Duy đang ôm eo một người phụ nữ khác — lớn tuổi hơn cô — ngay tại quán cà phê ven hồ. Và thêm một loạt tin nhắn giống hệt những lời cậu từng gửi cô:
 
“Nếu em có một người vợ như chị…”
“Chị là người phụ nữ đặc biệt nhất em từng gặp…”
 
Mặt Duy tái đi. Nhưng chỉ vài giây sau, cậu bật cười:
 
“Chị theo dõi em? Chị ghen à? Vậy là yêu em thật rồi nhỉ?”
 
“Tôi yêu một thằng chuyên lợi dụng phụ nữ à?”
“Tôi tưởng em khác… hóa ra chỉ là một con cáo đội lốt shipper.”
 
Duy thở dài, ngả người ra ghế. Không giận dữ. Không bối rối. Mà… bình thản đến đáng sợ.
 
“Chị cũng đâu phải thánh thiện gì. Là vợ, có chồng mà vẫn lên giường với người khác.
Em chỉ làm thứ mà… chị ngầm đồng ý thôi.”
 
Câu nói như một cái tát.
 
Hồng chết lặng. Nhưng lần này, cô không còn yếu đuối nữa.
 
“Tôi có thể im. Tôi có thể nuốt nhục. Nhưng em nhớ cho kỹ… tôi là người biết quá nhiều.”
 
Cô đứng dậy, rút một phong bì từ ngăn kéo, đập xuống bàn.
 
“Trong này là bản sao tin nhắn, ảnh chụp màn hình, và cả video.
Nếu em còn bén mảng tới đây một lần nữa… tôi sẽ cho tất cả những ‘chị đẹp’ khác của em biết hết sự thật.”
 
Duy đứng bật dậy, khuôn mặt bắt đầu biến dạng:
 
“Chị dám?!”
 
“Cứ thử xem. Một người đàn bà bị phản bội… dám làm nhiều hơn em tưởng đấy.”
 
Không khí căng như dây đàn.
Duy nhìn chằm chằm vào Hồng. Cô không né tránh. Không sợ hãi.
 
Sau vài giây, Duy gằn giọng:
 
“Em sẽ quay lại. Rồi chị sẽ hối hận… vì dám đụng vào thằng này.”
 
Cậu bước đi. Cánh cửa đóng sầm lại.
Nhưng trái tim Hồng vẫn còn nặng trĩu.
 
Cô thắng được một trận. Nhưng… liệu đó có phải là trận cuối?
 
Duy sẽ bỏ qua dễ dàng như thế?
Hay cậu ta còn “quân bài tẩy” nào chưa lật?
 
Và… thứ đáng sợ hơn cả là:
Liệu Hồng có thực sự sẵn sàng buông bỏ, hay trái tim cô vẫn còn rối loạn trong sự yếu mềm?
 
 
 
CHƯƠNG 6: ĐÁNH TRẢ ,KHI KẺ SĂN MỒI KHÔNG CHỊU LÀM CON MỒI
Hồng tưởng rằng, sau cuộc đối đầu đầy căng thẳng ấy, Duy sẽ biến mất như một cơn ác mộng.
 
Nhưng cô sai.
Rất sai.
 
Hai hôm sau, lúc đang nấu cơm, điện thoại Hồng reo vang. Là số lạ. Cô bắt máy:
 
“Alo?”
 
“Chị ơi, em là Mai, bên phường. Chúng tôi nhận được phản ánh là nhà chị bán hàng online không phép, có thể cho chúng tôi kiểm tra được không ạ?”
 
Hồng ngớ người. Cô đâu có bán hàng gì? Nhưng chỉ 10 phút sau, hai người đàn ông mặc sắc phục gõ cửa. Họ cầm theo biên bản kiểm tra — và ngạc nhiên khi thấy tên cô nằm trong danh sách đơn vị… đang livestream mỹ phẩm mỗi tuần.
 
Tên shop: “Duy Authentic”
Chủ hộ đăng ký phụ trách: Nguyễn Thị Hồng
 
Toàn thân Hồng lạnh toát.
Duy. Chính là Duy. Cậu ta đã đăng ký giấy phép bằng tên cô, dùng thông tin cá nhân trong lúc cô bất cẩn đưa chứng minh nhân dân khi “giúp đỡ” hỗ trợ livestream một lần.
 
Cô chết lặng.
Cú tát ngọt ngào đầu tiên đã giáng xuống.
 
Chưa dừng lại, tối hôm đó, khi vừa định tắt đèn đi ngủ, Hồng nhận được một email nặc danh.
 
Tiêu đề:
 
“Muốn chồng chị biết chuyện giữa chị và thằng shipper không?”
 
Đính kèm là một video quay lén — cảnh cô và Duy trong phòng ngủ, cái đêm định mệnh ấy.
 
Mặt Hồng trắng bệch. Tim cô như bị bóp nghẹt.
 
“Chị thông minh thật đấy, nhưng không đủ nhanh đâu.”
“Đừng tưởng tung tin ra là chị thắng.”
“Trận này… em chơi lớn. Cùng lắm, chết chung.”
 
Tin nhắn từ Duy, gửi kèm icon cười nhếch mép.
 
Hồng hoảng loạn. Cô biết: cậu ta không đùa.
 
Duy không chỉ là một thằng shipper tầm thường — cậu ta là một kẻ săn mồi chuyên nghiệp, sống nhờ vào việc dụ dỗ phụ nữ cô đơn, lừa gạt, ghi hình, rồi uy hiếp.
 
Lúc này, Hồng bắt đầu thấy sợ. Nhưng điều khiến cô đau hơn… là chồng cô ,anh Hoàng — vẫn không hề biết gì.
 
Anh đi làm suốt ngày, về nhà chỉ hỏi đúng một câu:
 
“Ăn gì chưa?”
 
Đôi mắt Hồng đỏ hoe. Cô không biết nên thú nhận hay tiếp tục gồng mình chịu đựng.
 
Hôm sau, Hồng đến tìm luật sư. Cô muốn khởi kiện Duy về hành vi lừa đảo và xâm phạm quyền riêng tư.
 
Nhưng câu trả lời khiến cô ngã quỵ:
 
“Muốn khởi kiện, chị phải có đủ bằng chứng, và phải xác định hậu quả nếu clip ấy bị phát tán. Trường hợp này… chị là người bị hại, nhưng đồng thời cũng có một phần lỗi khi tự nguyện.”
 
“Nếu vụ việc lan ra, danh dự, gia đình chị… sẽ bị kéo xuống đáy.”
 
Hồng ngồi lặng người.
Nước mắt chảy dài. Cô bị đưa vào thế bí: Tố giác thì mất tất cả. Im lặng thì bị đe dọa.
 
Và giữa lúc cô tuyệt vọng, một điều bất ngờ xảy ra…
 
Một trong những “chị đẹp” từng bị Duy lừa ,chị Lành ,chủ động liên lạc với cô qua Facebook. Chị gửi một đoạn voice:
 
“Em cũng từng yêu nó, rồi cũng bị quay lén, bị tống tiền… Nhưng chị không chịu nổi nữa rồi.”
“Chị thu thập hết thông tin rồi. Giờ chỉ cần người đứng tên chính thức để tố cáo nó lên truyền thông.”
“Em có dám không?”
 
Hồng nhìn tin nhắn ấy. Tay run run.
Cô biết: nếu mình đồng ý, sẽ không còn đường quay lại.
Nhưng nếu cô không làm… sẽ còn bao nhiêu người phụ nữ khác bị Duy giày xéo?
 
Cô đứng dậy. Lau nước mắt.
Lần đầu tiên, cô không còn là người vợ cam chịu. Không còn là người đàn bà yếu đuối trong mối tình sai trái.
 
Cô là người bị hại… và cũng sẽ là người kết thúc tất cả.
 
CHƯƠNG 7: CÁI KẾT ,KHI SỰ THẬT LÊN TIẾNG
Một tuần sau cuộc trò chuyện với chị Lành, Hồng đã hoàn toàn thay đổi.
 
Cô không còn trốn trong bếp, không còn co rúm người khi tiếng chuông điện thoại vang lên. Thay vào đó, cô đứng thẳng lưng, bước đi với ánh mắt lạnh và kiên định.
 
Cô biết, trận cuối này… không đơn giản là trả thù Duy.
Mà là giải thoát cho chính bản thân mình.
 
Cô và chị Lành cùng những nạn nhân khác — 5 người phụ nữ, tuổi từ 30 đến ngoài 50 — lập nhóm kín, thống nhất một kế hoạch:
 
Tập hợp toàn bộ bằng chứng: ảnh, clip, tài khoản ngân hàng, giấy tờ giao dịch, thậm chí cả lời thú nhận trong các đoạn ghi âm.
Và sau đó… đăng tải lên một fanpage ẩn danh, với tiêu đề:
“Hội những người bị shipper lừa tình ,Đừng để chị em là nạn nhân tiếp theo.”
 
Sáng hôm đó, bài viết đầu tiên được đăng tải.
Kèm theo là gương mặt Duy, và lời cảnh báo rõ ràng:
 
“Nếu bạn từng được cậu ta gọi là ‘người phụ nữ đặc biệt nhất’, xin chúc mừng: bạn không phải duy nhất. Bạn chỉ là nạn nhân tiếp theo mà thôi.”
 
Chỉ sau 1 ngày, fanpage đã thu hút hơn 200 nghìn lượt xem, hàng chục bài chia sẻ từ những người phụ nữ khác cũng bị lừa gạt bởi “shipper ngọt ngào”.
 
Duy tức giận điên cuồng. Hắn nhắn cho Hồng hàng chục tin:
 
“Gỡ bài ngay!”
“Chị muốn cả thiên hạ biết chuyện giữa tụi mình à?”
“Tôi sẽ tung hết clip của chị lên mạng!”
 
Hồng chỉ trả lời đúng một tin nhắn:
 
“Tùy em. Nhưng lần này, chị không còn gì để mất.”
 
Chưa kịp phản đòn, Duy bị công an triệu tập.
Với những bằng chứng từ nhóm nạn nhân, cộng với việc sử dụng giấy tờ giả mạo, phát tán clip riêng tư, trục lợi từ việc bán hàng qua tên giả — cậu ta bị khởi tố vì tội lừa đảo và xâm phạm đời tư.
 
Toàn bộ chiến dịch “tình ,tiền” kéo dài gần 2 năm của Duy bị lật tẩy. Báo chí vào cuộc. Cái tên “shipper hot boy lừa tình” phủ đầy mạng xã hội.
 
Còn Hồng…
 
Cô chọn không kiện Duy.
Cô không cần bồi thường, không cần xin lỗi.
 
Thứ cô cần, là sự giải thoát.
 
Cô trở về nhà, đặt lá đơn ly hôn lên bàn, nhẹ nhàng nói với chồng:
 
“Em xin lỗi. Em đã từng đi chệch khỏi lương tâm.
Nhưng bây giờ, em không còn là em của ngày xưa nữa.”
 
Hoàng ,người chồng vốn lạnh nhạt bấy lâu ,không hề trách móc.
Chỉ ngồi im lặng rất lâu, rồi nói một câu:
 
“Anh có lỗi vì để em cô đơn quá lâu.”
 
Cuộc ly hôn diễn ra trong yên lặng. Không kiện tụng, không giành giật.
 
Sau tất cả, Hồng chọn rời thành phố.
Cô chuyển về quê, mở một tiệm cà phê nhỏ bên hồ. Mỗi sáng, cô tự tay pha từng ly, mỉm cười với khách như thể chưa từng có vết thương nào trong tim.
 
Có người hỏi: “Chị không hận sao?”
 
Cô chỉ lắc đầu:
 
“Tôi từng trao yêu thương cho sai người.
Nhưng nếu tôi không yêu, tôi đâu biết mình đã sai?”
 
CÁI KẾT: Duy bị bắt, lộ rõ bộ mặt thật.
Hồng ,người phụ nữ từng yếu đuối, từng lún sâu vào tội lỗi ,cuối cùng tự giải thoát chính mình, và bước ra khỏi bóng tối bằng cách đối diện, chấp nhận, rồi tha thứ cho bản thân.
 
Cảm ơn các bạn đã theo dõi câu chuyện đến tận phút cuối cùng!
 
Chắc hẳn các bạn đã cảm nhận được sự căng thẳng, những cú twist đầy bất ngờ và cái kết không thể tin nổi phải không? Đừng quên chia sẻ video này với những người xung quanh để họ cũng có thể khám phá câu chuyện này nhé!
 
Nếu bạn thích những câu chuyện kịch tính, và những bài học cuộc sống sâu sắc, đừng quên ấn nút LIKE và ĐĂNG KÝ kênh Vạn điều hay,để không bỏ lỡ những video hấp dẫn tiếp theo!
 
Hãy bấm chuông thông báo để luôn là người đầu tiên xem những câu chuyện mới nhất từ chúng tôi!
 
Hẹn gặp lại các bạn trong những câu chuyện đầy bất ngờ và thú vị ở những video tiếp theo. Chúc các bạn một ngày thật tuyệt vời
 

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *