Hùng nhanh trí lùi xe, đạp ga thật mạnh, tông nhẹ một chiếc xe máy ngã xuống, rồi rồ ga vượt lên. Tiếng la hét phía sau vang lên. Một viên đá to ném vỡ kính chiếu hậu. My hét thất thanh. Hùng cắn răng, vừa lái vừa đảo tay lấy điện thoại.

– Mẹ kiếp, gọi công an ngay!

Tiếng chuông đổ nhưng không ai bắt máy. Ở đoạn đường này, tín hiệu yếu, trời lại quá khuya.

Họ rẽ vào một nhánh đường mòn nhỏ, cây cối rậm rạp. Hùng tắt đèn xe, thở dốc. Cả hai trốn trong xe, tim đập thình thịch. Một chiếc xe máy vụt qua ngoài đường chính, không phát hiện ra họ.

– Suýt nữa thì toi. – Hùng lẩm bẩm.

– Em… em xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này… – My nghẹn ngào.

– Đừng có ngốc. Nếu là người thân của anh, anh cũng muốn có ai đó giúp như vậy.

Khi trời hửng sáng, họ trở về được tuyến đường chính. Đến Biên Hòa, Hùng quyết định dừng xe tại một đồn công an địa phương. Sau gần một giờ khai báo, các cán bộ xác nhận lời kể của My có nhiều điểm trùng khớp với hồ sơ một vụ án đang theo dõi – một đường dây chuyên dụ dỗ các cô gái tỉnh lẻ, giam lỏng và ép làm việc trong các tụ điểm trá hình.

Công an giữ My lại để bảo vệ và điều tra thêm. Họ xin Hùng hợp tác làm nhân chứng. Dù mệt rã rời, anh đồng ý.

My níu tay Hùng trước khi rời đi:

– Em… không có gì ngoài lời cảm ơn. Anh không biết… anh vừa cứu một mạng người đâu…

Hùng cười nhẹ, xoa đầu cô như một người anh trai. Anh không biết rằng, đó là lần cuối họ gặp nhau trong nhiều năm.

Ba năm sau.

Một buổi chiều oi ả tại TP. HCM, Hùng – giờ đã là chủ một gara xe nhỏ – nhận được cuộc gọi lạ.

– Alo, anh Hùng ạ? Em là… My. Anh còn nhớ em không?

Hùng khựng lại, tim như nhảy khỏi lồng ngực.

– Trời đất… là em đó hả?

My hẹn anh ở một quán cà phê gần quận 3. Cô gái ngày nào nay đã thay đổi hoàn toàn – tóc dài gọn gàng, mặc sơ mi trắng và quần tây, ánh mắt tràn đầy sức sống. Cô đang là nhân viên một tổ chức phi lợi nhuận chuyên hỗ trợ nạn nhân bạo lực và buôn người.

– Sau ngày hôm đó, nhờ anh, em được cứu, được học nghề và có lại cuộc sống tử tế. Em thề với lòng: nếu còn sống, em sẽ giúp những cô gái từng khổ như em.

Hùng nghẹn ngào. Cô gái nhỏ bé năm nào giờ đã trưởng thành và mạnh mẽ đến vậy.

My nói tiếp, đưa ra một tờ giấy:

– Đây là hợp đồng hỗ trợ anh vay vốn mở rộng gara. Tổ chức em có quỹ hỗ trợ tái hòa nhập cho người lao động từng giúp các nạn nhân. Anh xứng đáng.

Hùng ngỡ ngàng nhìn cô. Bao năm vật lộn với nghề, lần đầu tiên anh cảm thấy nỗ lực của mình có ý nghĩa.

– Em thay đổi cuộc đời anh rồi đó, My. Anh mới là người phải cảm ơn em…

Cuộc đời đôi khi chỉ cần một quyết định nhỏ. Một cú bẻ lái giữa đêm vắng. Một lần dang tay cứu người. Và chính giây phút đó, cả hai con người tưởng như xa lạ lại mãi mãi thay đổi hành trình của nhau.