Mẹ tôi, Vương Phụng Kiều, đột ngột bị nhồi máu cơ tim, phải đưa vào ICU cấp cứu. Cuối cùng, bà qua đời, để lại cho tôi một khoản thừa kế sáu mươi triệu.
Tôi sững sờ, không ngờ nhà mình lại giàu đến vậy.
Có tiền rồi, việc quan trọng nhất phải giải quyết trước. Tôi lập tức gọi cho cậu, báo rằng đám chủ nợ vay nặng lãi không cần phải lo nữa, tôi đã dùng căn cước của mình vay một khoản tiền để giúp họ.
Dù sao thì, sinh thời, mẹ tôi thương cậu nhất. Bà từng nói nếu cậu sống không tốt, bà có chết cũng không nhắm mắt nổi. Giờ tôi phải giúp bà yên lòng chứ?
Buổi sáng, tôi tranh thủ đến ngân hàng, mang theo đầy đủ giấy tờ chứng minh mình là người thừa kế duy nhất.
Chẳng mấy chốc, sáu mươi triệu đã được chuyển sang tên tôi.
Lúc ấy, tôi tiện miệng nói một câu muốn chuyển tiền sang ngân hàng khác, vậy mà mặt ông giám đốc tái mét, hoảng hốt dúi ngay cho tôi bốn thẻ xăng, hai thẻ siêu thị, ba thùng dầu ăn, thêm cả một cái chăn bông.
Lúc vào ngân hàng, tôi vẫn tay không. Lúc bước ra, lại trông chẳng khác gì vừa đi lấy hàng về.
Tay xách nách mang về khách sạn, ăn một bữa trưa no nê, nhìn đồng hồ vẫn còn dư thời gian.
Nghĩ ngợi một chút, tôi chợt thấy không bằng hành động luôn.
Hôm nay chính là ngày thích hợp để nhận lại thân thế.
Bởi vì Vương Phụng Kiều không phải mẹ ruột của tôi.
Tôi đã biết điều đó từ hồi cấp ba, khi xét nghiệm máu lúc khám sức khỏe. Tôi mang nhóm máu O, nhưng bà lại là nhóm AB.
Có lẽ đây cũng là lý do bà luôn đối xử tệ bạc với tôi từ nhỏ đến lớn.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là tính cách của bà. Mãi đến khi vô tình thấy bà làm giúp việc cho nhà họ Mạnh, ân cần chăm sóc tiểu thư Mạnh Tâm Nhi với nụ cười dịu dàng chưa từng có, tôi mới hiểu—hóa ra, bà cũng biết cười.
Trên đời này, không có hận thù nào là vô duyên vô cớ, cũng chẳng có tình yêu nào vô duyên vô cớ, đặc biệt là với người ích kỷ đến cực đoan như Vương Phụng Kiều.
Nếu Mạnh Tâm Nhi mới là con gái ruột của bà ta, vậy tôi từ đâu mà có?
Tôi bắt xe đến biệt thự nhà họ Mạnh, vừa hay gặp xe của bà Trần đang đi ra.
Tôi tiến lên, chặn trước xe.
“Xin chào, bà là bà Trần Minh Nguyệt phải không? Không biết bà có hứng thú làm một xét nghiệm ADN với tôi không?”
Cửa kính xe hạ xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã đặt cược đúng.
Bởi vì, tôi đã nhìn thấy một gương mặt… cực kỳ giống mình.
2.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Đến khi tôi quay lại khách sạn, điện thoại của Mạnh Tâm Nhi đã gọi đến.
Tin tức của cô ta cũng nhanh thật.
“Trần Mộc, tự dưng cô đến nhà tôi làm gì? Cô đã nói gì với mẹ tôi?!”
Nhìn bộ dạng chột dạ như kẻ trộm bị bắt quả tang của cô ta, tôi cũng chẳng vội vạch trần, chỉ hờ hững đáp:
“Chẳng có gì đâu, chẳng phải đang Tết sao? Mẹ tôi làm giúp việc ở nhà cô quanh năm suốt tháng, tôi thay bà ấy đến chào hỏi chủ nhà, nói một câu mừng năm mới thì không được à?”
“Người nhà của tôi không cần cô đến cảm ơn!” Giọng điệu của Mạnh Tâm Nhi đầy vẻ cảnh cáo. Nếu không phải cô ta đang đi du lịch nước ngoài, e rằng đã lập tức chạy đến tìm tôi tính sổ rồi.
Tôi với cô ta là bạn cùng trường đại học. Khi còn đi học, cô ta lúc nào cũng vênh váo dựa vào gia thế, ngang ngược càn quấy, tìm người đánh tôi một trận cũng không phải chuyện lạ.
Mạnh Tâm Nhi cất giọng lạnh lùng: “Dì Vương đâu? Đưa bà ấy nghe máy, tôi có chuyện muốn nói với bà ấy.”
Tôi khẽ cong môi cười: “Bà ấy có chút chuyện, tạm thời không nghe điện thoại được.”
“Bà ấy thì có chuyện gì chứ? Mau đưa điện thoại cho bà ấy!” Cô ta đột nhiên cao giọng, hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ sự không kiên nhẫn. “Trần Mộc, đang yên đang lành, tôi khuyên cô đừng có gây chuyện. Cô mò đến nhà tôi rốt cuộc có mục đích gì? Nếu cô không nói, tôi tự mình gọi cho dì Vương!”
Nhìn dáng vẻ sốt sắng của cô ta, tôi cảm thấy buồn cười vô cùng.
Lộ liễu như vậy, chẳng khác nào đang sợ tôi không biết Vương Phụng Kiều chính là mẹ ruột của cô ta!
“Chỉ là đến chào hỏi thôi mà, cô hung dữ như vậy làm gì? Dọa tôi sợ đấy.” Tôi tỏ vẻ vô tội, cố ý làm ra bộ dạng yếu đuối như bạch liên hoa. “Nếu cô nhất quyết không tin, vậy thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao.”
Mạnh Tâm Nhi tức đến nghiến răng, nghiến lợi, hằn học đe dọa: “Cô đừng tưởng tôi không làm gì được cô! Tôi sẽ gọi ngay cho dì Vương, bảo bà ấy dạy dỗ lại cô một trận!”
“Ồ, được thôi.” Tôi mỉm cười, giọng điệu nhẹ bẫng. “Cô cứ để bà ta dạy dỗ tôi đi, chỉ cần cô có cái khả năng đó.”
Cúp điện thoại, ánh mắt tôi rơi xuống hũ tro cốt của Vương Phụng Kiều.
Tôi tìm một góc chụp đẹp, bấm một tấm hình rồi gửi thẳng vào WeChat của Mạnh Tâm Nhi.
Không ngoài dự đoán, chỉ trong chốc lát, một đoạn tin nhắn thoại dài dằng dặc được gửi đến.
Cô ta hoàn toàn không tin Vương Phụng Kiều đã chết, chỉ cho rằng tôi đang nguyền rủa bà ta.
“Trần Mộc, cô cũng độc ác quá đấy! Dù sao bà ấy cũng là mẹ cô! Cô lại đi trù bà ấy chết sao? Mùng Ba Tết mà cô còn dám ghép ảnh di ảnh của bà ấy, cô có còn là người không hả?!”
Giọng cô ta the thé, sắc nhọn như móng tay cào trên mặt kính, từng câu từng chữ như muốn xuyên thủng màng nhĩ tôi.
Tôi kiên nhẫn đợi đến khi lỗ tai bớt ong ong mới nhàn nhạt đáp lại:
“Đây là mẹ tôi, không phải mẹ cô. Cô kích động như vậy, thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy.”
“Hình không phải photoshop đâu, trình chỉnh sửa ảnh của tôi không giỏi đến mức ấy. Nếu cô vẫn không tin, tôi mở nắp hũ tro cho cô xem nhé? Yên tâm, bên trong không phải bột cacao đâu. Hoặc, tôi gửi giấy chứng tử cho cô coi?”
“Mùng Ba Tết mà gửi mấy thứ này cũng không hay lắm nhỉ… À phải rồi, cô nói gọi điện thoại, có gọi được không?”
Từng tin nhắn lần lượt được gửi đi, nhưng lần này, Mạnh Tâm Nhi không còn hồi âm nữa.
Chắc là đang điên cuồng bấm gọi rồi.
3.
Mạnh Tâm Nhi cuối cùng cũng im hơi lặng tiếng, tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa. Nhân lúc rảnh rỗi, tôi lên mạng tra cứu chính sách giải tỏa khu tôi ở.
Hai căn nhà cũ của gia đình tôi thuộc diện tái định cư, sắp tới sẽ bị phá dỡ.
Khoản bồi thường của chính quyền cũng khá ổn, nhưng trước đây Vương Phụng Kiều lại không vừa ý. Bà ta dọn hết đồ đạc ra ngoài nhưng vẫn ép tôi phải ở lại, kiên quyết không cho bên giải tỏa động vào.
Giờ bà ta đi rồi, tôi cũng không muốn làm khó chính quyền nữa.
Hôm sau, tôi đến văn phòng giải tỏa để làm thủ tục.
Vừa bước đến cầu thang, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào từ hành lang.
“Đó là nhà của tôi! Mấy người lấy quyền gì mà đập đi?! Tiền bồi thường cũng quá thấp rồi, tôi nói cho mấy người biết, tôi không đồng ý đâu!”
“Tôi có chết cũng phải chết ở nhà mình! Mấy người dám phá, cứ chờ đấy!”
Giọng nói này nghe rất quen.
Tôi khựng lại một giây, rồi lập tức đổi hướng, đi lên văn phòng bằng cầu thang bên kia.
Hồ sơ đầy đủ, giấy tờ hợp lệ, ký tên xong rất nhanh tôi đã nhận được tấm séc tiền bồi thường.
Nhân viên ở đó bắt tay tôi, không ngừng cảm ơn:
“Cảm ơn cô đã hỗ trợ công tác của chúng tôi. Giá mà ai cũng có ý thức như cô thì tốt biết mấy!”
Tôi cũng vui vẻ bắt tay lại:
“Cảm ơn, cảm ơn khoản tiền bồi thường của các anh, cũng cảm ơn vì đã cho tôi thêm phần hỗ trợ gấp đôi.”
Bước ra khỏi tòa nhà, tôi không nhịn được mà thở dài cảm thán.
Đấy, nhìn xem, người tốt luôn được báo đáp mà.
Tôi cầm theo tấm séc, quay lại ngân hàng hôm trước.
Vừa thấy tôi bước vào, vị giám đốc kia lập tức tái mặt.
Nhưng đến khi nhìn rõ tấm séc trong tay tôi, sắc mặt ông ta lại chuyển sang đỏ bừng, vội vàng dẫn tôi vào phòng làm việc.
Từ đó, tôi chính thức trở thành SVIP của ngân hàng, đồng thời lại một lần nữa tay xách nách mang rời đi như đi lấy hàng về.
Về đến khách sạn, tôi ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi như sấm rền.
Mắt nhắm mắt mở chưa kịp nhìn rõ màn hình, tôi theo phản xạ nhấc máy.
Giọng ông cậu vang lên bên kia, gào rú như muốn đốt cháy màng nhĩ tôi:
“Trần Mộc! Nhà cửa sao cô lại dám đồng ý cho tháo dỡ?! Mẹ cô vừa mất mà cô đã phá nhà của bà ấy rồi sao?! Tiền bồi thường đâu?! Có phải cô lấy rồi không?! Mau giao ra đây cho tôi!”
Tôi chẳng nói một lời, lạnh lùng cúp máy.
Rồi ngay lập tức xóa số, chặn liên lạc, dọn sạch dấu vết.
Thích cờ bạc, nợ chồng chất, bây giờ bị chủ nợ đuổi tới sát gáy mới bắt đầu cuống lên. Còn mơ tưởng đến tiền bồi thường của tôi? Còn mong tôi tiếp tục dùng căn cước vay tiền giúp ông ta lấp hố?
Tôi thấy ông ta đang nằm mơ giữa ban ngày.
Bật chế độ máy bay, ngủ một giấc đến tận trưa.
Vừa tỉnh dậy đã thấy cả chục cuộc gọi nhỡ từ mấy số lạ, tôi chẳng thèm đoái hoài.
Đến ba giờ chiều, điện thoại lại đổ chuông.
Là bên giải tỏa gọi đến.
“Trần Mộc đúng không? Cậu của cô đang kéo cả nhà đến chặn trước cửa văn phòng chúng tôi, đòi nhảy lầu!”
“Ồ, nghiêm trọng vậy sao? Vậy mau báo cảnh sát đi!” Tôi bình thản đáp.
“Họ nói quyền sở hữu hai căn nhà của gia đình cô có tranh chấp, nếu không giải quyết họ sẽ kiện chúng tôi vì phá dỡ trái phép! Cô có thể đến đây giải thích một chút không?”
Có thể chứ, đương nhiên là có thể.
Dù sao tôi cũng chưa từng thấy ai nhảy lầu bao giờ.
Vừa đến văn phòng giải tỏa, tôi liền thấy ông cậu và mợ mình đang chắn ngay cửa, gào thét quấy rối nhân viên, còn đẩy qua đẩy lại với người ta như muốn lôi ra đánh nhau.
Tôi cau mày.
Không phải nói muốn nhảy lầu sao?
Sao xuống đất nhanh vậy?
Vừa thấy tôi xuất hiện, ông cậu lập tức gào lên, lao thẳng về phía tôi như con thú bị chọc giận:
“Trần Mộc! Đồ vong ơn bội nghĩa! Mẹ cô nuôi cô bao nhiêu năm, bà ấy vừa mất mà cô đã phá nhà của bà ấy, ngay cả một tiếng cũng không báo với tôi! Đó là nhà của dòng họ Vương chúng tôi! Cô đúng là có gan làm chuyện này mà!”
Ông ta kích động đến đỏ mặt tía tai, nhưng tôi nghe xong chỉ thấy… hoàn toàn bình tĩnh.
Chuyện này có gì mà không làm được? Nhà của tôi, tôi quyết định, hợp tình, hợp lý, hợp pháp.
Ông ta lao tới định túm tôi, nhưng phía trước còn ba nhân viên giải tỏa chắn ngang. Động tác quá vội vàng, bước chân loạng choạng, suýt chút nữa bổ nhào quỳ xuống ngay trước mặt tôi.
Tôi nhanh chóng vươn tay ra, làm bộ muốn đỡ:
“Ấy ấy, cậu à, đừng như thế! Mùng Ba Tết mà quỳ trước mặt cháu gái thì không hay đâu, chẳng phải đang trù tôi chết sớm sao?”
“Thiên lý ở đâu hả trời! Nhà của chúng tôi lại bị cưỡng chế phá dỡ như thế sao!”
Vừa dứt lời, mợ tôi lập tức lao vào diễn xuất.
Cách tôi chừng hai mét, bà ta phóng người một cú, ngã xuống đất bằng kỹ thuật “lăn rồng” điêu luyện, rồi há mồm cất tiếng gào khóc thảm thiết.
Mợ tôi ngày trẻ cũng có chút tài nghệ, giọng hét chấn động bốn phương tám hướng, có thể quát bay cả một dãy phố, xưa nay chưa từng thất bại.
Vợ chồng hai người, một kẻ động tay động chân, một kẻ tấn công bằng thanh âm, phối hợp nhuần nhuyễn, không chê vào đâu được.
Chỉ tiếc rằng, mấy năm nay bị chủ nợ truy đuổi, thể lực đã sa sút, khả năng sáng tác cũng chẳng còn phong phú như xưa, cứ đụng chuyện là lăn lộn ăn vạ.
Tôi nhịn không được mà tốt bụng nhắc nhở:
“Mợ à, đó không phải nhà của mợ đâu, mà là nhà của tôi.”
“Cái gì mà nhà của cô! Đó là nhà của dòng họ Vương chúng tôi!”
Cậu tôi bật dậy như lò xo, giơ tay định túm lấy áo tôi, “Con nhãi chết tiệt này, giờ cánh cứng rồi dám cướp nhà của tao! Hôm nay tao không đánh chết mày thì không xong!”
Nhân viên giải tỏa nhanh chóng đứng chắn ở giữa, thay tôi lãnh mấy cú đấm loạn xạ.
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo cảnh cáo:
“Đây là cơ quan nhà nước, cậu tốt nhất đừng manh động.”
“Thì sao? Tao cứ đánh đấy! Có giỏi thì báo cảnh sát đi!” Ông ta thô lỗ chỉ tay thẳng vào mặt tôi, hùng hổ đe dọa. “Chờ cảnh sát tới, tao sẽ tố cáo mày thông đồng với bên giải tỏa, chiếm đoạt tài sản của tao!”
Vừa dứt lời, phía sau chợt vang lên một giọng nói nghiêm nghị:
“Chúng tôi là cảnh sát. Ai vừa báo án?”
4.
Trong lòng tôi vui sướng vô cùng—cảnh sát nhân dân quả nhiên luôn xuất hiện đúng lúc!
Bên kia, cậu tôi vẫn hung hăng chỉ tay về phía tôi, mặt mày dữ tợn. Tôi nhanh chóng dịu dàng né sang một bên, khéo léo nhường vị trí đắc địa này lại cho các đồng chí cảnh sát.
Quả nhiên, ánh mắt nghiêm nghị của viên cảnh sát quét một vòng, nhíu mày lạnh giọng:
“Bỏ tay xuống, anh chỉ trỏ cái gì đấy?”
Cậu tôi run lên một chút, lập tức ngoan ngoãn bỏ tay xuống.
Tôi vội vàng nhập vai, giọng điệu mềm mại, xen lẫn chút ấm ức:
“Cảnh sát ơi, tôi báo án đó! Bọn họ nói muốn nhảy lầu, lừa tôi đến đây, nhưng khi tôi vừa đến thì lại định đánh tôi! Còn ra tay với cả nhân viên ở đây nữa! Mọi người mau quản họ đi!”
Ba phần đáng thương, ba phần ấm ức, ba phần yếu đuối không thể tự lo cho bản thân. Cuối câu còn cố tình kéo dài, pha thêm chút nghẹn ngào.
Nhìn thấy diễn xuất xuất thần này, nhân viên giải tỏa xung quanh đều lộ rõ vẻ thán phục.
Cảnh sát lập tức đưa tất cả chúng tôi sang phòng họp bên cạnh, rồi lần lượt hỏi:
“Ai định nhảy lầu? Ai đánh người? Vì sao đánh? Nói rõ đi.”
Nhân viên giải tỏa nhanh chóng thuật lại toàn bộ sự việc.
Đúng lúc này, mợ tôi như bừng tỉnh, bỗng bật dậy, gào lên the thé:
“Tôi muốn kiện cô ta! Kiện họ câu kết cướp nhà của tôi! Cảnh sát, các anh nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!”
“Bà ngồi xuống trước.”
Viên cảnh sát giơ tay ra hiệu bà ta đừng làm loạn, rồi quay sang tôi:
“Nhà này rốt cuộc là của ai?”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Là của tôi. Cả hai căn đều đứng tên tôi. Mẹ tôi vừa qua đời, tôi là người thừa kế duy nhất. Tôi có giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.”
Nhân viên giải tỏa cũng lên tiếng xác nhận:
“Đúng vậy. Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ giấy tờ, thủ tục hoàn toàn hợp lệ. Hai căn nhà đều thuộc quyền sở hữu của cô gái này, chúng tôi chỉ làm đúng quy trình.”
“Nói bậy! Cô bảo của cô thì là của cô chắc?!”
Cậu tôi gào lên giận dữ, mặt đỏ bừng bừng:
“Mẹ cô trước đây đã nói rõ ràng, hai căn nhà này đều thuộc về tôi! Chính miệng bà ấy nói!”
Cảnh sát nhanh chóng giữ chặt ông ta, không để ông ta làm loạn.
Viên cảnh sát ghi chép lạnh nhạt nhắc nhở:
“Lời nói miệng không tính là bằng chứng. Ai biết bà ấy có thực sự nói vậy không? Nếu anh muốn chứng minh, thì phải có giấy tờ hợp pháp. Như bên này, người ta có sổ đỏ, có hộ khẩu. Còn anh thì sao? Có công chứng không? Có di chúc viết tay, hay video ghi lại không? Không thể chỉ dựa vào lời nói suông được.”
Cậu tôi lập tức cứng họng.
Tôi khẽ cười lạnh, nhấn mạnh thêm một câu:
“Ông ta không có.”
Mẹ tôi đúng là cưng chiều em trai, suốt bao năm nay đều rót tiền cho ông ta. Ông ta nói muốn làm ăn, bà sẵn sàng lấy cả tiền học phí cấp ba của tôi đưa cho, hại tôi suýt chút nữa phải bỏ học giữa chừng để vào nhà máy làm công nhân.
Nhưng bản chất của ông ta vô tích sự, lại còn nghiện cờ bạc. Bao nhiêu năm rồi, chẳng những không kiếm được xu nào mà còn nợ nần chồng chất.
Ngay cả mẹ tôi cũng biết, nếu đưa hết tiền cho ông ta, chắc chắn sẽ mất trắng. Thế nên, bà vẫn luôn nắm chặt nhà và tiền trong tay, chưa bao giờ thực sự sang nhượng gì cho ông ta cả.
Lần này bà ra đi quá đột ngột, chẳng kịp để lại di chúc hay công chứng gì cả, vì thế tất cả tài sản đương nhiên rơi vào tay tôi.
“Ai bảo tôi không có!” Cậu tôi lại gào lên. “Năm đó, hai nhà chúng tôi mỗi người một căn. Trong đó, một căn là chúng tôi tự bỏ tiền ra mua! Chúng tôi có hợp đồng mua bán và giấy tờ thanh toán đầy đủ!”
“Sau đó chúng tôi muốn đổi nhà, nhưng hai căn nhà cùng lúc vay thế chấp thì lãi suất quá cao, nên tạm thời chuyển tên căn đó sang chị tôi! Nhưng nhà vẫn là của chúng tôi, bà ấy chỉ đứng tên giúp thôi!”
“Chỉ là đứng tên giúp? Ông nói vậy mà cũng không thấy ngại à?”
Tôi lạnh lùng cười, rút từ trong túi hồ sơ ra mấy tờ giấy, giơ lên trước mặt cảnh sát.
“Cảnh sát, đây là giấy vay nợ năm xưa do chính cậu tôi viết. Hồi đó, ông ta mượn mẹ tôi ba trăm ngàn để làm ăn, nhưng thua lỗ thảm hại. Sau đó, ông ta lại vay tiếp, nói là có thể lấy căn nhà để thế chấp cho mẹ tôi, thế nên mới làm thủ tục sang tên.”
Tôi cầm tờ giấy đã ố vàng lên, ánh mắt quét thẳng về phía cậu tôi.
“Trên này là dấu vân tay của ông, đúng không? Hồi ấy khu nhà này rách nát thế nào, giá trị ra sao, ông thừa biết. Một căn nhà đó có bán cũng chẳng được mười vạn, nhưng ông vay mượn từ nhà tôi tổng cộng cũng phải năm mươi vạn rồi nhỉ?”
“Muốn lấy lại nhà? Không thành vấn đề.”
“Trả hết số tiền đã vay, cộng cả lãi suất những năm qua, tính theo tỷ lệ lạm phát rồi hẵng nói.”
Cậu tôi nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn tôi:
“Bao nhiêu năm rồi, sao cô còn giữ mấy tờ giấy rách này?!”
Giấy rách?
Tôi liếc ông ta một cái đầy ý vị.
Đây không phải giấy rách, mà là tiền—là bằng chứng.
Mợ tôi phản ứng nhanh, lập tức đẩy mạnh ông ta một cái, miệng cứng cỏi cãi lại:
“Cái gì mà giấy vay nợ! Chúng tôi không công nhận đâu! Dấu vân tay trên đó cũng không rõ ràng! Ai biết có phải cô làm giả không?!”
Tôi bình tĩnh cười, chậm rãi giải thích như đang giảng bài cho một đứa trẻ:
“Mợ à, mợ không hiểu rồi. Nếu dấu vân tay không rõ thì có thể kiểm tra chữ viết. Công nghệ giám định bây giờ tiên tiến lắm, dấu vân tay hay vết dầu mực, mắt thường không thấy không có nghĩa là chuyên gia không kiểm tra được. Mợ cứ yên tâm đi.”
Vừa nghe tôi nói xong, sắc mặt mợ tôi lập tức tái mét, đôi mắt hung hăng trừng tôi như muốn ngay lập tức nhào đến giật phăng tờ giấy nợ mà nhai nuốt ngay tại chỗ.
Tôi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhân cơ hội đánh kẻ ngã ngựa.
“Còn nữa, cậu à, vừa rồi cậu nói rằng vì muốn mua nhà mới nên mới tạm thời sang tên căn này cho mẹ tôi. Vậy cho tôi hỏi, căn nhà mới của cậu đâu rồi? Sao tôi chưa từng thấy nhỉ?”
“Hiện tại cậu mợ vẫn còn phải đi thuê nhà, đúng không? Vậy căn nhà đó thực sự tồn tại sao? Cậu không lừa cảnh sát đấy chứ? Lừa dối cơ quan chức năng là vi phạm pháp luật đấy nha! Tôi nói vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho cậu thôi.”
“Câm miệng ngay, Trần Mộc!”
Cậu tôi gầm lên, giọng tức giận đến mức chấn động cả phòng.
“Ai lừa cảnh sát hả?! Chuyện nhà tao liên quan gì đến mày!”
Ông ta hét lớn đến mức làm cả đội ngũ cảnh sát cũng phải giật mình.
Tôi chỉ cười khẽ.
Càng chột dạ thì càng gào to.
Các cán bộ xử lý vụ việc đưa mắt nhìn nhau, ai cũng ngầm hiểu rằng ông ta đang nói dối, nhưng nhìn bộ dạng mất lý trí kia, chẳng ai buồn nói thêm gì nữa.
5.
Cuối cùng, cảnh sát cũng đưa ra cảnh cáo:
“Nếu có bằng chứng, hãy mang đến tòa án. Còn nếu tiếp tục quấy rối, cản trở công việc của cơ quan chức năng, chúng tôi sẽ lập tức tống giam!”
Nghe vậy, cậu mợ tôi cụp đuôi chuồn mất, không dám gây chuyện thêm.
Nhân viên giải tỏa lại một lần nữa nắm chặt tay tôi, vẻ mặt đầy cảm kích:
“Cảm ơn cô! Cảm ơn vì đã ủng hộ công việc của chúng tôi. Giá mà ai cũng có ý thức như cô thì tốt biết mấy!”
Tôi cũng bắt tay lại, mỉm cười đáp:
“Cảm ơn các anh đã bảo vệ tôi lúc nãy, cũng cảm ơn vì đã làm chứng giúp tôi trước mặt cảnh sát.”
Nhân viên càng thêm phẫn nộ, bất bình thay tôi:
“Khách sáo gì chứ! Chuyện này vốn dĩ cô là người có lý! Mà nói thật, hai người thân thích kia của cô đúng là quá đáng, thấy người lớn vừa mất đã muốn bắt nạt cô. Lần sau mà còn dám đến gây chuyện, tôi báo cảnh sát ngay lập tức!”
Rời khỏi văn phòng giải tỏa, tôi không nhịn được mà cảm thán—
Đúng là làm người tốt luôn có phúc báo mà!
Tiện đường, tôi ghé qua chỗ ngôi nhà cũ một chuyến.
Đội thi công làm việc rất nhanh. Tôi vừa ký tên hôm qua, hôm nay cả căn nhà đã bị san phẳng trong đêm.
Từ xa, tôi trông thấy một bóng người đứng lặng bên bãi đất trống.
Người đó chính là Mạnh Tâm Nhi.
Cô ta vậy mà lại vội vã bay về nước ngay trong đêm.
Mạnh Tâm Nhi đứng trước đống đổ nát, ánh mắt liên tục lướt qua những mảng bê tông vỡ vụn và thanh thép xoắn tít.
Tôi biết cô ta đang tìm cái gì.
Vương Phụng Kiều từng có một chiếc thẻ ngân hàng, cất giữ vô cùng kín kẽ, lúc nào cũng lén lút bảo vệ nó như báu vật. Dựa vào thái độ lo lắng của Mạnh Tâm Nhi lúc này, tôi có thể đoán chắc trong đó có không ít tiền.
Và đúng như vậy—tận sáu mươi triệu.
Mạnh Tâm Nhi đột ngột xuất hiện ở đây, khiến tôi hợp lý nghi ngờ chiếc thẻ đó vốn dĩ là thứ Vương Phụng Kiều muốn để lại cho cô ta, hơn nữa, cô ta còn biết mật khẩu.
Chỉ tiếc rằng, cô ta không biết một điều—
Số tiền này đã bị tôi phát hiện trong quá trình thanh toán tài sản thừa kế, và toàn bộ đã chuyển sang tài khoản của tôi rồi.
Tôi tiến lên vài bước, ánh mắt của cô ta liền chạm phải tôi.
Tôi vẫy tay, mỉm cười: “Chào~”
Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, một tia hoảng loạn vụt qua trong mắt.
Tôi cười càng rạng rỡ hơn: “Cô đến thăm di tích nhà tôi sao?”
Không tìm thấy thứ cần tìm, tâm trạng của Mạnh Tâm Nhi vô cùng tệ. Cô ta hung hăng trừng tôi một cái, chẳng nói một lời, rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi thảnh thơi bước theo sau, cô ta rời khỏi công trường, tôi cũng rời khỏi công trường.
Cô ta đến đầu đường, tôi cũng đến đầu đường.
Cô ta lên xe của tài xế riêng, tôi thì gọi một chiếc taxi.
Ba mươi phút sau.
Trước cổng biệt thự nhà họ Mạnh.
Tôi và cô ta lại lần nữa chạm mặt.
Tôi chào cô ta bằng giọng điệu vui vẻ như cũ, vẫy tay nhẹ nhàng:
“Chào~”
6.
Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt Mạnh Tâm Nhi như thể gặp phải ma quỷ.
Cả khuôn mặt cô ta méo mó, gào lên đầy giận dữ:
“Trần Mộc, cô bị điên à?! Cô theo tôi làm gì? Đây là nhà tôi! Cút ngay!”
Tôi làm bộ một cô gái chưa từng thấy sự đời, thản nhiên bước chân vào trong:
“Trùng hợp ghê, hình như đây cũng là nhà tôi thì phải.”
“Nhà cô cái gì mà nhà cô! Không được vào! Cút ra ngoài ngay!”
Mạnh Tâm Nhi giận dữ túm lấy cánh tay tôi, cố sức kéo ra ngoài.
Buồn cười thật. Với đôi tay yếu chân mềm nuôi trong nhung lụa như cô ta, muốn kéo tôi ra ngoài sao?
Dù có hai cô ta bám chặt trên chân tôi, cũng chẳng thể ngăn tôi bước vào phòng khách.
Cứ thế, chúng tôi giằng co nhau đến tận phòng khách lớn.
Người làm trong nhà nhìn thấy tôi, ai nấy đều khom lưng cúi đầu đầy cung kính.
Nhìn phản ứng này, tôi đoán rằng kết quả giám định chắc hẳn đã có rồi.
Trên tầng vang lên tiếng động, rồi một giọng nói trầm ổn vang lên.
Trần Minh Nguyệt từ trên cầu thang bước xuống.
Mạnh Tâm Nhi lập tức bật khóc, nhào tới mách lẻo:
“Mẹ! Cô ta điên rồi! Cô ta đánh con, con không cho vào mà cô ta cứ xông vào nhà!”
“Con biết ngay mà! Chắc chắn là mẹ cô ta chết rồi nên cô ta mới đến đây vòi tiền chúng ta!”
Tôi: “……”
Chị gái, chị có muốn nghe lại lời chị vừa nói không?
Mùng Ba Tết mà lại mở miệng nguyền rủa người ta thế này, chị có thấy hơi quá đáng không?
Tôi nhìn sang mẹ ruột của mình, khóe mắt bà ấy giật giật đầy bất đắc dĩ.
Trong lòng tôi bỗng thấy có chút thương cảm.
Mạnh Tâm Nhi à, tôi đã cho cô cơ hội rồi mà cô không biết tận dụng.
Trần Minh Nguyệt đứng trên bậc thang, bình tĩnh vẫy tay gọi:
“Tâm Nhi, theo mẹ lên lầu. Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Sau đó, bà ấy nhìn tôi, khẽ gật đầu:
“Con chờ mẹ một lát nhé.”
“Được thôi!”
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chưa đầy vài phút, trên lầu đột nhiên bùng nổ một trận cãi vã kịch liệt.
Chắc chắn là Trần Minh Nguyệt đã nói rõ sự thật với Mạnh Tâm Nhi rồi.
Cô ta vừa khóc vừa hét, từ phòng lao ra, giọng chói tai đầy phẫn nộ:
“Tôi biết ngay mà! Bà vốn dĩ chẳng xem tôi ra gì, giờ thì hay rồi, bà không muốn nhận tôi nữa chứ gì?!”
“Được! Vậy thì sau này, giữa tôi và cô ta, bà chỉ được chọn một! Có cô ta thì không có tôi! Tôi đi là được chứ gì?!”
Sau đó, cô ta lao vào phòng khách, vội vàng gom hành lý, động tác thô lỗ đến mức mấy cái chai lọ cũng bị hất văng xuống đất, phát ra tiếng “choang” chói tai.
Lúc bước ra cửa, cô ta oán độc lườm tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Trần Mộc, cô hài lòng chưa? Chính cô đã đuổi tôi ra khỏi nhà này!”
???
Liên quan gì đến tôi?!
Tôi còn chưa nói gì, cũng chưa bảo cô ta đi, mà giờ lại tự dưng gánh nồi?
Đúng kiểu ngồi yên cũng dính đạn.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ, có khi nào cô ta đã sớm biết mình không phải con ruột, hơn nữa còn cấu kết với Vương Phụng Kiều, lừa dối bao nhiêu năm nay.
Sợ sự thật bị phanh phui, nên mới cố tình làm ầm lên, tìm cái cớ để chạy trước?
Còn mẹ ruột của tôi, Trần Minh Nguyệt, nhìn qua đã biết là người rất mềm lòng.
Dù gì cũng đã sống chung bao nhiêu năm, giữa bà và Mạnh Tâm Nhi không thể nói là không có tình cảm.
Chỉ cần cô ta biết điều, nhà họ Mạnh vẫn sẽ luôn có chỗ cho cô ta.
Nhưng cô ta lại chọn cách cực đoan nhất.
Vẫn là câu nói cũ—
Mạnh Tâm Nhi, tôi đã cho cô cơ hội rồi, là do cô không biết quý trọng thôi.
Trần Minh Nguyệt từ trên lầu bước xuống, thở dài một hơi, giọng bất lực:
“Tâm Nhi là do mẹ chiều hư mất rồi, quá bướng bỉnh, gặp chuyện chỉ biết nổi giận mà thôi.”
Bà ấy nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng và ấm áp:
“Con ngoan, bao nhiêu năm nay con đã chịu thiệt thòi rồi. Mấy ngày nay mẹ cũng đã điều tra lại chuyện năm xưa, nghe nói… Vương Phụng Kiều đối xử với con không được tốt.”
Nhắc đến cái tên đó, trong đôi mắt Trần Minh Nguyệt hiện lên một tia lạnh lẽo đầy căm phẫn.
Cũng phải thôi.
Đứa con ruột thịt của mình bị tráo đổi, bị người khác dẫm đạp lên để hưởng phúc, làm mẹ sao có thể không đau lòng?
Tôi nhẹ giọng an ủi bà:
“Chuyện này không phải lỗi của mẹ, tất cả đều đã qua rồi.”
Bà ấy chăm chú nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập yêu thương:
“Sau này mẹ sẽ đối tốt với con, sẽ bù đắp lại cho con thật nhiều. Con có thể… tha thứ cho mẹ không?”
Tôi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Mẹ.”
Tôi chỉ là một người bình thường, cũng khao khát một tình thương gia đình bình thường.
7.
Từ lúc Mạnh Tâm Nhi rời đi, cô ta hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Mãi đến một buổi sáng nọ, tôi mới nhận được tin về cô ta—từ văn phòng giải tỏa.
“Chào cô Trần, hiện tại có người đến gây rối tại văn phòng chúng tôi, tố cáo cô chiếm đoạt tài sản của người khác. Phiền cô qua một chuyến.”
Tôi hạ thấp giọng, hỏi đầy thận trọng:
“Lại định nhảy lầu nữa sao?”
Đầu dây bên kia nghẹn lại vài giây, rồi ho khan đáp:
“Lần này không có ai nhảy lầu.”
“Ồ, vậy thì còn gọi tôi làm gì? Có ai gặp nguy hiểm đâu.”
Tôi chân thành góp ý:
“Đồng chí à, không thể cứ mỗi lần cậu tôi đến quấy rối là lại bắt tôi đến chứ. Giấy tờ sổ sách các anh cũng kiểm tra rồi, tôi hợp pháp hợp lệ. Nếu họ cứ tiếp tục gây chuyện, theo tôi thấy, nên bắt thì cứ bắt đi.”
Đối phương trầm mặc vài giây, rồi bất đắc dĩ buông ra một câu:
“Nhưng… lần này không phải cậu cô.”
Hả?
Không phải cậu tôi?
Vậy thì càng phải đến xem thử, ngoài cậu tôi ra, còn ai có thể mặt dày đến mức này.
Vừa đến nơi, tôi đã nhìn thấy ngay Mạnh Tâm Nhi.
Cô ta ngồi bệt ngay trước cửa văn phòng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, bộ dáng yếu ớt đáng thương, thỉnh thoảng còn nhỏ vài giọt nước mắt.
Nhân viên văn phòng đứng bên cạnh xoa xoa tay đầy khó xử:
“Cô ấy đã ngồi đây hai ngày rồi. Nói thế nào cũng không chịu đi, bọn tôi thực sự rất khó xử…”
Tôi vung tay dứt khoát:
“Tôi không muốn làm khó các anh, để tôi tự giải quyết.”
Nói rồi, tôi bấm số gọi cảnh sát.
Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát đã đến.
Một giọng nói trầm ổn vang lên:
“Chúng tôi là cảnh sát, ai vừa báo án?”
“Là tôi báo cảnh sát.”
Tôi còn chưa nói dứt lời, Mạnh Tâm Nhi đã òa khóc.
“Cảnh sát ơi! Các anh phải làm chủ cho tôi! Cô ta chiếm đoạt nhà của tôi! Còn một mình nuốt trọn toàn bộ tiền bồi thường phá dỡ nữa!”
Viên cảnh sát nhìn tôi, thản nhiên nói:
“Lại là cô à? Sao cô cứ chiếm đoạt nhà của người khác mãi thế?”
???
Tôi lập tức kêu oan!
Gì mà “lại” chứ?!
Tôi bị oan uổng mà! Các anh cảnh sát có thể dùng từ ngữ cẩn thận một chút được không?!
Bên cạnh có người nhỏ giọng bổ sung:
“Vẫn là hai căn nhà lần trước ấy.”
Viên cảnh sát lập tức hiểu ra:
“Ồ, vậy thì vào phòng họp trước, xem xét giải quyết thế nào.”
Được thôi, quy trình này tôi quá quen rồi, có gì mà phải sợ chứ?
Tôi thẳng bước đi vào phòng họp, bộ dáng bình tĩnh như đi làm thủ tục hành chính thông thường.
8.
Vừa bước vào phòng họp, hai bóng người từ phía sau lập tức xông vào, động tác nhanh như thể vừa bật chiêu “tốc biến”.
Mạnh Tâm Nhi chỉ tay giới thiệu:
“Đây là cậu và mợ của tôi, họ có thể làm chứng cho tôi.”
Nhân viên điều tra nhìn lướt qua hai người họ, nhíu mày gật đầu:
“À, lần trước đã gặp rồi.”
Tất cả cùng ngồi xuống.
Mợ tôi nắm chặt tay Mạnh Tâm Nhi, giọng đầy chính nghĩa:
“Đừng lo con à! Chúng ta tuyệt đối không để con sói trắng mắt này cướp đi căn nhà của mẹ con đâu!”
Ba người ngồi sát nhau, đồng loạt quay sang trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn cảnh tượng này, trong lòng không nhịn được mà buồn cười phát điên.
Được thôi, không nhịn nổi nữa nên tự mình bộc lộ hết rồi chứ gì?
Trước đây còn sợ thân phận của Mạnh Tâm Nhi bị lộ, giờ thì cả ba người trực tiếp bắt tay liên kết luôn.
Cứ như sợ người ta không biết rằng ba người họ đã quen biết nhau từ lâu ấy!
Vậy thì… tôi cũng tiễn các người một đoạn đường luôn.
Cậu tôi là người lao vào công kích đầu tiên.
Ông ta chỉ thẳng vào Mạnh Tâm Nhi, lớn tiếng tuyên bố:
“Đây mới là con gái ruột của chị tôi! Nhà cửa của chị tôi thì đương nhiên phải thuộc về nó!”
Viên cảnh sát quay sang hỏi tôi:
“Cô có biết chuyện này không?”
Tôi chân thành lắc đầu, giọng đầy vô tội:
“Tôi không biết gì cả. Từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi chỉ có mỗi mình tôi là con.”
Mợ tôi hừ lạnh, cười nhạo một tiếng:
“Cô biết cái gì mà biết! Cô chỉ là con chó hoang mà Vương Phụng Kiều nhặt về từ ngoài đường thôi!”
“Trật tự!” Nhân viên điều tra lập tức quát lên, giọng nghiêm nghị: “Cấm xúc phạm người khác! Nhục mạ người khác là hành vi vi phạm pháp luật!”
Viên cảnh sát lại chuyển hướng sang Mạnh Tâm Nhi, nghiêm túc hỏi:
“Cô nói cô là con gái của Vương Phụng Kiều. Cô có chứng cứ không? Theo những gì chúng tôi biết, bà ấy đã qua đời cách đây vài ngày.”
“Tôi chính là bằng chứng!”
Cậu tôi đột ngột đứng bật dậy, vẻ mặt đắc thắng liếc nhìn tôi, trông như thể nắm chắc phần thắng trong tay.
“Các người nghĩ chỉ có nhà giàu mới biết làm xét nghiệm ADN sao? Nghĩ bọn tôi nghèo thì ngu chắc?!”
Nói xong, ông ta hùng hổ rút ra một bản xét nghiệm, dõng dạc đặt lên bàn, rồi trịnh trọng đưa cho cảnh sát.
“Đây là kết quả giám định giữa tôi và cháu ruột của mình! Chúng tôi có quan hệ huyết thống! Nó chính là con gái ruột của chị tôi! Nó có quyền thừa kế!”
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, bật cười ngay tại chỗ.
“Lạ thật đấy. Cô ta có quan hệ huyết thống với cậu, vậy thì cô ta phải là con ruột của cậu chứ! Cô ta nên đi thừa kế tài sản của cậu, mắc mớ gì đến nhà tôi?”
Không đợi cậu tôi phản ứng, mợ tôi đã lập tức nhảy dựng lên, chửi ầm lên:
“Nói năng linh tinh cái gì đấy! Chúng tôi còn sống sờ sờ đây, ai nói đến chuyện thừa kế hả?! Với lại, chúng tôi còn chưa có con!”
“Trật tự!”
Nhân viên điều tra đập mạnh tay xuống bàn, giọng đầy uy quyền:
“Đã nói là không được xúc phạm người khác! Nếu còn tiếp tục chửi bậy, tôi sẽ đưa hết về đồn ngay lập tức!”
9.
“Vậy thì tôi xét nghiệm với nó!”
Cậu tôi vung tay chỉ thẳng vào tôi, mặt mày đầy vẻ hùng hồn chính nghĩa:
“Nó không phải người nhà họ Vương chúng tôi! Tôi và nó không có quan hệ huyết thống! Nó là đứa trẻ mà chị tôi nhặt về từ ngoài đường, nó không có quyền thừa kế!”
Viên cảnh sát nghe xong, bất lực lắc đầu, giọng điệu mệt mỏi:
“Anh có hiểu luật không đấy?”
Sau đó, cảnh sát nghiêm túc giảng giải:
“Nghe tôi nói rõ ràng đây. Dù anh với Trần Mộc có quan hệ huyết thống hay không, thì cũng không ảnh hưởng đến việc cô ấy và Vương Phụng Kiều là mẹ con hợp pháp. Tên của cô ấy có trong hộ khẩu!”
“Bất kể cô ấy là con ruột, con nuôi, hay từ trên trời rơi xuống, hay chui ra từ khe đá—chỉ cần có giấy tờ hợp pháp, thì pháp luật sẽ công nhận quyền thừa kế của cô ấy!”
“Anh hiểu chưa?”
Cậu tôi đứng hình ngay tại chỗ, sắc mặt cứng đờ.
Nhìn biểu cảm ngây dại của ông ta, tôi cực kỳ nghi ngờ rằng, ông ta chỉ nghe hiểu mỗi câu cuối cùng.
“Vậy… thế còn cháu gái ruột của tôi thì sao?! Con bé không được chia một đồng nào à?!”
Cảnh sát thẳng thắn trả lời:
“Về mặt pháp lý mà nói, cô ta có phải cháu gái ruột của anh hay không—vẫn còn là một dấu hỏi lớn.”
“Thật sự một xu cũng không có à?!”
Mợ tôi cũng hoảng hốt, túm chặt tay cậu tôi, giọng cuống quýt:
“Không có tiền thì làm sao được! Tuần sau bên vay nặng lãi lại tới đòi nợ rồi, đến lúc đó không có tiền trả thì chúng ta ăn nói thế nào?!”
“Tôi đã bảo ông bao nhiêu lần là đừng có cờ bạc nữa! Bây giờ hay rồi! Lần trước bọn chúng đánh ông thế nào, ông quên rồi hả?! Nếu không có tiền, lần sau người bị đánh chính là tôi đấy!”
Cậu tôi tím tái mặt mày, giận đến mức gân xanh trên trán giật giật, tức khắc đẩy mạnh mợ tôi ra, hạ giọng quát:
“Bà im đi! Đừng có làm mất mặt nữa!”
Hai vợ chồng cậu ngươi một câu, ta một câu, tranh cãi rồi động tay động chân, ngay trước mặt cảnh sát đánh nhau luôn.
Tôi đứng một bên xem mà thấy thú vị không chịu được.
Lần này, cảnh sát không còn cảnh cáo suông nữa, trực tiếp ghì chặt cả hai người xuống, tuyên bố sẽ đưa về đồn để “giáo dục lại”, bao gồm giáo dục cậu tôi về tác hại của cờ bạc.
Rời khỏi văn phòng giải tỏa, tôi đang chuẩn bị rời đi thì Mạnh Tâm Nhi đột nhiên đuổi theo tôi.
“Trần Mộc, cô thực sự nghĩ rằng tôi không làm gì được cô sao?”
Tôi nhún vai, vẻ mặt vô tội:
“Không thì sao?”
Cô ta nhìn tôi, giọng điệu đầy chính nghĩa:
“Vương Phụng Kiều đã tráo đổi chúng ta, đây là lỗi của bà ấy. Nhưng có bậc cha mẹ nào lại không muốn con mình sống tốt? Nghèo thì phải chịu cảnh nghèo cả đời à? Hơn nữa, bà ấy đã mất rồi, dù lúc còn sống đối xử với cô không tốt, nhưng ít nhất cũng để cô sống đến tận bây giờ, nuôi cô lớn. Người chết thì cũng nên được tôn trọng, chẳng lẽ cô định trả thù cả người thân và gia đình của bà ấy sao?”
Tôi đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, như thể vừa nghe một đống tạp âm khó chịu:
“Tôi báo thù lúc nào? Không phải các người cứ bám riết lấy tôi à?”
Mạnh Tâm Nhi cắn môi, vẻ mặt như thể vừa hạ quyết tâm lớn.
“Vậy tôi nói thẳng luôn.”
“Tài sản mà Vương Phụng Kiều để lại cho cô, chắc không chỉ có hai căn nhà đó đâu, đúng không?”
Ồ, cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề chính rồi.
Tôi cười lạnh một tiếng.
Mạnh Tâm Nhi trực tiếp ra giá, yêu cầu tôi chia cho cô ta một nửa toàn bộ tài sản mà Vương Phụng Kiều để lại.
Nghĩa là cô ta muốn sáu mươi triệu cùng với 50% tiền bồi thường giải tỏa sau này.
Tôi làm bộ ngơ ngác, gãi gãi tai:
“Sáu mươi triệu nào? Sao tôi không biết nhỉ?”
Cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc lâu, sau đó chỉ lạnh lùng buông một câu:
“Giả ngu hả? Được thôi, chờ đấy mà xem.”
Tôi nhún vai.
Chờ thì chờ.
Chẳng phải tôi tiếc tiền, chỉ là có những thứ đã bị che giấu quá lâu, đến lúc nên đưa ra ánh sáng rồi.
Một tuần sau.
Tôi nhận được trát hầu tòa từ tòa án.
Mạnh Tâm Nhi kiện tôi với tội danh chiếm đoạt tài sản bất hợp pháp.
Mẹ ruột tôi tức giận đến xanh mặt, lập tức thuê một đội luật sư siêu khủng để giúp tôi ra tòa.
Tôi bình thản xua tay:
“Không cần đâu mẹ, con tự xử lý được.”
Giết gà, cần gì dao mổ trâu.
10.
Ngày xét xử.
Tôi không mang theo luật sư, trực tiếp ra tòa đối mặt với phiên kiện.
Ngay khi bắt đầu, Mạnh Tâm Nhi lập tức trình ra một đống hóa đơn điện tử và lịch sử giao dịch chuyển khoản:
“Tất cả những khoản tiền này đều do tôi chuyển cho Vương Phụng Kiều trong nhiều năm qua. Tổng cộng là hai mươi bảy triệu. Mỗi giao dịch đều có đầy đủ bằng chứng.”
Quan tòa nhíu mày, hỏi:
“Cô để số tiền lớn như vậy trong tài khoản của bà Vương Phụng Kiều, vậy mối quan hệ giữa hai người là gì?”
Luật sư bên phía cô ta kịp thời bổ sung:
“Thân chủ của tôi là con gái ruột của Vương Phụng Kiều. Mặc dù do sự ra đi đột ngột của bà ấy mà không thể chứng thực được, nhưng chúng tôi có đầy đủ bằng chứng để khẳng định số tiền này thuộc quyền sở hữu của thân chủ tôi.”
Sau đó, họ lập luận rằng tôi đã lợi dụng cái chết của Vương Phụng Kiều, dùng danh nghĩa thanh toán tài sản thừa kế để chuyển toàn bộ số tiền đó vào tài khoản của mình, vì vậy họ kiện tôi tội chiếm đoạt tài sản bất hợp pháp.
Quan tòa xem xét toàn bộ bằng chứng, sau đó hỏi tôi:
“Cô có công nhận những giao dịch này không?”
Tôi gật đầu, giọng điềm nhiên:
“Trước đây tôi cũng không biết số tiền này từ đâu mà có. Nhưng nếu họ có bằng chứng xác thực, vậy thì tôi thừa nhận.”
Bên phía Mạnh Tâm Nhi cười lạnh một tiếng, cô ta nhướn mày nhìn tôi đầy đắc ý, ánh mắt tràn ngập châm chọc.
Ngay lúc đó, đột nhiên từ hàng ghế khán giả vang lên một tiếng chửi thề khe khẽ.
Tôi quay đầu nhìn theo, ồ, không phải là cậu và mợ tôi sao?
Tôi suýt chút nữa quên mất hai kẻ này rồi.
Từ sau lần bị cảnh sát lôi đi “giáo dục lại”, tôi chưa từng gặp lại bọn họ.
Giờ nhìn sang, cậu tôi mắt phải bầm tím khủng khiếp, nửa bên mặt sưng vù, còn mợ tôi thì cả hai mí mắt đều sưng húp, tóc bạc mọc đầy đầu.
Ồ?
Xem ra, thời gian vừa rồi cũng không dễ chịu gì nhỉ.
Xem ra đám đòi nợ thuê đã ra tay rất tàn nhẫn với cậu mợ tôi.
Cậu tôi vừa rồi chửi thề tám phần là đang trách Mạnh Tâm Nhi, trách cô ta không sớm lấy tiền ra cứu họ.
Nhưng Mạnh Tâm Nhi chỉ liếc mắt, đảo tròng trắng, tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình.
Bề ngoài thì là họ hàng thân thích, nhưng thực tế, cô ta chẳng buồn quan tâm sống chết của họ.
Hai mươi bảy triệu vừa dễ dàng rơi vào tay cô ta, đội luật sư của cô ta lập tức hăng máu, tấn công tiếp vào sáu mươi triệu còn lại.
Tôi hỏi thẳng:
“Cô nói tiền là của cô, vậy bằng chứng đâu?”
“Tôi có video.”
Luật sư bên cô ta đứng dậy, mở đoạn video đã chuẩn bị sẵn.
Trong video, Vương Phụng Kiều ân cần nắm tay Mạnh Tâm Nhi, ánh mắt đầy yêu thương.
Bà ta còn cầm theo một tấm thẻ ngân hàng, dịu dàng nói rằng muốn để lại toàn bộ số tiền trong thẻ này cho Mạnh Tâm Nhi.
Tuy nhiên, video này không hề nhắc đến việc họ là mẹ con.
Tôi lập tức phản đối:
“Trong video chỉ thấy một cái thẻ ngân hàng, nhưng không ai biết đó là thẻ nào, bên trong có bao nhiêu tiền cũng không ai rõ.”
Mạnh Tâm Nhi bật dậy, vẻ mặt đầy chắc chắn:
“Trên video có hiển thị ngày tháng, hơn nữa, chiếc thẻ này có mật khẩu! Trần Mộc không biết mật khẩu, nhưng tôi thì biết!”
Luật sư bên cô ta đẩy nhẹ gọng kính, giọng điệu chuyên nghiệp:
“Chuyện này có thể xác minh qua ngân hàng.
Kiểm tra số dư tại thời điểm đó, xem sau đó có ai thực hiện giao dịch không, kiểm tra cả thông tin mật khẩu—
Nếu đúng như lời thân chủ tôi nói, rằng chỉ có cô ấy biết mật khẩu, vậy thì rất rõ ràng rồi.”
Quan tòa quay sang nhìn tôi, hỏi:
“Cô có biết mật khẩu của thẻ này không?”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Tôi không biết.”
Quan tòa lại quay sang phía Mạnh Tâm Nhi, hỏi:
“Số tiền trong thẻ là bao nhiêu?”
Luật sư của cô ta trả lời dứt khoát:
“Tổng cộng sáu mươi triệu. Trong đó, hai mươi bảy triệu vốn dĩ đã thuộc về thân chủ tôi. Số còn lại là ba mươi ba triệu. Theo nguyện vọng của bà Vương Phụng Kiều, số tiền này cũng nên được giao lại cho thân chủ tôi.”
Vừa nghe xong, nụ cười trên mặt Mạnh Tâm Nhi càng rạng rỡ.
Đồng thời, hàng ghế khán giả cũng bùng nổ những tiếng chửi rủa.
Nếu đây không phải đang ở phiên tòa, tôi thật sự nghĩ rằng cậu tôi có thể lao thẳng tới đánh cô ta ngay tại chỗ.
Sáu mươi triệu!
Vậy mà Mạnh Tâm Nhi chẳng có ý định chia cho cậu mợ tôi một xu.
Thậm chí cô ta còn không để họ đứng cùng nguyên đơn, mà tự mình độc chiếm tất cả.
Gia đình này đúng là “họ hàng bề ngoài” phiên bản hoàn hảo nhất.
Sau khi đặt câu hỏi xong, quan tòa nhìn tôi, trịnh trọng tuyên bố:
“Bị đơn không có ý kiến phản bác về quyền sở hữu tài sản của nguyên đơn. Theo quy định pháp luật, sau khi kết thúc phiên tòa, cô sẽ phải hoàn trả toàn bộ số tiền này cho cô Mạnh Tâm Nhi. Cô còn điều gì muốn nói không?”
Tôi chậm rãi ngồi thẳng dậy, hoàn toàn bỏ đi dáng vẻ bị động nãy giờ.
“Có, tôi có.”
11.
Cuối cùng cũng tới lượt tôi tấn công.
Sau khi giả vờ chơi đùa với bọn họ lâu như vậy, tôi rốt cuộc cũng chờ được thứ mình muốn.
Tôi nhìn thẳng vào Mạnh Tâm Nhi, chậm rãi hỏi:
“Trong video mà các người cung cấp, thời gian quay được hiển thị rất rõ ràng. Điều đó có nghĩa là, vào thời điểm đó, cô – tiểu thư nhà họ Mạnh – đã sớm nhận lại quan hệ mẹ con với Vương Phụng Kiều, đúng không?”
Mạnh Tâm Nhi do dự thoáng chốc, sau đó trả lời:
“Đúng… Nếu không có mối quan hệ này, sao tôi có thể chuyển số tiền lớn như vậy cho bà ấy được?”
Tôi khẽ cười, rồi tăng tốc độ tấn công:
“Vậy tôi hỏi cô, mục đích cô chuyển số tiền này là gì?”
“Dù nói thế nào, đây cũng không phải con số nhỏ. Mấy chục triệu đấy.”
“Cô để lại số tiền này để làm đường lui cho mình? Đề phòng bị đuổi khỏi nhà họ Mạnh? Hay là để lo chuyện dưỡng lão cho bà ấy?”
“Hoặc… ngay từ lúc đó, cô đã lường trước rằng một ngày nào đó, cô sẽ trở mặt với nhà họ Mạnh, đúng không?”
Luật sư bên đối phương bừng tỉnh, lập tức đứng dậy phản đối:
“Phản đối! Chủ đề này không liên quan đến vụ kiện! Phía bị đơn đang cố tình dẫn dắt thân chủ tôi!”
Quan tòa suy nghĩ vài giây, sau đó lắc đầu:
“Phản đối không có hiệu lực. Cô tiếp tục đi.”
Tôi tiếp tục dồn ép:
“Bất kỳ tài sản nào cũng phải có nguồn gốc rõ ràng. Tôi thực sự rất tò mò—một sinh viên như cô, làm thế nào lại có trong tay hơn hai mươi bảy triệu để chuyển cho Vương Phụng Kiều?”
Quan tòa chuyển ánh mắt sang Mạnh Tâm Nhi, chờ câu trả lời.
Cô ta lập tức hoảng loạn, giọng điệu vội vã:
“Cô quản làm gì chuyện tiền của tôi? Nhà tôi có tiền! Ba mẹ tôi cho, thì không được chắc?”
Tôi cười nhạt, rồi tiếp tục phản kích:
“Cô nói ‘nhà tôi có tiền’… ý cô là nhà họ Mạnh đúng không?”
“Nhưng theo tài liệu tài chính mà tôi đã kiểm tra những ngày qua, gia đình cô chưa từng cấp cho cô số tiền lớn như vậy.”
“Tôi… tôi…”
Mạnh Tâm Nhi ấp úng cả nửa ngày nhưng không nói tiếp được câu nào.
Tôi quyết định giúp cô ta hoàn thành nốt câu chuyện:
“Trong quá trình kiểm tra tài sản của biệt thự nhà họ Mạnh, chúng tôi phát hiện có một số trang sức vàng bạc, ngọc ngà châu báu cùng tranh chữ cổ bị mất.”
“Sau khi kiểm tra camera giám sát, chúng tôi thấy có những món là do chính cô lấy đi, còn có một số món cô nói là mượn để sao chép lại, nhưng sau khi lấy ra từ phòng lưu trữ thì chưa từng được trả lại.”
Mạnh Tâm Nhi lập tức nâng cao giọng, cố tỏ vẻ cứng rắn:
“Đó là nhà của tôi! Tôi thích lấy cái gì thì lấy, sao nào?!”
Tôi nhướn mày, giọng điệu thản nhiên:
“Nhưng theo dòng thời gian, vào thời điểm đó, cô đã biết rõ mình không phải con ruột của bà Trần Minh Nguyệt rồi. Vậy nên hành động này của cô… Ừm…”
Luật sư đối phương theo phản xạ đáp ngay:
“Là cố ý tẩu tán tài sản của người khác.”
“CÂM MIỆNG!”
Mạnh Tâm Nhi gào lên, tức giận đến mức mặt mũi méo mó.
Luật sư đối phương: “……”
Bộ dạng này, chẳng khác nào tự mình vả vào mặt mình.
Tôi thong thả nhìn lên ghế chủ tọa, chậm rãi hỏi:
“Thưa quan tòa, nếu nguyên đơn bị truy cứu về hành vi này, thì hình phạt sẽ thế nào?”
Quan tòa nhíu mày, nhìn Mạnh Tâm Nhi với vẻ bất đắc dĩ, sau đó thản nhiên tuyên bố:
“Con cái tự ý chuyển nhượng tài sản gia đình, về bản chất là hành vi trộm cắp bí mật.
Với số lượng tài sản lớn như vậy, đã đủ yếu tố cấu thành tội trộm cắp tài sản có giá trị đặc biệt lớn.”
Sắc mặt Mạnh Tâm Nhi tái mét, lập tức trắng bệch không còn giọt máu.
Cô ta đã tự tay dâng bằng chứng đến trước mặt tôi.
Tôi cười khẽ, dáng vẻ nhàn nhã, thoải mái, hoàn toàn không vội vàng.
Cứ chờ đi, chuyện này còn chưa kết thúc đâu.
12.
Đúng lúc này, cửa phòng xử án đột ngột bật mở.
Hai cảnh sát bước vào, đi thẳng đến chỗ cậu mợ tôi.
Không nói không rằng, họ rút ra lệnh triệu tập, giọng nói dứt khoát, không cho phản kháng:
“Mời hai người theo chúng tôi một chuyến. Có người đã nộp đơn tố cáo, chỉ đích danh hai người có liên quan đến nhiều vụ buôn bán người từ hai mươi năm trước.”
Cậu tôi sững sờ, rồi hét lên đầy oan ức:
“Cảnh sát ơi! Tôi bị oan!”
Nhưng cảnh sát hoàn toàn không có ý định nghe giải thích:
“Có oan hay không, về đồn điều tra sẽ biết.”
Nói rồi, họ còng tay cả hai vợ chồng, ngay trước mắt bao người, dẫn ra khỏi phòng xử án.
Không khí trong phòng đột nhiên lạnh hẳn.
Sắc mặt Mạnh Tâm Nhi biến đổi mạnh mẽ, toàn thân như thể bị rút hết sinh khí.
Cô ta trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt hoảng loạn, khiếp sợ, lại đầy căm hận.
Tôi thản nhiên hắng giọng, chậm rãi nói:
“Đừng nhìn tôi như thế. Ba mươi ba triệu còn lại của Vương Phụng Kiều đến từ đâu, chẳng lẽ cô không rõ hơn tôi sao?”
Một người phụ nữ lao động bình thường, không phải nhà giàu, càng không phải thiên tài công nghệ.
Làm sao bà ta có thể tích lũy hơn ba mươi triệu?
Trừ phi trúng số, cướp ngân hàng…
Hoặc—
Dấn thân vào con đường phi pháp.
Tôi sẽ mãi mãi không quên ngày hôm đó.
Năm tôi vừa vào cấp hai, tôi đã vô tình nghe thấy Vương Phụng Kiều say rượu, khoe khoang với cậu tôi.
Bà ta đã từng chỉ trong một đêm, băng qua ba tỉnh, bán một bé gái bị bắt cóc vào vùng núi sâu.
Và trong chuyến đi ấy, bà ta kiếm được năm vạn.
“Năm vạn đó! Nếu tính theo bây giờ thì cũng đáng giá bốn mươi vạn rồi!”
Lúc đó, Vương Phụng Kiều say khướt, lưỡi líu lại, mặt đỏ bừng bừng, nhưng ánh mắt tràn ngập đắc ý, vẻ mặt như thể tự hào về chiến tích của mình.
Hình ảnh đó, đến bây giờ vẫn in sâu trong trí nhớ tôi.
Ngay sau đó, tôi lập tức chạy thẳng đến đồn cảnh sát gần nhất báo án.
Nhưng cảnh sát trực ban thấy tôi còn quá nhỏ tuổi, không thể cung cấp thông tin chi tiết, nên đưa tôi về nhà để xác minh lại.
Kết quả—
Vương Phụng Kiều trực tiếp bác bỏ toàn bộ lời tôi nói.
Bà ta thậm chí còn tỏ ra vô cùng tức giận, lớn tiếng buộc tội tôi:
“Con nhóc này ăn cắp tiền trong nhà, bị tôi phát hiện, tôi chỉ chửi vài câu, thế là tức giận chạy đi vu oan cho tôi!”
Tôi lúc đó vẫn còn quá nhỏ, lại không thể đưa ra bằng chứng cụ thể.
Cảnh sát chỉ coi như một vụ mâu thuẫn gia đình, khuyên răn vài câu rồi rời đi.
Tối hôm đó, tôi bị đánh gãy hai chiếc xương sườn.
Vương Phụng Kiều không chỉ từng làm buôn người, mà còn kéo cả cậu tôi tham gia vào.
Bà ta lá gan lớn, vì vậy khi nhìn thấy cơ hội tráo đổi trẻ sơ sinh trong bệnh viện, bà ta không chút do dự mà ra tay ngay.
13.
Kết thúc.
Trong phòng xử án, khán giả bắt đầu xì xào bàn tán.
Không ai có thể ngờ rằng, một cô gái nhìn có vẻ dịu dàng như vậy, lại là con gái của một kẻ buôn người.
Mạnh Tâm Nhi gào lên, giọng tràn đầy phẫn nộ và uất ức:
“Chẳng lẽ tôi bị trao nhầm ngay từ đầu chính là tội lỗi sao? Tôi cũng là nạn nhân mà!”
Tôi bình tĩnh phản bác ngay lập tức:
“Đừng đánh tráo khái niệm. Cô không phải nạn nhân.”
“Hành vi của Vương Phụng Kiều không phải là trao nhầm trẻ sơ sinh, mà là bắt cóc và buôn bán người. Nếu vụ tráo đổi giữa tôi và cô là vô tình, có lẽ cô vẫn còn là một nạn nhân.”
“Nhưng thực tế không phải vậy.”
“Cô không hề vô tội.”
“Cô đã hưởng lợi từ tội ác của Vương Phụng Kiều, đạp lên máu và nước mắt của con gái ruột nhà họ Mạnh để sống một cuộc đời sung sướng.”
“Hơn nữa, sau khi biết toàn bộ sự thật, cô không chọn cách chuộc lỗi, mà ngược lại—cô đồng lõa với Vương Phụng Kiều, cùng nhau thực hiện những hành vi phạm pháp.”
“Cô đã tham gia vào việc chiếm đoạt và tẩu tán tài sản của nhà họ Mạnh.
“Cô có vô tội không? Không. Cô đang phạm pháp. Cô đang làm điều ác. Đây là tội ác thực sự!”
“Cô…”
Mạnh Tâm Nhi môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người bắt đầu lảo đảo, đứng không vững.
Đột nhiên, cô ta ôm lấy ngực, biểu cảm đầy đau đớn.
Rồi—
Cô ta đổ gục xuống ngay tại ghế nguyên đơn.
Hiện trường hỗn loạn hoàn toàn, cấp cứu được gọi ngay lập tức.
Cuối cùng, Mạnh Tâm Nhi được xe cứu thương đưa đi.
—
Sau đó, video của phiên tòa này bị tung lên mạng.
Vụ án mất tích bí ẩn hai mươi năm trước, cuối cùng đã tìm được manh mối.
Nhưng khi điều tra được đến nghi phạm, bà ta đã chết.
Người thân của những nạn nhân đứng ra, đau đớn gào khóc đòi công lý.
Cả dư luận bùng nổ ngay lập tức.
Nhà họ Vương, bao gồm cả Mạnh Tâm Nhi—
Đều bị đóng đinh vĩnh viễn trên cột nhục của lịch sử.
—
Tôi lặng lẽ nâng tay, chạm vào chiếc xương sườn thứ hai từ dưới lên.
Từng năm từng năm trôi qua, cứ đến ngày trời mưa gió, nó luôn đau nhức đến tận xương tủy.
Nhưng hôm nay—
Nó cuối cùng cũng không còn đau nữa.
14.
Sau đó, tôi nghe tin từ bệnh viện—Mạnh Tâm Nhi phát bệnh rồi.
Một căn bệnh di truyền.
Đây cũng chính là lý do năm xưa Vương Phụng Kiều quyết định tráo đổi cô ta với tôi.
Bởi vì nếu bệnh phát tác, cần phải có một số tiền khổng lồ để kéo dài sự sống.
Ba mươi triệu có nhiều không? Không.
Ba mươi triệu căn bản không thể cứu được mạng cô ta, chỉ có thể kéo dài thêm chút hơi tàn mà thôi.
Còn về Vương Phụng Kiều, cái chết của bà ta chỉ là một sự trùng hợp.
Nhưng bác sĩ từng nói—
“Với mức độ dị tật tim bẩm sinh của bà ấy, sống đến từng này tuổi đã là một kỳ tích.”
Hôm ấy, trong phòng ICU, tôi đã nhìn thấy bà ta tỉnh lại.
Bác sĩ bảo, đó là hiện tượng “hồi quang phản chiếu”, thời gian còn lại đếm trên đầu ngón tay, có gì cần nói, thì nói ngay bây giờ đi.
Dù chỉ là một chút ánh sáng trước khi tắt lịm, tôi vẫn phải nói rõ mọi chuyện với bà ta trước khi bà ta ra đi.
Tôi cầm lấy ống thở oxy, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt, nhưng không rút đi ngay, giọng điệu dịu dàng, chậm rãi nói cho bà ta biết tất cả sự thật mà tôi đã biết được.
“Ngày mai, tôi sẽ đi tìm mẹ ruột của mình.”
“Nhân tiện, cũng sẽ ghé thăm con gái ruột của bà.”
“Bà thấy sao?”
Ngay lập tức—
Nhịp tim của Vương Phụng Kiều tăng vọt.
Hơi thở gấp gáp.
Bà ta trợn trừng mắt nhìn tôi, trong buồng kính của phòng bệnh, thân thể co giật như con cá bị vớt khỏi nước, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Tiếng “tít tít” của máy đo nhịp tim dồn dập vang lên.
Những đường cong trên màn hình dao động dữ dội.
Rồi—
Trở thành một đường thẳng.
Tất cả đã kết thúc.
Cuộc đời như biển rộng, thời gian như cát bụi.
Nó có thể chôn vùi vô số sự thật.
Nhưng cũng sẽ luôn có những người dám cầm kiếm tiến lên, vượt qua mọi chông gai, chỉ để ôm lấy sự thật trong vòng tay.
Bước ra khỏi tòa án, ánh nắng mặt trời xé toạc tầng mây, một tia sáng vàng rực chiếu xuống nơi không xa.
Ở đó, bà Trần Minh Nguyệt đứng trong ánh sáng, mỉm cười vẫy tay gọi tôi.
“Đi thôi, mẹ đưa con về nhà.”
Tôi đưa tay nắm lấy tay bà ấy.
“Vâng, mẹ ạ.”
“Con về nhà rồi.”
-Hết-