Vô tình thấy cậu bé bán rau giống hệt mình. Giám đốc theo về đến nhà thì thấy một người tưởng chừng cả đ:ời anh không gặp lại được nữa…

Buổi chiều thu, gió thổi nhẹ qua những hàng cây già rụng lá. Ông Huy – giám đốc một công ty lớn chuyên về nông sản sạch – hiếm khi rảnh rỗi nhưng hôm nay lại quyết định đi dạo quanh khu chợ nhỏ ngoại ô sau cuộc họp công tác. Ông không hiểu sao mình lại chọn đi bộ, chỉ biết lòng bỗng dưng thấy nặng nề như có điều gì chờ đợi ở phía trước.

Giữa những tiếng rao lẫn trong khói bụi, ông khựng lại. Ở góc chợ, một cậu bé độ mười hai tuổi đang ngồi xếp từng bó rau muống lên chiếc mẹt cũ. Cậu đội chiếc nón rách, tay thoăn thoắt, nhưng điều khiến ông Huy giật mình không phải là điều đó.

Gương mặt cậu bé… Giống ông như tạc.

Giống đến mức khiến tim ông nghẹn lại. Ông bước tới, không rời mắt khỏi cậu bé:
– Cháu tên gì? – Giọng ông run run, lạ lẫm chính với ông.
– Dạ, cháu tên Hải ạ. – Cậu ngước lên, lễ phép.
– Bố cháu đâu? Cháu bán rau giúp bố à?
– Dạ… ba cháu đau lưng, đang ở nhà… Hôm nay cháu bán phụ ba để kiếm tiền mua thuốc.
– Nhà cháu ở đâu?

Cậu bé ngập ngừng một chút rồi chỉ tay:
– Trong con hẻm cuối chợ ạ… Căn nhà lợp tôn cũ, có treo mấy chậu rau trên mái.

Ông Huy như bị hút theo từng lời cậu nói. Ông không hiểu mình đang làm gì, nhưng chân ông đã bước theo, trái tim ông đập mạnh một cách lạ kỳ.

Căn nhà nhỏ lụp xụp hiện ra sau lớp tường loang lổ. Một người đàn ông đang ngồi trước hiên, dáng gầy guộc, lưng hơi cong. Ông Huy đứng chết lặng. Người đàn ông ấy… dù già hơn, khắc khổ hơn, nhưng ông nhận ra ngay.

– Anh… là Khánh?

Người đàn ông ngước lên. Đôi mắt ông Khánh sững sờ, như bị sét đánh:
– H-Huy? Em là Huy?

Không ai nói thêm lời nào. Cả hai bước tới, như bị thôi miên. Rồi ôm chầm lấy nhau giữa sân nhà cũ kỹ.

Năm xưa, khi hai đứa trẻ mồ côi dắt nhau lên thị trấn để xin ăn, giữa dòng người đông đúc, cậu em trai bị dòng xe đẩy cuốn đi, còn cậu anh hoảng loạn chạy tìm khắp nơi. Nhưng cậu em được một gia đình khá giả nhận nuôi, đổi tên, và rồi lớn lên trong điều kiện đủ đầy, dù luôn khuyết một phần ký ức.

Còn người anh – Khánh – từ ngày đó lang bạt khắp nơi. Ông làm từ bốc vác, phụ hồ, đến bán vé số, chỉ mong có ngày tìm lại đứa em trai bé bỏng. Nhưng đời không thương người nghèo. Ông lập gia đình muộn, vợ mất sớm, nuôi con một mình.

– Anh vẫn đi tìm em suốt nhiều năm… Mỗi lần nghe ở đâu có đứa bé mất tích được nhận nuôi là anh lại tới… Nhưng không có kết quả.
– Còn em… em cũng cứ nghĩ mình chỉ là con nuôi, nhưng chẳng nhớ được gì ngoài hình ảnh mơ hồ về một người anh… – Ông Huy siết tay anh trai. – Em không ngờ… ngay cả khi giàu có, em vẫn mất đi điều quan trọng nhất.
– Không sao… miễn là còn gặp lại. – Ông Khánh cười, nhưng nước mắt lăn dài.

Cậu bé Hải chạy ra, hoảng hốt:
– Ba! Ba sao vậy?
– Hải… đây là chú của con. – Ông Khánh nghẹn ngào.

Ông Huy quỳ xuống, ôm lấy đứa trẻ, như thể đang ôm chính mình thuở trước:
– Chú nợ con và ba con rất nhiều…

Từ ngày ấy, ông Huy đưa anh trai và cháu trai về chăm sóc. Ông sửa lại ngôi nhà cũ thành nơi nuôi dạy trẻ em nghèo, lấy tên là “Khánh Huy” – để khắc ghi hai mảnh đời từng thất lạc.

Cậu bé Hải được học ở trường tốt, nhưng vẫn giữ thói quen bán rau mỗi sáng cuối tuần – không phải vì nghèo, mà vì cậu nói: “Để nhắc mình nhớ mình từng từ đâu đến.”

Còn ông Huy, mỗi lần nhìn anh trai ngồi nhâm nhi ly trà buổi sáng, là mỗi lần ông cảm thấy trái tim mình trở về trọn vẹn.

Vì có những thứ tiền bạc không thể mua được – như tình thân đã từng thất lạc… và những giọt nước mắt đoàn tụ sau cả đời xa cách.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *