Chàng Rể Giả Nghèo Về Ra Mắt, Bị Bố Vợ Tương Lai Đuổi Thẳng Tay Và Sự Thật Khiến Cả Nhà Bàng Hoàng
Ngọc là cô gái duy nhất trong một gia đình giàu có, bố cô – ông Thái – là chủ một công ty xây dựng lớn ở Hà Nội, tính tình gia trưởng và cực kỳ coi trọng tiền bạc.
Ông luôn dặn con gái:
“Đàn ông nghèo thì đừng dính vào. Sướng khổ đời con là ở lúc chọn chồng!”
Ngọc thì ngược lại, cô không quan tâm người yêu có bao nhiêu tiền, mà chỉ nhìn vào cách anh cư xử. Chính vì vậy, khi yêu Minh – một chàng trai hiền lành, làm nghề sửa xe máy ở quê – cô giấu nhẹm thân thế anh trước gia đình, sợ bố sẽ không chấp nhận.
Đến ngày ra mắt, Minh ăn mặc giản dị, đi chiếc xe số cũ kĩ. Bước vào cổng biệt thự, chưa kịp chào hỏi ai, anh đã bị ông Thái nhìn từ đầu đến chân bằng ánh mắt khinh thường.
“Ngọc! Đây là thằng mày bảo là ‘người tử tế’ à? Nhìn cái quần nó mặc kìa, không đáng một góc giày của bố!”
Minh vẫn lễ phép cúi đầu chào hỏi, đưa biếu ông Thái hộp trà quê, nhưng bị ông gạt phăng:
“Mang về đi! Nhà này không uống thứ rẻ tiền đó. Cút!”
Ngọc hoảng hốt nắm tay Minh, định giải thích, nhưng Minh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, chỉ mỉm cười rồi quay đi. Không nói một lời.
Anh chấp nhận ra về trong lặng lẽ.
Ba ngày sau, ông Thái tham dự buổi họp cổ đông bất thường của công ty. Một tin như sét đánh ngang tai:
Cổ phần lớn nhất của công ty hiện tại đã thuộc về… một cái tên lạ hoắc – Nguyễn Minh.
Cả hội trường xôn xao. Ông Thái tái mặt.
Khi cánh cửa phòng họp mở ra, người bước vào… chính là Minh – trong bộ vest sang trọng, gương mặt lạnh tanh.
Minh bước lên, chào ban lãnh đạo:
“Chào mọi người. Tôi là Nguyễn Minh – giám đốc quỹ đầu tư QP Capital tại Singapore. Tôi đã mua lại cổ phần từ các cổ đông nhỏ lẻ trong hai năm qua. Và hôm nay… tôi chính thức là cổ đông lớn nhất.”
Ông Thái đứng không vững. Miệng lắp bắp:
“Cậu… cậu là… là người hôm trước?”
Minh mỉm cười:
“Vâng. Là thằng sửa xe hôm trước bị bác đuổi thẳng tay.”
Cả nhà bàng hoàng. Ông Thái ngồi thụp xuống ghế, không nói được câu nào.
Còn Minh, anh chỉ lặng lẽ quay sang phía Ngọc – người con gái dám yêu anh dù cả thế giới phản đối – và nắm lấy tay cô.
“Anh không cần một lời xin lỗi. Anh chỉ cần một người thật lòng.”
Ngọc đứng bên cạnh Minh, ánh mắt rưng rưng. Cô không ngờ người đàn ông cô yêu lại giấu thân phận thật suốt thời gian qua.
Cô hỏi khẽ:
“Tại sao… tại sao anh không nói sớm?”
Minh quay sang nhìn cô dịu dàng:
“Anh không cần em yêu anh vì anh có bao nhiêu tiền. Anh chỉ cần em biết, nếu một ngày anh trắng tay… em vẫn sẽ ở bên.”
Câu nói khiến cả phòng họp lặng đi.
Còn ông Thái, người từng hô mưa gọi gió bao năm, giờ chỉ biết cúi đầu.
Lòng ông rối bời, vừa xấu hổ, vừa ân hận. Không chỉ vì Minh quá giỏi… mà vì ông đã suýt chút nữa đẩy con gái mình rơi vào bất hạnh, chỉ vì sự ngạo mạn của bản thân.
Hôm đó, ông không về công ty. Cả buổi chỉ lặng lẽ ngồi một mình trong phòng, rót từng ly rượu đắng chát.
Tối hôm ấy, ông chủ động gọi Minh và Ngọc về nhà ăn cơm.
Không hoa mỹ, không vòng vo, ông Thái đứng dậy, cúi đầu nói một câu duy nhất:
“Bố xin lỗi. Bố sai rồi.”
Minh không nói gì. Anh chỉ tiến lại gần, đỡ ông dậy.
Cái kết – Một đám cưới giản dị nhưng ấm cúng.
Không nhà hàng xa hoa, không siêu xe rước dâu.
Minh và Ngọc tổ chức một lễ cưới nhỏ trong khu vườn sau nhà.
Đơn giản – mà đầy hạnh phúc.
Ông Thái ngồi ở bàn chính, tay cầm ly rượu, nhìn con rể… rồi tự cười một mình:
“Hóa ra… hạnh phúc chẳng nằm ở cái ví dày. Mà nằm ở tấm lòng người ta dành cho nhau.”