“Sự Thật Kinh Hoàng Sau Chiếc Bụng Bầu: Chú Chó Vạch Trần Tội Ác Tại Sân Bay Nội Bài”
Sân bay Tân Sơn Nhất vào sáng sớm, ánh mặt trời mới nhô lên khỏi dãy nhà ga, chiếu sáng lớp kính phản chiếu đủ sắc màu. Hành khách chen chúc, tiếng bánh vali nghiến xuống sàn hòa lẫn với giọng nói vội vã và tiếng loa thông báo.
Trung úy Minh – đội an ninh sân bay – đang đi tuần như mọi ngày cùng chú chó nghiệp vụ Vàng, một chú chó Malinois dũng mãnh, lanh lẹ, được huấn luyện bài bản từ Bộ Tư lệnh Cảnh sát cơ động. Vàng không sủa bậy. Trong các bài tập huấn, nó luôn là con giành điểm tuyệt đối – phát hiện ma túy giấu trong ghế xe hơi, dưới bồn cây, thậm chí lẫn trong nước hoa. Minh tin tưởng Vàng như chính trực giác của mình.
Khi hai người đang chuẩn bị rời khỏi khu vực check-in để sang khoang hàng hóa thì Vàng bất ngờ dừng lại. Tai dựng đứng, lông gáy dựng ngược. Nó nhìn chằm chằm vào một cô gái mặc váy bầu, bụng nhô cao, đang đứng ở hàng ghế chờ lên máy bay. Không một lời cảnh báo nào, Vàng gầm gừ và sủa rít lên, tiếng sủa xé toạc không gian yên tĩnh trong khu vực an ninh.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Vàng, rồi nhìn sang cô gái. Cô trông ngoài hai mươi, mái tóc buộc gọn sau gáy, khuôn mặt trắng xanh như không ngủ đủ giấc. Chiếc váy bầu màu kem rộng thùng thình, tay xoa nhẹ bụng như thể để dỗ đứa bé trong bụng đang cựa mình.
Minh siết chặt dây dắt, cố ra hiệu cho Vàng bình tĩnh, nhưng càng kéo, Vàng càng phản ứng dữ dội. Nó tiến sát về phía cô gái, miệng không ngừng tru lên những âm thanh khiến cả khu vực chao đảo.
“Xin lỗi cô,” Minh bước tới, ánh mắt không rời khỏi Vàng. “Tôi cần kiểm tra giấy tờ và hành lý của cô một chút.”
Cô gái thoáng giật mình. “Tôi… tôi có làm gì đâu mà…?” – giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng bàn tay siết lấy quai vali màu xám một cách đầy phòng vệ.
“Chó của chúng tôi chỉ phản ứng khi ngửi thấy mùi bất thường. Đây là thủ tục cần thiết. Mong cô hợp tác,” Minh nói dứt khoát, đồng thời ra hiệu cho đồng đội nữ, thiếu úy Hạnh, đến hỗ trợ. Trong suốt ca trực, Minh chưa bao giờ thấy Vàng phản ứng dữ dội đến vậy – nó như muốn lao vào, gào thét, cào cấu vali kia ra bằng mọi giá.
Cô gái tên Trang, 27 tuổi, vé đi Pleiku. CMND, vé máy bay đều hợp lệ. Nhưng hành lý thì lại khiến Vàng phát điên.
Khi được yêu cầu mở vali, Trang lưỡng lự thấy rõ. “Tôi có vài đồ cá nhân… lại đang mang thai nên ngại… phiền quá…” – cô né tránh, toan kéo vali lùi lại.
Minh lập tức bước chắn trước mặt cô. “Nếu không có gì, cô không cần lo lắng. Nhưng nếu cố ý từ chối kiểm tra, chúng tôi buộc phải đưa cô vào phòng soi chiếu riêng.”
Trang mím môi, rồi khẽ gật đầu. Chiếc vali mở ra – chỉ toàn quần áo, một vài hộp vitamin, và chiếc gối ngủ nhỏ.
Vàng sủa điên cuồng. Mắt nó chiếu tia dữ tợn về phía đáy vali. Minh cảm nhận được rõ – thứ gì đó đang bị giấu. Anh lật lớp vải lót dưới cùng, phát hiện một đường may không trùng khớp. Nhẹ nhàng cắt ra, bên dưới là một lớp túi nilon dán chặt, bọc kín hai gói vật thể lạ màu đen, bên trong là bột trắng mịn.
Vàng lập tức ngồi bệt xuống – dấu hiệu cho thấy nó đã xác nhận “mục tiêu”.
“Cái này là gì vậy?” Minh giơ gói bột lên. Hạnh quan sát nét mặt Trang – cô đang mất kiểm soát hoàn toàn, mặt tái nhợt, trán rịn mồ hôi.
“Tôi… tôi không biết… có ai đó nhét vào lúc nào đó… tôi không hề biết gì hết…” – cô lắp bắp, mắt bắt đầu đỏ hoe.
“Còn bụng bầu thì sao?” – Hạnh nghiêm giọng, ánh mắt soi xét.
Trang không trả lời. Minh nhẹ nhàng ra hiệu. Hạnh tiến lại gần, vén nhẹ lớp váy bầu. Một chiếc bụng cao su, được buộc chặt bằng dây thun, rơi xuống sàn. Không ai nói gì trong vài giây. Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cô không hề mang thai.
Minh đưa Trang vào phòng thẩm vấn nội bộ. Tại đây, cô thú nhận một sự thật khiến tất cả chết lặng. Cô nói mình từng làm nhân viên lễ tân khách sạn, mất việc sau dịch, rồi nợ nần vì vay app đen để nuôi mẹ bệnh tim. Một người đàn ông tên Tuấn – tự xưng là khách quen cũ – đã tiếp cận, đề nghị cô “chuyển giúp một vali hàng mẫu thuốc tây” với giá 50 triệu đồng.
“Anh ta nói… chỉ cần tôi làm bộ đang mang thai, sẽ không ai nghi ngờ. Tôi cần tiền, mẹ tôi cần thuốc…” – Trang nghẹn ngào. “Tôi biết mình ngu ngốc… nhưng tôi không nghĩ lại là… ma túy…”
Nhờ lời khai của Trang, cảnh sát lập tức phối hợp với các đội địa phương. Tuấn – tên thật là Nguyễn Trí Tuấn – là một mắt xích quan trọng trong đường dây ma túy xuyên biên giới. Hắn từng dùng thủ đoạn tương tự với ít nhất 3 cô gái khác – tất cả đều có hoàn cảnh đáng thương. Lô hàng lần này là một phần nhỏ trong đợt vận chuyển lớn từ miền Nam ra miền Trung.
Chỉ hai ngày sau, Tuấn bị bắt tại một khách sạn ở Gia Lai, cùng 4 đối tượng khác, thu giữ thêm gần 3kg hàng cấm. Vụ án được mở rộng điều tra ra cả mạng lưới vận chuyển ở Campuchia.
Về phía Trang, dù không phải người cầm đầu, cô vẫn bị truy tố vì vận chuyển chất cấm. Phiên toà diễn ra sau đó thu hút sự quan tâm lớn từ báo chí. Nhiều người thương cảm, số khác lên án. Nhưng đối với Minh – người trực tiếp bắt cô – anh hiểu rõ một sai lầm, dù là vì lý do gì, vẫn có thể trả giá bằng cả cuộc đời.
Tối hôm ấy, khi hoàn tất báo cáo, Minh ngồi lại cùng Vàng. Chú chó vùi đầu vào lòng anh, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
“Giỏi lắm, Vàng,” – Minh khẽ nói. “Nhờ mày, chúng ta ngăn được một vết nhơ lớn hơn.”
Trong lòng Minh trào dâng một cảm xúc khó gọi tên. Đôi lúc, chính tiếng sủa tưởng như vô lý, lại là tiếng chuông cảnh báo cuối cùng trước vực thẳm của sai lầm. Và phía sau một chiếc vali, một cái bụng bầu, đôi khi là cả một tấn bi kịch đang chờ bùng nổ.