Bác bảo vệ nhặt được một chiếc ví rơi trước cổng công ty và gửi nó đến phòng nhân sự. Một thời gian sau, bác bị mất việc và đến xin công ty giúp đỡ, nhưng bị từ chối chỉ vì chiếc ví ngày xưa…

Bác Tài, người bảo vệ già của công ty, luôn bắt đầu ngày làm việc của mình từ rất sớm. Bác luôn đến trước khi mặt trời ló rạng, chiếc xe đạp cũ kỹ lắc lư trên con đường vắng vẻ. Công việc của bác đơn giản, là bảo vệ cho trật tự trong khuôn viên công ty, nhưng bác luôn làm việc với tất cả tâm huyết và sự tận tụy.

Một sáng đầu thu, khi bác đang dọn dẹp khu vực trước cổng công ty, bất ngờ thấy một chiếc ví da màu đen nằm trên mặt đất, gần cửa chính. Chiếc ví rơi trên vỉa hè, có vẻ như không ai để ý. Bác Tài cúi xuống nhặt nó lên. Mở chiếc ví ra, bác thấy bên trong có một số tiền lớn cùng thẻ tín dụng và giấy tờ tùy thân. Không do dự, bác đóng ví lại, cẩn thận bỏ vào túi và đi thẳng lên phòng nhân sự.

— “Chào chị Lan, tôi nhặt được chiếc ví trước cổng, có ai làm rơi không ạ?” — Bác Tài đặt chiếc ví lên bàn, ánh mắt chân thành nhìn chị nhân viên.

Chị Lan, nhân viên phòng nhân sự, hơi ngạc nhiên khi thấy bác mang đến chiếc ví. Chị nhận lấy, cảm ơn bác rồi hứa sẽ thông báo cho bộ phận bảo vệ để tìm người mất.

— “Cảm ơn bác Tài, bác làm vậy thật là tử tế. Chúng tôi sẽ kiểm tra và liên lạc với người mất.”

Bác Tài chỉ mỉm cười, rồi cúi đầu đi ra khỏi phòng. Mặc dù công việc của bác không liên quan gì đến tiền bạc, nhưng bác luôn nghĩ rằng việc trả lại món đồ này là điều đúng đắn. Dù chiếc ví có giá trị lớn đến đâu, nếu không phải của mình thì không thể giữ lại.

Một vài tháng sau, tình hình công ty bắt đầu có biến động. Công ty Phú Quý đang phải cắt giảm chi phí và bác Tài – người bảo vệ duy nhất trong suốt nhiều năm qua – là một trong những nhân viên đầu tiên bị sa thải.

— “Bác Tài, công ty đã quyết định cắt giảm nhân sự. Bác phải nghỉ việc.” — Giám đốc Minh, người quản lý trực tiếp của bác Tài, thông báo một cách lạnh lùng.

Bác Tài không thể tin vào tai mình. Dù công ty đang gặp khó khăn, nhưng bác đã làm việc ở đây suốt mười năm qua. Mọi người đều biết bác là người trung thực, tận tụy với công việc. Nhưng giờ đây, bác bị đuổi chỉ vì lý do kinh tế. Bác cảm thấy tủi thân, lòng buồn bã.

Không nản lòng, bác quyết định đến gặp giám đốc Minh, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ hoặc một lời giải thích.

— “Thưa giám đốc, tôi là người bảo vệ đã gắn bó với công ty nhiều năm. Tôi có thể giúp đỡ công ty tiếp tục trong giai đoạn khó khăn này. Xin giám đốc xem xét lại.” — Bác Tài nói, giọng nghẹn ngào.

Giám đốc Minh nhìn bác với ánh mắt lạnh lùng. Anh ta không trả lời ngay lập tức, chỉ cau mày nhìn bác, rồi lên tiếng:

— “Tôi không thể giúp bác được. Công ty đang cần cắt giảm chi phí. Mà tôi nghe nói bác là người đã nhặt được chiếc ví hôm đó, liệu có phải bác đã lấy trộm tiền trong đó không?”

Bác Tài ngẩn người, ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ này.

— “Không, giám đốc. Tôi chỉ trả lại chiếc ví cho công ty. Tôi không lấy một đồng nào từ đó.” — Bác Tài phản đối, giọng run lên vì sự bất công.

Giám đốc Minh im lặng một lúc lâu, rồi thở dài:

— “Thôi được, bác đi đi. Chúng tôi đã quyết định rồi. Công ty sẽ không thể giữ bác lại.”

Bác Tài cảm thấy nghẹn ngào. Tại sao mọi thứ lại như thế? Ông đã làm đúng, vậy mà lại bị nghi ngờ, bị đối xử như vậy.

Vài tuần sau, giám đốc Minh nhận được một cuộc gọi bất ngờ. Đầu dây bên kia là một giọng nói tự tin, đầy quyền lực.

— “Chào giám đốc Minh, tôi là Khang, giám đốc điều hành của công ty Thiên Phú. Tôi đang cần một quản gia cho biệt thự của mình. Tôi được giới thiệu rằng ông có thể giúp tôi tìm người. Tôi muốn tuyển dụng một người trung thực và có kinh nghiệm lâu năm.”

Giám đốc Minh lắng nghe, rồi tiếp tục trao đổi công việc với Khang, nhưng anh không hề hay biết rằng Khang chính là chủ nhân của chiếc ví mà bác Tài đã trả lại.

Một tuần sau, Khang quyết định đến thăm công ty Phú Quý để ký hợp đồng với giám đốc Minh. Khi anh bước vào công ty, một điều không ngờ xảy ra: Anh nhìn thấy bác Tài, người bảo vệ cũ, đang ngồi ngoài hành lang với khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Khang khựng lại. Đột nhiên, những ký ức về chiếc ví, về người đàn ông trung tuổi đã trả lại món đồ quý giá ấy bỗng chốc ùa về trong đầu. Anh nhớ lại sự cảm kích khi bác Tài đã tìm đến phòng nhân sự, nhặt chiếc ví của mình và trả lại nó một cách ngay thẳng.

Khang vội vã bước đến gần bác Tài, và nói:

— “Bác Tài, bác ở đây sao? Tôi không ngờ lại gặp bác ở đây.”

Bác Tài ngẩng lên, ngạc nhiên. Anh tiếp tục nói:

— “Là tôi, Khang đây. Bác không nhận ra tôi sao? Chính bác đã trả lại chiếc ví của tôi cách đây vài tháng. Và bây giờ tôi muốn xin lỗi vì sự hiểu lầm trước đó. Chính giám đốc Minh là người đã nghĩ bác lấy tiền trong ví. Nhưng bác không làm thế, đúng không?”

Bác Tài bối rối, cảm giác như một sự hiểu lầm lớn đang dần sáng tỏ.

— “Vậy là… anh chính là người mất chiếc ví?” — Bác Tài hỏi, đôi mắt đầy ngạc nhiên.

Khang mỉm cười:

— “Vâng, tôi là người đó. Và hôm nay tôi muốn nói lời cảm ơn bác. Bác không chỉ giúp tôi giữ được tài sản, mà còn giúp tôi học được bài học về lòng trung thực.”

Khang kéo bác Tài dậy, đặt tay lên vai ông với một thái độ kính trọng:

— “Tôi muốn mời bác làm quản gia cho nhà tôi. Tôi sẽ trả cho bác một mức lương xứng đáng, và tôi sẽ lo cho bác suốt đời.”

Bác Tài ngạc nhiên, ánh mắt đẫm nước mắt. Đâu đó trong lòng ông, niềm tin vào lòng tốt lại bừng lên.

Ngày tháng trôi qua, bác Tài trở thành người quản gia của biệt thự Khang. Mọi công việc của bác đều được làm một cách chu đáo và cẩn trọng, và Khang luôn đối xử với bác bằng sự tôn trọng. Bác Tài cảm thấy mình như được tái sinh, cuộc sống của ông giờ đây không chỉ đầy đủ mà còn tràn đầy tình yêu thương và sự tôn trọng.

Dù đã có nhiều sự thay đổi, nhưng bác Tài vẫn nhớ mãi về ngày mà lòng tốt của ông được đền đáp. Và ông luôn dạy cho những người trẻ quanh mình rằng: “Lòng tốt luôn sẽ được trả lại, dù có phải chờ đợi.”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *