Trời Sài Gòn đổ mưa lất phất. Những hạt mưa li ti rơi xuống mái ngói đỏ au của biệt phủ nằm giữa quận 2 – nơi được xem là khu nhà giàu bậc nhất thành phố. Biệt phủ nhà ông Tấn – một triệu phú ngành công nghệ, nổi tiếng với khối tài sản kếch xù và lối sống kín tiếng – nằm lặng lẽ giữa những hàng cây cảnh được tỉa tót như tranh vẽ.
Ông Tấn vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài, bước ra ban công để hít thở không khí thì ánh mắt ông chợt dừng lại ở một bóng dáng nhỏ bé đang nép mình dưới hiên nhà cạnh cổng.
Đó là một cô bé khoảng chừng 11-12 tuổi, tóc bù xù, quần áo ướt sũng, đang ôm chặt chiếc rổ đựng đầy bắp luộc. Đôi mắt cô bé to tròn, đầy vẻ lo lắng, đôi chân nhỏ co ro vì lạnh.
Ông Tấn nhíu mày. Một người giúp việc già đã đứng đó từ lúc nào, cúi đầu lễ phép nói:
— Thưa ông, con bé này đứng đây từ sáng, không chịu đi. Con bảo vệ đuổi hoài không được. Nó cứ nói muốn đứng đây bán vì “ở đây nhiều người giàu sẽ mua bắp”.
Ông Tấn khoát tay, lạnh lùng:
— Cho nó đi chỗ khác! Đây không phải nơi bán hàng rong. Nhìn bẩn mắt!
Tiếng quát của ông khiến cô bé giật mình. Cô vội vàng cúi đầu, lí nhí:
— Cháu xin lỗi… Cháu chỉ… Cháu chỉ muốn bán hết chỗ bắp này… Mẹ cháu đang nằm viện, cháu cần tiền…
Nhưng ông Tấn không quan tâm. Ông quay gót bỏ vào trong nhà, lòng dâng lên một cơn khó chịu mơ hồ. Từ khi vợ con mất tích trong một vụ tai nạn hơn 10 năm trước, ông sống một mình, lạnh lùng và chẳng để tâm đến ai. Ông ghét sự thương hại, ghét cái nghèo khổ bám riết lấy những con người như đứa bé kia.
Buổi chiều, khi ông Tấn đi ra khỏi nhà để đến công ty, ánh mắt ông bất giác lại quét qua cánh cổng. Cô bé ấy vẫn còn đó, ngồi bệt xuống nền gạch lạnh, ôm rổ bắp giờ đã vơi hơn phân nửa. Mắt đỏ hoe.
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng ông. Đôi mắt ấy… quen quá. Ông thấy mình như bị kéo lùi về quá khứ, khi con gái ông – bé An – vẫn còn sống. Đôi mắt con bé cũng to tròn như thế, sáng lấp lánh khi gọi “Ba ơi!” mỗi lần ông đi làm về. Nhưng rồi một vụ tai nạn kinh hoàng đã cướp đi vợ ông. Còn bé An? Mất tích. Cảnh sát phán đoán con bé có thể đã bị dòng nước cuốn trôi ra biển. Họ không tìm thấy thi thể.
Một phần trong ông vẫn luôn hi vọng con còn sống, nhưng mười năm… đủ để làm tắt hy vọng đó.
— Ê nhóc, sao chưa về? – ông bất giác hỏi.
Cô bé giật mình, ngẩng đầu lên, rồi lúng túng cúi gằm mặt:
— Cháu… bán chưa hết. Mẹ cháu cần tiền đóng viện phí. Cháu không dám về khi chưa bán hết…
Ông Tấn nhìn rổ bắp chỉ còn vài trái, thở dài, rút ví đưa cho cô bé tờ 500.000 đồng.
— Lấy hết rổ bắp. Về đi.
Cô bé tròn xoe mắt:
— Chú… chú tốt quá…
— Đi về! – ông Tấn gắt khẽ rồi quay đi. Nhưng một giây sau, ông nghe thấy cô bé nói nhỏ, nghèn nghẹn:
— Cảm ơn chú… Chú giống… ba cháu lắm…
Ông Tấn khựng lại.
— Ba cháu?
— Vâng… cháu chưa bao giờ gặp ba… mẹ bảo ông ấy là người thành đạt, nhưng không biết cháu còn sống… mẹ giấu vì… vì sợ ông ấy không nhận…
Ông Tấn quay phắt lại. Tim ông đập thình thịch.
— Tên cháu là gì?
— Dạ, cháu tên là… An.
Một tiếng sét nổ ngang đầu.
Ông Tấn gần như mất kiểm soát. Tay ông run rẩy, mắt ông không rời gương mặt cô bé.
— An? Cháu nói mẹ cháu tên gì?
— Dạ, mẹ cháu tên là Vân.
Trái tim ông như bị bóp nghẹt. Vân là tên vợ ông. Người phụ nữ đã mất tích cùng con gái trong vụ tai nạn năm xưa.
— Mẹ cháu đâu? Đưa chú tới gặp mẹ cháu ngay!
An rụt rè nhìn ông, rồi gật đầu.
Chiếc xe
sang trọng rẽ qua nhiều con phố rồi dừng lại trước một bệnh viện nhỏ ngoại ô. Căn phòng bệnh cũ kỹ hiện ra trước mắt ông Tấn. Trên giường bệnh, một người phụ nữ xanh xao, mái tóc lưa thưa, đang nhắm mắt nghỉ.
An bước vào, lay nhẹ tay mẹ:
— Mẹ ơi… Có người muốn gặp mẹ…
Người phụ nữ mở mắt, nhìn thấy ông Tấn. Gương mặt bà tái mét, nước mắt trào ra:
— Anh Tấn…
— Là em thật sao? Vân… em còn sống…
Ông Tấn khuỵu gối trước giường bệnh, bàn tay run rẩy nắm lấy tay vợ. Cả hai vỡ òa.
Vân nghẹn ngào kể:
— Hôm tai nạn, em bị thương nặng, trôi dạt về một làng chài. Người ta cứu em, nhưng mất trí nhớ tạm thời. Mãi sau mới nhớ ra mọi chuyện. Khi biết anh là triệu phú, em… không dám quay lại…
— Sao lại không?
— Em sợ anh không tha thứ. Em biết anh sẽ hận vì em làm mất con… Nhưng khi biết mình có thai… em quyết tâm sống để nuôi con khôn lớn.
Ông Tấn ôm chặt bà, nước mắt ông rơi như mưa:
— Em không mất con… An… là con gái anh… là con của chúng ta…
Cô bé đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn hai người lớn ôm nhau khóc.
— Chú… chú là ba cháu?
Ông Tấn quay lại, mở rộng vòng tay, gọi khẽ:
— Con ơi…
An nhào vào lòng ông, bật khóc nức nở:
— Ba…
Một tuần sau, bệnh viện thông báo bà Vân cần một ca phẫu thuật tim gấp. Không chần chừ, ông Tấn huy động toàn bộ bác sĩ giỏi nhất, đưa vợ vào viện quốc tế.
Ca phẫu thuật thành công. Cả gia đình ông Tấn đoàn tụ. Từ ngày đó, biệt phủ không còn lạnh lẽo. Tiếng cười của An vang khắp nơi.
Cô bé không còn phải đi bán bắp dưới mưa. Em được đến trường, học piano, học vẽ. Còn ông Tấn, ông học lại cách làm cha – từ những điều giản dị nhất: chải tóc cho con, dạy con học, đưa con đi ăn kem.
Giờ đây, mỗi chiều, ông lại đứng bên cửa sổ, nhìn An chơi đùa dưới sân với nụ cười rạng rỡ. Và trong lòng ông, không còn khoảng trống nào cho sự cô đơn nữa.
Đôi khi, giữa đời sống đầy bon chen, một bóng dáng nhỏ bé có thể chạm tới trái tim tưởng đã hóa đá của một con người. Và những điều tưởng đã mất – có khi vẫn âm thầm tồn tại, chờ một ngày được gọi tên bằng cả trái tim.
Ông Tấn – từ một người khô khan – đã tìm lại được hạnh phúc, chỉ nhờ… một rổ bắp luộc và ánh mắt của cô bé không chịu rời khỏi cánh cổng biệt phủ.
Bởi… yêu thương, đôi khi chỉ cần mở lòng.