Trời Sài Gòn cuối năm lạnh bất thường. Tôi ngồi thu mình trên chiếc ghế salon cũ kỹ giữa phòng khách nhà chồng, tay run run vì không phải vì gió lùa, mà là vì cái lạnh từ những ánh mắt đang đổ dồn về phía tôi

Trời Sài Gòn cuối năm lạnh bất thường. Tôi ngồi thu mình trên chiếc ghế salon cũ kỹ giữa phòng khách nhà chồng, tay run run vì không phải vì gió lùa, mà là vì cái lạnh từ những ánh mắt đang đổ dồn về phía tôi – ánh mắt khinh khỉnh, lạnh lùng, và đầy miệt thị.

Trước mặt tôi, mẹ chồng đang đứng chống nạnh, miệng mím chặt như đang cố kiềm chế cơn tức giận xen lẫn hả hê. Bên cạnh bà, một cô gái trẻ đang đứng với cái bụng lùm lùm gần 5 tháng, môi đỏ chót, mặt trang điểm kỹ càng, còn tay thì không ngừng vuốt nhẹ lên bụng mình với vẻ nâng niu.

Chồng tôi – Huy – thì cúi gằm mặt, không nói một lời. Anh ta không bênh tôi, không thanh minh, không cả nhìn tôi lấy một cái.

Tôi đã ngồi đây suốt một giờ đồng hồ, sau khi được cả gia đình “trịnh trọng” mời xuống họp mặt. Để làm gì ư? Để thông báo rằng nhân tình của chồng tôi – cô gái đang đứng trước mặt tôi kia – đang mang thai, và sẽ được đưa về nhà chồng tôi để… chăm sóc đặc biệt. Còn tôi? Tôi sẽ phải lui xuống, trở thành người phụ giúp, “phục vụ con dâu thật sự của nhà này”.

Giọng mẹ chồng tôi vang lên, đanh thép như muốn xé toạc màng nhĩ:

– Ai đẻ được cháu nội cho nhà này thì là con dâu! Còn cô…! Cưới về ba năm, không đẻ được, là loại cau điếc, bây giờ chỉ là osin thôi! Cô liệu mà phục vụ người ta cho đàng hoàng, không thì bước ra khỏi cái nhà này ngay!

Tôi không nói gì. Cũng chẳng khóc. Tôi đã khóc quá nhiều suốt ba năm qua rồi.

Khi tôi và Huy cưới nhau, tôi là một cô gái tỉnh lẻ, gia cảnh nghèo, học hành không cao, chỉ được cái ngoan ngoãn, hiền lành. Huy lúc đó là trưởng phòng marketing, đẹp trai, tài giỏi, lại con một trong gia đình khá giả. Ai cũng nghĩ tôi may mắn lắm mới lấy được Huy. Tôi cũng từng tin như vậy.

Ba năm chung sống, tôi tận tụy lo cho gia đình chồng, sớm hôm nấu nướng, chăm sóc ba mẹ chồng, quán xuyến mọi việc không ai nhờ vả. Chỉ có một điều tôi không làm được – đó là sinh con.

Tôi chạy chữa khắp nơi. Uống thuốc bắc, thuốc nam, đi chùa cầu con, thậm chí giấu chồng đi làm thụ tinh nhân tạo… Nhưng tất cả chỉ là con số 0. Và rồi, tôi nghe tin Huy ngoại tình.

Tin nhắn từ một số lạ gửi đến với những tấm ảnh giường chiếu lồ lộ giữa Huy và một cô gái trẻ. Khi tôi đem đối chất, Huy không chối, nhưng cũng không xin lỗi. Anh ta chỉ thờ ơ nói: “Anh mệt mỏi. Em không sinh được con, còn suốt ngày làm khổ anh bằng mấy thứ thuốc, mấy cuộc chạy chữa vô vọng. Anh cần người nối dõi.”

Tôi chết lặng.

Rồi hôm nay, họ đưa cô nhân tình về, tuyên bố đàng hoàng rằng cô ta sẽ thay tôi làm dâu, sinh cháu nối dõi, còn tôi – người vợ chính thức, bị đẩy xuống làm người giúp việc.

Mọi người nghĩ tôi sẽ khóc lóc van xin? Không. Tôi chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước lên phòng, rồi quay xuống – với một tập hồ sơ trên tay.

Tôi nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, mở ra từng tờ một, nói bằng giọng bình thản đến rợn người:

– Đây là kết quả khám sức khỏe sinh sản của tôi, do bệnh viện Tân An cấp, có chữ ký của bác sĩ trưởng khoa. Tôi hoàn toàn bình thường. Không hề bị vô sinh.

Cả nhà chồng ngớ người. Mẹ chồng lắp bắp:

– Cô nói cái gì?

Tôi rút ra thêm một tờ khác, ném về phía Huy:

– Còn đây… là kết quả tinh dịch đồ của Huy, được tôi lén mang đi kiểm tra cách đây 4 tháng. Huy bị tinh trùng yếu nghiêm trọng. Gần như không có khả năng thụ thai tự nhiên.

Cả nhà chết sững. Mặt Huy tái xanh, mồm miệng cứng đờ. Mẹ chồng lảo đảo như bị giáng một cú trời giáng.

– Cô… cô bịa đặt! – Bà gào lên, giật tờ giấy, mắt đọc lia lịa, rồi ngồi phịch xuống ghế, mặt trắng bệch.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:

– Ba năm nay, con không lên tiếng không phải vì con ngu. Con chỉ nhẫn nhịn. Con nghĩ rồi sẽ có ngày, Huy thay đổi, rồi gia đình sẽ hiểu. Nhưng con sai. Con càng im lặng, mọi người càng nghĩ con dễ bắt nạt.

Cô nhân tình bắt đầu lo lắng, siết chặt tay Huy:

– Anh… anh nói gì đi chứ?

Tôi quay sang cô ta, nở một nụ cười đầy ẩn ý:

– Còn cô, cái thai trong bụng cô là của ai, chắc chỉ cô rõ. Nếu Huy không có khả năng có con, thì đứa bé… là của người khác.

– Cô… Cô láo! – Cô ta hét lên, định lao vào tôi.

Tôi không hề nao núng, chìa ra một loạt tin nhắn, hình ảnh, ghi âm giữa cô ta và một gã thanh niên trẻ, ghi rõ ràng từng lần họ hẹn hò, thậm chí còn có ảnh siêu âm được gửi cho người đó, với dòng tin nhắn: “Con của anh, em không muốn nói dối nữa…”

Cả nhà chồng im bặt. Không ai dám nói thêm lời nào.

Mẹ chồng tôi đổ vật ra ghế, tay run run chỉ vào Huy và cô nhân tình:

– Trời ơi… trời đất ơi… Thằng ngu! Mày bị cắm sừng mà còn rước gái về nhà? Bầu hoang mà mày tưởng là cháu nội?

Huy vẫn chưa hoàn hồn. Còn tôi, tôi quay bước lên phòng lần nữa, kéo vali hành lý đã được chuẩn bị từ trước.

– Tôi đã làm xong đơn ly hôn. Cũng đã photo toàn bộ hồ sơ này gửi lên tòa. Căn nhà này tôi sẽ không tranh giành. Nhưng… danh dự, tôi sẽ lấy lại.

Tôi đi thẳng ra cửa, không ngoảnh lại. Sau lưng, tiếng la hét, tiếng cãi vã bắt đầu nổi lên. Một gia đình từng coi tôi là “osin”, giờ sụp đổ như lâu đài cát gặp sóng.

Ra khỏi cổng, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Lần đầu tiên sau ba năm, tôi hít một hơi thật sâu, tự do và nhẹ nhõm. Tôi không còn là “osin” trong nhà chồng. Tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, tự bước ra khỏi vũng lầy và tự cứu lấy chính mình.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *