Cô Bé Bán Vé Số Vào Nhà Người Lạ, Bất Ngờ Thấy Ảnh Mình TRÊN BÀN THỜ, Sự Thật Nghiệt Ngã

Cô Bé Bán Vé Số Vào Nhà Người Lạ, Bất Ngờ Thấy Ảnh Mình TRÊN BÀN THỜ, Sự Thật Nghiệt Ngã

Chiều ấy, mưa giăng trắng xóa khắp con đường làng. Cô bé Hà, 12 tuổi, cuộn tròn dưới mái hiên một ngôi nhà cũ kỹ bên sườn đồi. Đôi chân trần lấm bùn, bàn tay nhỏ ôm cặp sách đã ướt sũng.

Cánh cửa gỗ màu xám tro khẽ kêu cót két trong gió. Hà gọi thử vài tiếng. Không ai trả lời. Lòng đầy tò mò xen lẫn sợ hãi, cô bước vào.

Không khí bên trong lạnh buốt, mùi ẩm mốc và thời gian bám đầy vách tường. Nhưng điều khiến Hà sững người… là bàn thờ nhỏ ở góc phòng.

Một bức ảnh cũ, phai màu, đặt ngay ngắn trên đó. Gương mặt trong ảnh… chính là cô. Không khác gì.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên phía sau. Hà quay phắt lại. Một người phụ nữ trung niên, tóc hoa râm, đôi mắt đỏ hoe run rẩy nhìn cô:
— “Linh… Con gái của mẹ đây rồi…”

Hà hoảng hốt:
— “Cháu… cháu tên là Hà, bác nhầm người rồi ạ!”

Người phụ nữ tên là bà Thanh, nghẹn ngào kể về đứa con gái tên Linh – mất tích trong vụ hỏa hoạn mười năm trước. Lửa nuốt trọn căn nhà, chồng bà qua đời, còn bé Linh thì… biến mất giữa đêm cháy đó.

Hà không biết phải tin hay không. Nhưng lời bà khiến ký ức trong cô cựa mình. Về nhà, Hà bắt đầu nhận ra những điều kỳ lạ.

Bà Mai – người mẹ nuôi vẫn chăm sóc cô từ nhỏ – thường tránh né mỗi khi có ai nhắc đến từ “vụ cháy”. Ánh mắt bà lúc nào cũng ẩn chứa điều gì đó… như một nỗi buồn không tên.

Một đêm, Hà lục được một tờ báo cũ giấu dưới đáy rương. Tựa đề in đậm:
“Bé gái mất tích bí ẩn sau vụ cháy lớn tại thôn Ngọc Sơn.”

Ngay bên dưới là bức ảnh của một bé gái… rất giống cô.

Hà trở lại ngôi nhà cũ. Lần này, không phải vì trú mưa – mà vì cô cần sự thật. Bà Thanh nghẹn ngào kể lại đêm hôm ấy:
Một người đàn ông liều mình cứu Linh, đẩy bé ra khỏi đám cháy rồi bị kẹt lại. Trong cơn hỗn loạn, một y tá trẻ – bà Mai – bế cô bé rời khỏi hiện trường, tưởng rằng con bé đã mồ côi…

Bà Thanh rơi nước mắt.
— “Mẹ không ngừng tìm con… mười năm rồi.”

Bà Mai đến sau đó, tay nắm chặt tay Hà. Bà cúi đầu:
— “Tôi không có ý cướp con… Tôi chỉ muốn con bé được sống, được yêu thương…”

Giữa hai người mẹ, Hà nghẹn ngào. Trái tim cô như chia làm hai nửa.

Cuối cùng, Hà – hay chính là Linh – nắm lấy tay cả hai người phụ nữ.

— “Mẹ Mai là người nuôi con lớn lên, yêu con bằng tất cả. Nhưng mẹ Thanh… là nơi con bắt đầu. Con không muốn mất ai cả.”

Từ đó, cô sống giữa hai mái nhà – hai trái tim. Một người đã cho cô sự sống, một người cho cô lý do để sống tiếp.

Kết

“Đôi khi, sự thật không đến để chia cắt – mà để hàn gắn những điều tưởng đã mãi mãi mất đi. Tình yêu không phân biệt máu mủ, và trái tim – nếu đủ rộng mở – có thể ôm trọn cả hai chữ ‘gia đình’.”

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *