Chê vợ cũ vô sinh, 6 năm sau Tỷ phú Sốc Ngã Ngửa khi gặp lại cô cùng 2 đứa trẻ

  • Chê vợ cũ vô sinh, 6 năm sau Tỷ phú Sốc Ngã Ngửa khi gặp lại cô cùng 2 đứa trẻ
    Âm nhạc rộn rã vang lên trong đại sảnh biệt thự nhà họ Trịnh. Những tiếng ly va vào nhau leng keng, tiếng người trò chuyện rôm giả, rượu vàng đỏ óng ánh dưới ánh đèn chùm sang trọng. Tất cả dường như là một bữa tiệc sinh nhật hoàn hảo cho bà Trịnh Kim Dung, mẹ của Minh Tuấn, chủ tịch tập đoàn Tuấn Phát.
  • Cho đến khi một tiếng chén sứ rơi vỡ vang lên, mọi người trong sảnh im bạch, ánh mắt đổ dồn về phía trung tâm bàn tiệc nơi bà Trịnh đang cau mày, ánh mắt sắc như dao nhìn vào người con dâu đang ngồi lặng lẽ cạnh con trai mình. Có con dâu mà sáu năm không đẻ được lấy một mống, bà rít qua kẽ răng, giọng the thé như tiếng dao cứa vào thủy tinh.
  • Cây độc không trái, gái độc không con. Không gian chết lặng. Lan Chi siết chặt ly nước lọc trong tay, mặt tái đi nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười lịch sự. Cô không đáp lại, chỉ hơi cúi đầu nhưng ánh mắt đã rớm lệ. Minh Tuấn người đàn ông ở tuổi 35 vest đen chìn chu vẻ ngoài điển trai, thành đạt không hề quay sang vợ.
  • Anh chỉ cười gượng với mẹ. Mẹ à, hôm nay là sinh nhật mẹ, mẹ đừng nói những chuyện khiến người khác mất vui. Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc, bà Dung đập tay xuống bàn. Ngày xưa mẹ phản đối con lấy nó là đúng. Mẹ biết nó yếu, biết nó không sinh nở được nhưng con mù quáng. Bây giờ 6 năm rồi, con nhìn đi, họ hàng bạn bè có đứa nào lấy vợ lâu mà chưa có con đâu.
  • Một vài người khách lạng tránh ánh nhìn, số khác nhìn lan Chi đầy ái ngại, bữa tiệc bắt đầu mang mùi vị ngột ngạt. “Mẹ à, bác sĩ nói sức khỏe tụi con vẫn bình thường.” “Thì tại nó.” Bảo Dung chỉ tay vào mặt Lan Chi. Tuấn nhà mẹ khỏe như voi, bao nhiêu cô gái xinh đẹp xếp hàng chờ nó vậy mà bị chói bởi một con đàn bà vô dụng.
  • Lan Chi khẽ run, mặt cô trắng bệch. Cô quay sang Minh Tuấn chờ một câu nói, một sự bênh vực, nhưng anh chỉ lặng thinh rồi. Giọng anh cất lên lạnh như sương. Nếu em thương anh thật sự thì em nên để anh có cơ hội có con nối dõi. Lan Chi như chết lặng. Câu nói ấy không phải là lưỡi dao mà là lưỡi kiếm đâm xuyên lòng ngực.
  • Nỗi đau không bật thành tiếng, chỉ còn nước mắt nóng hổi lăn xuống má. Căn phòng ngủ tối đó yên tĩnh như nghĩa địa. Lan Chi ngồi lặng lẽ bên giường, đôi mắt vô hồn nhìn những chiếc vali được xếp gọn ở góc tường. Cô đã chuẩn bị cho tình huống này từ rất lâu, từng lần khám bệnh, từng lần thất vọng, từng lần ánh mắt lạnh lùng của chồng.
  • Cô biết tình yêu này chỉ còn tồn tại trên giấy tờ. Cô rút trong ngăn kéo ra một tờ giấy viết nắn nót. Tuấn à, em không trách anh, cũng không trách mẹ anh, có lẽ do em không đủ tốt, không đủ bản lĩnh để giữ lấy hạnh phúc của mình. Sáu năm bên nhau, em đã từng rất hạnh phúc, nhưng giờ đây, em chọn cách buông tay.
  • Em trả tự do cho anh, mong anh sống hạnh phúc.” Lan Chi cô đặt tờ thư lên bàn, nhẹ nhàng khóa cửa, bước đi như một cái bóng. Ngoài trời mưa bụi lất phất cơn mưa trái mùa như cùng khóc với lòng người. Ba ngày sau, Minh Tuấn trở về sau một chuyến công tác, thấy căn nhà vắng lặng lạ thường, căn bếp lạnh tanh, tủ quần áo trống trơn, không còn mùi nước hoa dịu nhẹ của Lan Chi nữa.
  • Anh chợt thấy nhói trong tim, rồi anh nhìn thấy lá thư. Đọc xong, anh chỉ cười nhạt. Cô ta đi rồi, tốt. Anh tưởng mình sẽ nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao cả đêm ấy anh chăn chọc. Hình ảnh Lan Chi mặc áo len trắng, nụ cười hiền lảnh, đôi mắt tròn ngơ ngác khi lần đầu gặp nhau chợt trở về, nhưng anh lắc đầu, gạt đi.
  • Phụ nữ vô sinh dù có tốt cỡ nào cũng không thể là vợ của một người như mình. Anh không biết câu nói đó là khởi đầu cho một bi kịch mà sau này anh đánh đổi cả đời cũng không thể sửa sai. Lan Chi rời khỏi căn biệt thự nhà họ Trịnh trong một đêm mưa lạnh, không vali, không hành lý, chỉ mang theo một túi xách nhỏ và trái tim đã nứt toác.
  • Cô không biết sẽ đi đâu nhưng chắc chắn sẽ không quay lại. Không phải vì tự ái mà vì cô biết nơi ấy không còn tình yêu và cô cũng không còn là vợ của một người đàn ông thành đạt như nhiều người tưởng. Lan Chi bắt chuyến xe đêm đến một tỉnh xa miển Trung nơi cô từng tình nguyện hồi sinh viên. Vùng đất nhỏ hiền hòa với rừng cây bạt ngàn, dân nghèo như nghĩa tình.
  • Ở đó cô từng cứu một bé gái khỏi cơn sốt xuất huyết. Và chính bác sĩ trưởng của trung tâm y tế khi ấy bác sĩ Bích Thủy đã nói: “Nếu một ngày nào đó con cần một nơi bắt đầu lại thì hãy về đây. Ở đây không có hào nhoáng, chỉ có yêu thương.” Và bây giờ chính nơi ấy đã giang tay đón cô khi cô gần như mất tất cả. Trung tâm từ thiện y tế ánh sáng chỉ là một ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ tưởng loang lổ nhưng ngăn nắp.
  • Mỗi ngày hàng chục bệnh nhân từ khắp nơi lặn lội đến khám bệnh miễn phí. Lan Chi với kinh nghiệm từng làm quản lý nhân sự trong các dự án y tế cộng đồng nhanh chóng trở thành cánh tay phải của bác sĩ Thủy. Cô dốc lòng chăm sóc từng cụ già trẻ nhỏ, lau vết thương, phân phát thuốc, ghi chép từng liều men tiêu hóa cho đứa trẻ suy dinh dưỡng.
  • Không ai biết cô từng là vợ của một tỷ phú. Không ai biết cô từng sống trong nhung lụa và không ai biết cô đang mang trong mình hai sinh linh bé nhỏ. Khoảng hai tháng sau ngày rời đi, Lan Chi thường xuyên bị choáng, buồn nôn và mệt mỏi. Lúc đầu cô tưởng do làm việc quá sức, nhưng một lần trong lúc khám bệnh, bác sĩ Thủy lặng lẽ kéo cô vào phòng riêng, nhẹ nhàng hỏi, “Con có biết mình đang mang thai không?” Lan Chi chết lặng. Một thoáng sau, môi cô mím chặt.
  • Cô ngồi xuống ghế, run nói như thở, “Con không biết, con tưởng không thể có con.” Thủy nắm lấy tay cô, giọng ấm áp, “Đứa bé là một phép màu và là lý do con phải sống mạnh mẽ hơn nữa.” Lan Chi cúi mặt, nước mắt nhỏ từng giọt trên đôi tay mình. Thời gian trôi qua, Lan Chi vẫn âm thầm làm việc tại trung tâm, chỉ có một mình bác sĩ Thủy biết về chuyện mang thai.
  • Họ giữ kín, tránh lời ra tiếng vào. Nhưng sức khỏe Lan Chi bắt đầu có dấu hiệu yếu, mỗi ngày đi lại, đứng nhiều khiến cô mỏi lưng, mệt là có hôm đang chia cháo cho cụ ông bại liệt, cô ngất xỉu ngay trên nền gạch. Bác sĩ Thủy đưa cô đi khám kỹ càng tại bệnh viện tỉnh và chính ở đó một bí mật được phơi bày. Cô đang nằm trên giường khám, bác sĩ sản khoa nhìn kết quả siêu âm khẽ nhíu mày.
  • Cô bị tổn thương niêm mặc tử cung nhẹ, có dấu hiệu viêm dạ dày. Nhưng đặc biệt, chúng tôi phát hiện một lượng chất hóa học từng được ghi nhận là kích thích dạ dày, gây co bóp tử cung và có thể dẫn tới sẩy thai sớm. Lan Chi ngồi bật dậy, mặt tái nhợt. Ý bác sĩ là có ai đó đã cố tình hại thai nhi của tôi. Bác sĩ gật đầu chậm rãi.
  • Lan Chi thấy trời đất quay cuồng, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh mẹ chồng Bảo Dung khi ấy đưa cho cô lọ thuốc bảo là thuốc bổ tử cung của Đông Y quý, khuyên uống mỗi ngày. Lan Chi từng cảm động vì tưởng mẹ chồng chịu mở lòng, nhưng giờ nghĩ lại chính từ lúc đó cô liên tục đau bụng, mất máu nhẹ, mệt mỏi kéo dài, tay cô siết lại, không phải vô tình, mẹ chồng đã cố giết con của cô đứa cháu nội mà bà vẫn kêu gào đòi có.
  • Cô cắn môi đến bật máu, nhưng rồi ánh mắt cô trùng xuống, ôm lấy bụng thì thầm, “Mẹ xin lỗi, mẹ từng muốn chết đi vì nghĩ mình vô sinh. Nhưng hóa ra các con đã đến với mẹ như một phép màu và mẹ đã từng suýt đánh mất con.” Những ngày tiếp theo, Lan Chi được bác sĩ Thủy chuyển về chăm sóc đặc biệt tại một căn nhà nhỏ sát rừng. Họ giữ bí mật mọi thứ.
  • Một số người trong trung tâm chỉ được thông báo là cô về quê lo việc gia đình. Tại nơi yên bình ấy, cô được chăm sóc, bồi bổ, nghỉ ngơi. Thủy không chỉ là bác sĩ mà như người mẹ thứ hai. Chính bà đã cùng cô đi qua từng cơn co thắt, từng cơn mất ngủ vì thai rồi. Đến một sáng mùa thu, khi những cơn gió lướt nhẹ qua ô cửa nhỏ, tiếng khóc oe oe vang lên giữa trời xanh.
  • Lan Chi sinh đôi, một bé trai, một bé gái khỏe mạnh, kháu khỉnh như thiên thần. Cô ôm hai đứa nhỏ vào lòng, nghẹn ngào. Mẹ đặt con là Thiên Ân vì con là ân phúc trời ban. Và con là Thiên Ý vì con là ý nguyện thiêng liêng của số phận. Dẫn mẹ bước tiếp cuộc đời. Cô không khóc. Không phải vì không còn nước mắt mà vì giờ đây cô phải kiên cường. Không còn là Lan Chi của ngày xưa hiền lành, im lặng chịu đựng.
  • Giờ đây cô là mẹ của hai đứa con, là người bảo vệ, là người tái sinh chính mình. Tháng ngày trôi qua, hai đứa trẻ lớn dần, thông minh, hoạt bát. Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Thủy, Lan Trì mở một lớp học chữ miễn phí cho trẻ em nghèo quanh vùng. Buổi sáng làm việc ở trung tâm y tế, buổi chiều dạy học, buổi tối về nhà bên hai thiên thần nhỏ.
  • Cuộc sống tuy không giàu vật chất nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy đủ đầy và thanh thản đến thế. Có những đêm, cô ngồi lặng thinh bên hiên nhà, nhìn ánh trăng vặng vặc soi lên gương mặt hai đứa con. Trong lòng cô vẫn có lúc gợn buồn, ký ức cũ không dễ gì xóa, nhưng cô biết nếu hôm đó cô không rời đi, có lẽ ba mẹ con đã không còn tồn tại.
  • Con người chỉ thật sự mạnh mẽ khi bước qua tận cùng nỗi đau và vẫn còn lòng tin vào ngày mai. Đó là điều cô học được sau những tháng năm bị chối bỏ. Và giờ đây cô đã sẵn sàng sống một cuộc đời mới không cần oán trách, không cần danh vọng, chỉ cần được là chính mình. 6 năm sau, thành phố vẫn ồn ảo, hoa lệ và tấp nập như chưa từng thay đổi.
  • Nhưng có những người, có những chuyện đã bị thời gian nhào nặn thành một phiên bản khác trưởng thành hơn, điềm đạm hơn và cả nỗi đau cũng sâu hơn. Minh Tuấn ngồi bên bản VIP trong một nhà hàng cao cấp giữa trung tâm. Tối nay, anh có một cuộc gặp quan trọng với đối tác Hàn Quốc, người có thể ký kết hợp đồng mở rộng thị trường khu vực Đông Nam Á cho chuối bệnh viện tư nhân mà anh là cổ đông chiến lược.
  • Anh khoác bộ vest đen được cắt may tinh xảo, nụ cười chuẩn mực, gương mặt điềm tĩnh đúng chuẩn hình ảnh tổng giám đốc thành đạt mà báo chí vẫn gọi tên. Chỉ có điều không ai biết phía sau ánh hảo quang ấy là một người đàn ông cô đơn. Sáu năm qua, Minh Tuấn không yêu thêm ai. Sau cuộc ly hôn chống vánh với Lan Chi, anh lao đầu vào công việc, mặc kệ lời thúc giục của mẹ và các mối mai dồn dập.
  • Không ai biết vì sao, còn anh thì không dám đối diện với chính mình. Có những đêm, anh bất giác mở cánh cửa phòng ngủ cũ nơi từng có giọng cười của người phụ nữ nhẹ nhàng. Có những lúc anh nghe giai điệu bài hát cũ, lòng thắt lại vì nhớ nhớ một người đã đi xa, mang theo phần dịu dàng nhất trong trái tim anh. Tối nay, trong lúc chờ đối tác đến, Minh Tuấn cầm ly rượu vang đỏ, ngước nhìn dàn đèn pha lê lung linh trên trần nhà.
  • Anh đang định quay ra cửa sổ ngắm phố đêm. thì bỗng tiếng trẻ con vang lên phía sau lưng. “Mẹ ơi, con muốn ngồi chỗ có ánh đèn vàng.” Một giọng bé gái lanh lạnh ngây thơ nhưng khiến anh giật mình. Giọng đó quen quen. Anh quay lại và ngay lúc đó tim anh như ngừng đập. Cô ấy Lan Chi.
  • Cô đang dắt tay hai đứa trẻ một trai một gái tiến vào nhà hàng. Cô mặc chiếc đầm dài màu xanh nhạt, tóc búi cao nhẹ nhàng, không trang sức cầu kỳ, nhưng cả người tỏa ra khí chất khiến người ta không thể rời mắt. Minh Tuấn chết lặng, anh không biết mình đang mơ hay tỉnh, không thể tin được người phụ nữ mà anh tưởng đã biến mất khỏi cuộc đời lại xuất hiện trước mặt anh, xinh đẹp, rạng rỡ và đặc biệt là là mẹ của hai đứa trẻ.
  • Cả hai đứa đều khoảng năm đến sáu tuổi. Đứa bé trai có đôi mắt to tròn, sống mũi cao, khuôn miệng nhỏ cực kỳ giống ảnh hồi nhỏ của anh. Còn bé gái thì ánh mắt long lanh, thông minh, lũm đồng tiền hệt như Lan Chi thuở sinh viên. Anh ngồi bất động, cảm xúc hỗn loạn. Lan Chi là mẹ, cô đã có con, ai là cha của chúng, tại sao cô lại ở đây? Trong lúc đầu óc rối bởi, Minh Tuấn thấy Lan Chi cùng hai đứa trẻ ngồi ở bàn phía xa.
  • Họ trò chuyện vui vẻ. Cô cắt bánh cho con, lau miệng cho bé gái bằng khăn ăn. Bé trai ôm lấy mẹ nói gì đó khiến cô bật cười. Nụ cười ấy đã từng thuộc về anh. Một lát sau, người quản lý nhà hàng tiến tới bàn cô, cúi đầu lễ phép. “Chị Lan Chi, hôm nay nhà hàng rất vinh dự khi được chị chọn làm địa điểm tổ chức gây quỹ.
  • Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn. Chị yên tâm ạ. Minh Tuấn như bị đánh thức, gây quỹ. Anh cầm điện thoại lướt nhanh tin tức. Không mất lâu để tìm thấy. Chủ nhiệm Trung tâm thiện nguyện ánh sáng cô Nguyễn Lan Chi người đã giúp đỡ hơn 20.000 lượt người nghèo khám chữa bệnh miễn phí, là nhân vật truyền cảm hứng năm 2025 do báo Thanh niên bình chọn.
  • Bức ảnh Lan Chi ôm hai đứa trẻ xuất hiện trên trang báo. Gương mặt cô rạng rỡ, đôi mắt chan chứa tình yêu thương. Minh Tuấn bàng hoàng, cô không chỉ sống tốt mà còn sống rực rỡ hơn bao giờ hết. Anh tưởng cô sẽ đau khổ, sẽ gục ngã, sẽ phải quay về xin lỗi, cầu xin nhưng không, cô đã vượt qua. Không cần anh, không cần gia đình anh và hơn thế nữa, có thể đã là mẹ của con ai đó. Buổi tiệc diễn ra nhẹ nhàng.
  • Minh Tuấn ngồi như người mất hồn, quên cả đối tác, quên cả ly rượu. Đến khi anh bước ra khỏi nhà hàng thì ánh đèn đường đã nhạt. Anh không về thẳng văn phòng, thay vào đó, anh nấp sau một cây cột đá bên ngoài nhà hàng, lặng lẽ quan sát. Một lúc sau, Lan Chi cùng hai đứa trẻ bước ra.
  • Cô cẩn thận khoác áo cho bé gái, nắm tay hai con. Ba mẹ con cười đùa, vui vẻ đi dọc theo lối xuống bãi xe. Bất chợt, bé trai quay lại nhìn xung quanh. Đôi mắt ấy chạm đúng ánh mắt Minh Tuấn trong bóng tối, sững sờ. Đôi mắt ấy là của anh, không thể nhầm lẫn. Tim anh thắt lại, một cảm giác kỳ lạ trào lên. Phải chăng đó là con anh? Không, không thể.
  • Nếu đúng như vậy, tại sao Lan Chi không nói gì? Tại sao cô lặng lẽ bỏ đi suốt sáu năm? Tại sao lại giấu? Hay là anh bước ra khỏi chỗ nấp, đi vội về phía họ. Nhưng đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi màu trắng chờ tới. Một người phụ nữ lớn tuổi mở cửa xe chính là bác sĩ Thủy, người mà anh chị từng nghe tên qua vài hội nghị y tế.
  • Bà mỉm cười, “Lên xe thôi con, để mẹ đưa ba mẹ con về.” Mẹ Minh Tuấn lặp lại trong đầu, sửng sốt. Lan Chi gọi người phụ nữ đó là mẹ. Vậy là cô đã có gia đình mới. Trở về căn hộ cao cấp, Minh Tuấn ngồi thẫn thở trên ghế sofa. Anh mở laptop, lật lại từng bải báo về trung tâm ánh sáng, lục tung mọi tin tức về Lan Chi.
  • Càng đọc, tim anh càng co rút. Cô không hề nhắc đến chồng, mọi bài viết chỉ nói đến cô là người mẹ đơn thân, là người sáng lập trung tâm vì cộng đồng. Và càng kỳ lạ hơn, hai đứa trẻ chưa từng được chụp ảnh chính diện. cảm giác lo lắng bùa vây. Minh Tuấn bắt đầu ám ảnh, không chỉ vì chuyện cô thành đạt, xinh đẹp mà vì anh thấy bản thân hiện diện trong ánh mắt hai đứa trẻ ấy quá rõ ràng.
  • Anh bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn, thậm chí nhờ trợ lý điều tra hồ sơ khai sinh hai đứa bé. Nhưng hồ sơ được niêm phong, chỉ ghi mẹ Nguyễn Lan Chi phần cha trống. Điều này càng khiến anh nghi ngờ. Vài ngày sau, Minh Tuấn tìm cách đến trung tâm ánh sáng với tư cách nhà tài trợ tiềm năng. Khi anh xuất hiện tại cổng, nhiều người vây quanh chào đón vì tưởng là Mạnh Thường quân lớn.
  • Lan Chi từ trong bước ra, vẫn dáng vẻ điềm đạm, nhưng khi thấy anh cô khựng lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Một giây, hai giây, cả bầu trời như lặng đi. Minh Tuấn lên tiếng trước, giọng trầm, “Lâu rồi không gặp, em sống tốt thật.” Lan Chi khẽ gật đầu. Cảm ơn anh đã đến, nhưng nếu anh đến đây để tìm câu trả lời thì tôi xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ giải thích.
  • ” Anh siết tay lại. “Còn anh có quyền được biết mình có còn hay không chứ?” Cô im lặng, ánh mắt thoáng trùng xuống rồi sau đó bình thản quay đi. “Anh đến muộn rồi, Minh Tuấn quá muộn.” Và cô bước đi, để lại anh một mình lạc lõng trống rỗng và nỗi nghi ngờ ngày càng lớn dần trong lòng.
  • Minh Tuấn ngồi trong xe, bàn tay siết chặt lấy kết quả xét nghiệm ADN như sợ nếu buông tay ra, mọi thứ sẽ hóa thành cơn mộng mị. Hàng chữ rõ ràng trước mắt, quan hệ cha con khẳng định. Đầu óc anh quay cuồng, trái tim anh đập hỗn loạn, mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn một sự thật trần trụi đập vào lòng anh như búa tạ.
  • Hai đứa trẻ ấy là con anh, là con ruột của anh. Anh lái xe như kẻ mất hồn, hướng thẳng về trung tâm thiện nguyện nơi Lan Chi đang làm việc. Những hình ảnh trong quá khứ ùa về khuôn mặt đau đớn của cô ngày rời đi. Ánh mắt buốt giá lặng thinh của cô khi đứng trước anh trong nhà hàng hôm đó và cả ánh mắt ngây thơ của hai đứa trẻ khiến tim anh nhói đau.
  • Lan Chi đang ngồi sắp xếp quà từ thiện. Cô quay lại khi nghe tiếng động và sững người khi thấy anh. Anh giơ tập giấy lên không nói một lời. Cô nhìn thoáng qua tờ giấy, sắc mặt không đổi, ánh mắt bình thản đến lạ lùng. “Em biết rồi đúng không?” Giọng anh nghẹn lại. “Sao em không nói? Tại sao lại giấu anh?” Lan Chi lặng im rồi khẽ đặt món đồ xuống, đứng dậy.
  • Không gian giữa hai người như đông cứng lại bởi những hồi ức cũ. Một lúc sau, cô nhẹ nhàng cất lời, “Anh có biết tôi đã định tha thứ cho anh.” Minh Tuấn ngẩn ra. “Tôi đã nghĩ, nếu một ngày anh biết và anh thật lòng hối hận, tôi sẽ để cho hai con nhận lại cha. Nhưng rồi tôi nhớ ra chính mẹ anh đã quyết định giết con tôi từ khi nó còn chưa kịp thành hình.
  • ” Giọng cô như nhát dao lạnh buốt rạch thẳng vào lòng anh. “Cái gì?” Anh lùi lại một bước, mặt tái mét. Không không thể nào. Anh biết mẹ từng cho em uống thuốc bổ, nhưng đó là không phải thuốc bổ. Cô cắt lời, mồi run nhẹ, là thuốc phá thai. Không khí trong căn phòng đột nhiên đặc quánh lại. Minh Tuấn cảm giác như thế giới quanh mình đang sụp đổ, cổ họng nghẹn ứ.
  • Những ký ức xưa ủa về mẹ anh luôn quan tâm đến sức khỏe Lan Chi, luôn có người đi cùng cô mỗi lần đi khám, luôn dặn dò cô uống thuốc đúng giờ. Tôi không hề biết. Anh lắp bắp. Anh thề là mẹ anh chưa từng nói với anh. Tôi biết. Lan Chi ngẩng lên, mắt đỏ hoe nhưng giọng vẫn điềm tĩnh. Vì anh chưa bao giờ quan tâm để biết câu nói khiến anh chết lặng.
  • Anh có biết tôi từng bị tiêm thuốc gì đó mà không được hỏi tên, chỉ biết là thuốc hỗ trợ thai kỳ. Tôi không được phép đi khám riêng. Mỗi lần khám thai đều có người nhà anh đi theo. Tôi bị đổ lỗi là cơ địa yếu là do tôi không giữ được thai. Họ và cả anh đều cho rằng lỗi là ở tôi. Lan Chi nắm chặt tay, cố ngăn mình không bật khóc.
  • Ba lần, ba lần tôi mang thai và ba lần đứa bé không giữ được. Tôi đã nghĩ tôi là người phụ nữ vô dụng. Tôi đã sống trong dằn vặt, trong tủi hổ, trong cảm giác bản thân là kẻ thất bại. Chỉ vì quá yêu anh mà không rời bỏ. Nhưng lần cuối cùng khi tôi vô tình đọc được dòng chữ tiếng Anh nhỏ xíu trên vỏ lọ thuốc, tôi mới hiểu đó là thuốc phá thai ngấm dần.
  • Cô bật cười, tiếng cười chua chát. Tôi không yếu, tôi bị đầu độc. Minh Tuấn đổ người ngồi xuống ghế, toàn thân lạnh ngắt như đá. Anh không dám ngẩng mặt nhìn cô, lòng anh quặn lại, không còn là nỗi đau mà là cảm giác tội lỗi đến tận xương tủy. Anh không biết mẹ anh lại có thể. Tôi cũng từng không tin.
  • ” Cô ngắt lời, ánh mắt đau đau. Nhưng khi tôi có thai lần thứ tư, tôi âm thầm giấu đi. Tôi dọn ra ngoài. Tôi không dám để ai biết. Tôi không thể mạo hiểm. Và may mắn hai đứa bé sinh ra khỏe mạnh. Cô nhìn xa xăm, giọng nghẹn. Đúng là điều kỳ diệu, là sinh mệnh tôi đánh đổi bằng nước mắt, bằng những năm tháng sống ẩn giật, bằng cả tuổi trẻ của mình.
  • Lan Chi giọng Minh Tuấn run rẩy, mắt anh đỏ hoe. Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, em không đáng phải chịu đựng như vậy. Tôi không trách anh. Cô khẽ lắc đầu, tôi chỉ trách chính mình, trách mình vì đã quá yêu một người đàn ông, không biết cách bảo vệ người phụ nữ của mình. Lời nói đó như một nhát giao cuối cùng kết liễu mọi hy vọng đang trực chờ trong lòng Minh Tuấn.
  • Anh không thể nói thêm gì, anh không có tư cách. Ngày hôm đó, Minh Tuấn ra về như kẻ bại trận. Anh ngồi hàng giờ liền trong xe, nhìn ra khoảng không vô định. Anh nghĩ đến những năm tháng Lan Chi một mình vượt qua tất cả, những giọt nước mắt không ai nhìn thấy và những đứa con lớn lên mà thiếu vắng hình bóng cha.
  • Lần đầu tiên trong đời, Minh Tuấn hiểu được thế nào là đánh mất điều quý giá nhất, không phải vì anh không có cơ hội mà vì anh không xứng đáng. Từ sau hôm đó, Minh Tuấn thường xuyên đến trung tâm thiện nguyện, không phải để gặp Lan Chi mà là để âm thầm giúp đỡ những việc cô đang làm, sắp xếp hàng hóa, dạy học cho trẻ em nghèo, lái xe chở vật phẩm tới vùng xa.
  • Lan Chi không ngăn cản, nhưng cô cũng không đến gần. Giữa họ có một khoảng cách không phải về không gian mà là những tổn thương chưa thể hàn gắn. Hai đứa trẻ dần quen anh, cả hai đều có nét giống anh đến ngỡ ngàng từ ánh mắt đến nụ cười. Một lần bé gái nhìn anh rồi hỏi ngây thơ, “Chú ơi, sao chú hay nhìn mẹ cháu vậy?” Minh Tuấn giật mình, lúng túng đáp, “À, vì mẹ cháu giỏi lắm, chú ngưỡng mộ mẹ cháu.
  • ” Đứa bé cười tít mắt, nắm lấy tay anh, “Cháu cũng ngưỡng mộ mẹ, nhưng cháu cũng thích chú nữa.” Minh Tuấn cúi xuống ôm lấy đứa trẻ vào lòng, trái tim anh như vỡ ra trong khoảnh khắc ấy, vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Rồi một hôm anh để lại trong phòng Lan Chi một lá thư, trong đó không phải lời xin lỗi, cũng không phải lời van xin được quay lại mà là những dòng chân thành.
  • Anh không mong em tha thứ, anh chỉ mong em biết anh đã thật sự hiểu. Nếu cả đời này anh không thể làm lại từ đầu thì ít nhất hãy để anh có cơ hội bù đắp không phải vì anh mà vì em và các con. Anh sẽ chờ dù là bao lâu, chỉ cần em vẫn bình an minh tuấn một tuần, hai tuần rồi một tháng trôi qua, Lan Chi vẫn không phản hồi gì.
  • Cho đến một ngày cô gửi cho anh một bức ảnh chụp ba mẹ con đang nắm tay nhau đi trên đường mòn, kèm một dòng chữ duy nhất. Anh có thể đi cùng nếu thật sự muốn. Minh Tuấn bật khóc. Trời Sài Gòn và đầu mùa hạ đổ nắng như thiêu đốt nhưng cái nóng không cháy ra thịt bằng tin tức được lan truyền trên mọi mặt báo.
  • Bà Tống Mỹ Lệ phu nhân nhà họ Trần bị điều tra vì dính líu đến vụ tham nhúng quý đất từ thiện cho trẻ mồ côi. Không ai có thể ngờ người phụ nữ từng xuất hiện đẩy quyền uy và đạo mạo trước truyền thông lại dính dáng đến một vụ việc nhẫn tâm đến vậy. Từng mảnh ghép bắt đầu hé lộ. quý đất được cấp phép làm nhà tình thương nhưng bị chuyển nhượng trái phép cho một tập đoàn bất động sản đứng sau chính là người bạn thân lâu năm của bà.
  • Một số nhân chứng đứng ra khai báo, thậm chí có cả ghi âm các cuộc trò chuyện cho thấy bà Mỹ Lệ từng nhẫn tâm gạt cả chính quyền và người dân nghèo để thao túng quỹ đất, đổi lại là cổ phần và quyền lực trong tay. Minh Tuấn gần như sụp đổ, anh ngồi lặng người trong căn phòng làm việc của mình. Mọi thứ quá sức chịu đựng.
  • Vụ xét nghiệm ADN vừa rồi đã đủ làm anh tổn thương vì sự thật về hai đứa con. Thì giờ đây mẹ anh người mà anh từng ngưỡng mộ, từng đặt chọn niềm tin lại lộ bộ mặt thật đáng sợ. Tối hôm đó, căn nhà nhỏ nơi Lan Chi đang sống bỗng sáng đèn bất thường. Cô vừa mới tắm cho hai đứa nhỏ xong thì nghe tiếng chuông cửa. Mở ra là Minh Tuấn.
  • Anh đứng đó trong bộ vest sộc sệch, mái tóc bù xù, khuôn mặt tiểu tụy. Trên tay anh là một tập hồ sơ dày cộm. Đôi mắt đỏ hoe. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh nói, giọng khàn đặc. Nhưng xin em cho anh được quỷ gối một lần. Minh Tuấn quỳ xuống không ngại bẩn, gối anh chạm sàn, giọng anh nghẹn lại.
  • Anh xin lỗi, anh không xứng đáng làm chồng em, càng không xứng đáng làm cha của hai con. Lan Chi đứng lặng, cô không lên tiếng, gương mặt bình thản đến mức lạ lùng, chỉ có đôi mắt đỏ hoe ươn ướt. Không ai biết cô đang nghĩ gì. Lúc ấy Thiên Ân cậu bé sáu tuổi với gương mặt lanh lợi và ánh mắt hiểu chuyện dắt tay em gái lại gần.
  • Cậu bé ngước lên nhìn cha mình rồi nhẹ nhàng nói, “Con tha lỗi cho ba, nhưng mẹ là người đã bảo vệ tụi con mỗi ngày. Ba đừng làm mẹ khóc nữa.” Một câu nói như chiếc kim nhỏ lặng lẽ đâm vào trái tim Minh Tuấn, nhưng lại khiến trái tim của hàng triệu người nếu chứng kiến vỡ òa trong cảm xúc. Lan Chi lúc này khụy xuống, nước mắt rơi không ngừng.
  • Nhưng cô không gào khóc, không trách móc, cô chỉ nhìn anh rồi ôm chặt hai con vào lòng. Một cái ôm đủ nói lên tất cả. Vụ việc của bà Mỹ Lệ nhanh chóng bị đưa ra ánh sáng, tài sản bị phong tỏa, cổ phần trong công ty bị chuyển nhượng cưỡng chế, bà bị cấm xuất cảnh và bị điều tra với hàng loạt tội danh. Khi Minh Tuấn đối diện mẹ tại phòng tạm giam, bà ngẩng cao đầu không nói một lời, nhưng trong đáy mắt có gì đó như nứt vỡ một nỗi cô độc không thể cứu vãn.
  • Anh không còn trách bà, cũng không còn thương hại, chỉ là sự buông xuôi. Anh biết mẹ anh đã đánh mất tất cả vì cố kiểm soát mọi thứ, kể cả hạnh phúc của người khác. Thời gian trôi qua, Lan Chi dần ổn định cuộc sống. Sau khi biết sự thật về hành vi của mẹ Minh Tuấn, truyền thông bất ngờ chuyển hướng.
  • Họ tìm đến Lan Chi để xin phép kể câu chuyện về một người mẹ đơn thân dũng cảm đã từng bị vu oan và đẩy vào bước đường cùng, nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên. Ban đầu cô từ chối, nhưng sau nhiều đêm suy nghĩ, cô gật đầu không phải để nổi tiếng mà là để nói ra sự thật như một cách giải thoát cho chính mình và cũng để giúp những người phụ nữ từng trải qua đau khổ như cô biết rằng họ không đơn độc.
  • Một tháng sau, tại một hội nghị thiện nguyện quy mô lớn với sự tham dự của hàng ngàn phụ nữ trên khắp cả nước, Lan Chi trong chiếc đầm trắng tinh khôi, bước lên sân khấu với tư cách khách mời chuyên cảm hứng. Cô cầm micro, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu vào đôi mắt long lanh ấy. Giọng cô vang lên nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.
  • Tôi từng bị đẩy khỏi căn nhà mình gọi là tổ ấm. Tôi từng không biết con mình có được sống tiếp hay không. Từng bị nói là vô dụng, hạ cấp, không xứng đáng. Nhưng hôm nay tôi đứng đây không phải vì tôi giỏi hơn ai mà là vì tôi đã không từ bỏ. Tôi muốn nói với tất cả những người phụ nữ từng bị tổn thương.
  • Bạn không cần một người đàn ông để chứng minh giá trị của mình. Bạn không cần ai cho phép bạn được hạnh phúc. Chỉ cần bạn còn tin vào bản thân, bạn có quyền viết lại chính cuộc đời mình. Cả khán phòng vỡ òa tiếng vỗ tay. Có người rưng rưng, có người đứng dậy ôm nhau. Không ai còn thấy cô là người phụ nữ từng bị bỏ rơi.
  • Họ chỉ thấy một ngọn lửa đứng trước mặt mình rực rỡ, ấm áp và mạnh mẽ đến kỳ diệu. Ở một góc xa của hội trường, Minh Tuấn lặng lẽ đứng nhìn. Anh không bước lên, cũng không muốn làm gián đoạn khoảnh khắc ấy. Anh biết đôi khi yêu một người không có nghĩa là giữ họ lại, mà là tự biến mình thành người xứng đáng dù không còn cơ hội.
  • Anh quay đi bước ra khỏi khán phòng, trời vẫn nắng nhưng không còn gắt như xưa. Mấy tháng sau, Lan Chi mở một quý hỗ trợ phụ nữ đơn thân và trẻ em mồ côi quỹ mang tên Bình Minh Sau bóng tối. Cô đưa cả hai con đi học mỗi ngày. Thiên Ân giờ đã biết đọc, biết viết những dòng chữ đầu tiên. Con yêu mẹ. Còn bé thiên ý hay nhõng nhẽo nhưng rất tình cảm.
  • Bé luôn ôm mẹ thật chặt mối sáng và thủ thỉ. Mẹ là siêu nhân của con. Lan Chi không còn oán trách cuộc đời bởi cô hiểu chính những giống bão đã dạy cô biết đứng lên không phải để trả thù mà để yêu thương mạnh mẽ hơn. Có người hỏi cô, “Nếu quay lại thời điểm năm đó

    • cô có chọn giữ lại hai đứa nhỏ không? Cô mỉm cười, mắt ánh lên niềm tin không thể lay chuyển.
    • Tôi không chọn giữ con, tôi chọn tin vào sự sống. Và sự sống đã không làm tôi thất vọng.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!