Chú ch:ó nghiệp vụ Bão c:ắ:n ch:ặ:t tay kẻ t:ấ:n c:ô:ng

# Sự Hy Sinh của Bão

Đêm đen kịt, mưa lạnh buốt trút xuống khu rừng biên giới như muốn nhấn chìm tất cả. Gió rít qua những tán cây rậm rạp, mang theo mùi đất ướt và thoảng đâu đó là khói thuốc súng. Giữa cơn bão tố, chiến sĩ công an trẻ tên Hùng cúi thấp người, nhịp tim đập dồn trong tai. Bên cạnh anh, Bão, một chú chó becgie Đức với bộ lông đen tuyền, đứng sừng sững, đôi mắt hổ phách ánh lên vẻ cảnh giác. Đôi tai nó khẽ động theo từng tiếng xào xạc trong bụi rậm. Họ là đồng đội, gắn bó bằng niềm tin được tôi luyện qua vô số nhiệm vụ, giờ đây đối mặt với một chiến dịch sinh tử nhằm triệt phá một băng nhóm buôn ma túy khét tiếng.

Nhiệm vụ rõ ràng: truy đuổi tên trùm băng đảng, chỉ được biết với biệt danh “Sói”, kẻ đã lẩn trốn vào khu rừng rậm rạp này. Vùng biên giới, với những con đường mòn ngoằn ngoèo, vách đá cheo leo và rừng cây dày đặc, là nơi trú ẩn hoàn hảo của hắn. Nhưng Hùng và Bão không lạ gì hiểm nguy. Họ di chuyển như một, tay Hùng nắm chặt khẩu súng ngắn, còn Bão cúi mũi sát đất, lần theo dấu vết mờ nhạt của kẻ thù giữa bùn lầy và mưa xối xả.

Nhiều giờ trôi qua, cơn bão không hề thuyên giảm. Bộ đồng phục của Hùng ướt sũng, nặng trĩu, nhưng anh vẫn tiến lên, tin tưởng vào bản năng sắc bén của Bão. Con chó mạnh mẽ lướt qua lùm cây, tiếng gầm gừ của nó gần như bị tiếng mưa át đi. Rồi đột nhiên, một tiếng nổ chói tai xé toạc màn đêm—một phát súng, rồi thêm một phát nữa. Phục kích.

Hùng lao xuống tìm chỗ ẩn nấp sau một gốc cây già, nhưng không kịp. Một cơn đau bỏng rát xé toạc chân anh. Anh ngã khuỵu, ôm chặt lấy đùi, máu tuôn qua kẽ tay. Viên đạn đã găm vào xương, khiến anh không thể cử động. Máy bộ đàm kêu rè rè, nhưng tín hiệu bị cắt đứt trong cơn bão. Anh chỉ có một mình—ngoại trừ Bão.

Lông trên lưng Bão dựng đứng, một tiếng gầm trầm thấp vang lên trong lồng ngực khi nó đứng chắn trước Hùng, bảo vệ anh khỏi kẻ thù vô hình. Những bóng đen lấp ló trong bóng tối, tiến lại gần. Hùng nghiến răng, giơ súng lên bằng bàn tay run rẩy, nhưng tầm nhìn của anh mờ đi vì đau đớn và mất máu. Anh biết mình không thể cầm cự lâu.

Một bóng người bước ra từ lùm cây, gã to lớn, lưỡi dao machete lấp loáng trong tay. Đôi mắt gã lạnh lẽo, không chút nhân từ, nhìn chằm chằm vào Hùng. “Hết đường rồi, cớm,” gã gằn giọng, giơ dao lên. Hùng chuẩn bị tinh thần, ngón tay siết chặt cò súng, nhưng anh biết mình quá chậm.

Rồi, như một tia chớp, Bão lao tới.

Con becgie phóng vào kẻ tấn công, một khối cơ bắp và sự giận dữ. Hàm răng nó cắn chặt vào cánh tay gã, răng găm sâu vào da thịt. Lưỡi dao rơi xuống đất khi gã gào lên, vùng vẫy điên cuồng. Bão giữ chặt, tiếng gầm của nó vang dội, dù một bóng người khác xuất hiện từ bóng tối, đâm liên tiếp vào lưng nó. Máu thấm đỏ bộ lông dày, nhưng Bão không nao núng. Nó càng cắn mạnh hơn, kéo gã đầu tiên xuống đất, giành lấy từng giây quý giá cho Hùng.

Hùng bắn, những phát súng lệch mục tiêu nhưng đủ khiến kẻ thứ hai phải lùi lại. Rừng cây bùng nổ trong hỗn loạn—tiếng hét, tiếng súng, tiếng bộ đàm vọng lại từ xa khi đồng đội của Hùng tiến đến. Bão vẫn chiến đấu, dù sức lực dần cạn, cơ thể đầy vết thương. Gã dưới chân nó ngừng vùng vẫy, bị khuất phục bởi sự kiên cường của con chó. Chỉ khi ấy, Bão mới buông ra, lảo đảo lùi lại.

Đội tiếp viện đến, ánh đèn pin xé tan màn mưa đen kịt. Những kẻ tấn công bị khống chế, còng tay và lôi đi. Nhưng ánh mắt Hùng chỉ hướng về Bão. Con chó ngã xuống, hơi thở yếu ớt, máu loang thành vũng dưới thân. Hùng bò tới, bất chấp cơn đau ở chân, ôm lấy đầu Bão vào lòng.

“Bão… mày giỏi lắm, đồng đội…” Hùng thì thào, giọng nghẹn ngào. Mưa hòa lẫn nước mắt trên khuôn mặt anh, cuốn trôi bụi bẩn nhưng không xóa được nỗi đau. Đôi mắt Bão, từng sắc lạnh và kiên định, giờ dịu dàng, nhìn Hùng với niềm tin tuyệt đối. Đuôi nó khẽ quẫy một lần cuối, một cử chỉ trung thành cuối cùng, trước khi cơ thể bất động.

Cơn bão vẫn gào thét, nhưng với Hùng, cả thế giới như lặng im.

Nhiều ngày sau, chiến dịch được công bố là một thành công vang dội. Sói bị bắt, mạng lưới ma túy bị triệt phá. Hùng sống sót, dù vết thương ở chân sẽ mãi là một di chứng. Anh đứng trên đôi nạng gỗ trong một buổi lễÂÂ lễ tưởng niệm giản dị, khuôn mặt khắc khổ vì nỗi đau mà không huy chương nào có thể xoa dịu. Trước mặt anh là một tấm bia đá, khắc tên những người đã hy sinh vì nhiệm vụ. Trong số đó, được khắc với sự trân trọng không kém những người đồng đội con người, là một cái tên đơn giản: Bão.

Hùng đặt một chiếc vòng cổ bằng da đã sờn cũ xuống chân bia, ngón tay anh lưu luyến trên bề mặt thân thuộc. “Mày không chỉ là một con chó,” anh nói khẽ. “Mày là anh em của tao.”

Đám đông lặng thinh, cúi đầu. Trong khoảnh khắc ấy, sự hy sinh của Bão không chỉ là một câu chuyện—mà là minh chứng cho lòng dũng cảm, cho sự trung thành vượt qua ranh giới loài. Mưa đã tạnh, và một tia nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây, chiếu sáng tấm bia. Với Hùng, đó là lời hứa: tên của Bão, tinh thần của nó, sẽ mãi mãi sống trong lòng anh.

Bài viết mới cập nhật:

Chia sẻ bài viết:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *