Hà Nộι CҺấп Độпg: Sát Hạι CҺồпg – Lập Bàп TҺờ – Vẫп Đι Dạү Yoga Mỗι Sáпg
Bạn sẽ làm gì nếu người từng nói yêu bạn đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời bạn mà không để lại một lời từ biệt? Người ấy chưa hề đi đâu cả mà chỉ đang nằm yên lặng rất gần ngay dưới sàn nhà của mình. Đây không phải phim, đây là sự thật. Một vụ án xảy ra giữa lòng Hà Nội.
Một thi thể được giấu suốt hai tháng trong chính căn hộ từng được gọi là tổ ấm. Ai là hung thủ? Vì sao lại phải gi;ết? Ngày 28 tháng 11 năm 2024, giữa lúc Hà Nội bắt đầu lạnh cắt ra, một mùi tử khí âm thầm len lỏi qua khe cửa căn hộ 18B trong tòa chung cư cao cấp trên phố Nguyễn Trãi. Ban đầu người hàng xóm nghĩ có chuyện ch;ết nhưng chỉ sau hai ngày, mùi hôi nồng nặc như thiêu bốc lên từ kệ gỗ phòng khách nơi không ai ngờ tới.
Quản lý tòa nhà phá khóa theo yêu cầu cư dân và ngay khoảnh khắc cánh tủ âm tường bật mở, tất cả đứng chết lặng. Một th;i th;ể đã phâ;n h;ủy bọc trong ba lớp nilon, cuốn chặt từ đầu đến chân. Trong hộc tủ sâu sát sàn nhà, như thể đã ở đó từ rất lâu mà không ai hay biết, không giấu máu, chỉ có một màu giấy nhỏ rơi ra khi thi thể được kéo ra ngoài, nét chữ nguệch ngoặc.
Tôi từng là người đàn ông của gia đình. Danh tính nạn nhân nhanh chóng được xác định là Lê Trung Dũng, 37 tuổi, giám đốc công ty nội thất, cư dân hợp pháp của chính căn hộ này. Người đã được vợ trình báo mất tích hơn hai tháng trước, nhưng không ai tìm thấy bất cứ dấu vết nào. Trong suốt thời gian đó, vợ anh Trịnh Quỳnh Mai vẫn đăng ảnh đi cà phê, đi dạy yoga, vẫn cười nhẹ nhàng dưới tán cây số vàng, vẫn viết status tập sống bình thản như thể chồng cô chỉ vừa rẽ sang một hướng sống khác.
Câu hỏi là điều gì đã khiến một người vợ biến thành kẻ gi;ết ch;ồng? ghen phản bội. Một cơn bốc đồng hay một kế hoạch đã được nuôi từ rất lâu. Ngay trong chiều cùng ngày, Phòng Cảnh sát hình sự công an thành phố Hà Nội có mặt tại hiện trường. Căn hộ 18B bị niêm phong. Đội khám nghiệm nhanh chóng xác định thi thể đã ch;ết khoảng 8 tuần, không có dấu hiệu ph;ân h;ủy sâu do được bọc kỹ và đặt ở nơi khô, kín khí.
Cổ nạn nhân có vết t;ụ má;u, đầu có va đập nhẹ, không gây t;ử vong nhưng chứng tỏ có giàng co. Bên cạnh không có hung khí, không có dấu vết người lạ xâm nhập. Toàn bộ căn hộ vẫn nguyên vẹn, sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chi tiết khiến điều tra viên kỳ cựu phải lắc đầu. Ai đó đã lau dọn bằng tay rất kỹ như lau đi một tội ác đã được lên kế hoạch.
Vợ nạn nhân Trịnh Quỳnh Mai 34 tuổi, giáo viên yoga bán thời gian trình diện tại trụ sở ngay tối hôm đó với giọng bình tĩnh đến khó tin. Tôi tưởng anh ấy đi với nhân tình không về nữa. Tôi từng đau khổ nhưng giờ quen rồi. Xin lỗi vì không để ý đến mùi hôi. Và điều khó hiểu hơn cả là trong suốt hơn hai tháng chồng mất tích, cô vẫn đều đặn trở về căn hộ mỗi tuần hai lần, luôn vào ban đêm và rời đi sau khoảng một tiếng.
Camera ghi lại rõ ràng, nhưng không một lần cô mở cửa trình báo, không một lần hỏi hàng xóm, không một lần tỏ ra lo lắng, chỉ lặng lẽ như thể biết chắc điều gì đó. Điều tra viên đặt câu hỏi đơn giản. Tại sao chị quay về đây? Cô nhìn thẳng nói
, “Để thắp hương. Tôi tin anh ấy vẫn còn quanh đây.
” Nhưng sự thật là gì? Người đàn ông biến mất nhưng chưa bao giờ rời khỏi nhà. Người phụ nữ nói mình bị phản bội nhưng là người duy nhất có cơ hội ra tay. Vụ án đã mở nhưng động cơ là gì? Và rốt cuộc đêm hôm đó trong căn hộ này, điều gì đã thực sự xảy ra? 48 giờ sau khi khai quật được thi thể, tổ điều tra thu giữ chiếc laptop cá nhân của nạn nhân từ văn phòng công ty nội thất tại cầu giấy.
Thiết bị được đặt mật khẩu nhưng ổ cứng đã từng được làm lại, tưởng như sạch sẽ. Nhưng không ngờ trong vùng dữ liệu tạm, kỹ thuật viên phục hồi thành công một thư mục có tên Thanh Trà. Bên trong là hơn 300 bức ảnh đoạn chat và hai clip ngắn ghi lại cảnh thân mật giữa Trung Dũng và một cô gái trẻ tóc nâu khoảng 24 tuổi.
Không ai khác chính là Thạch Thanh Trà. Nhân viên thực tập tại công ty đã xin nghỉ đột ngột vào đầu tháng tám mà không báo lý do. Cô ấy từng đi cùng giám đốc công ty trong chuyến khảo sát nội thất tại Đà Nẵng, xuất hiện cùng trên nhiều khung hình nhưng không hề có trong hồ sơ đoàn công tác. Một sự thân mật được giấu kỹ nhưng lại quá rõ với những ai đủ nhạy cảm để nhận ra, đặc biệt là một người vợ.
Và đúng như dự đoán, Trịnh Quỳnh Mai đã từng thuê thám tử tư theo dõi chồng mình trong hai tuần cuối tháng bả. Theo lời kể từ chính văn phòng thám tử, cô yêu cầu phải có ảnh giường chiếu, không chấp nhận chỉ là tin nhắn hay ảnh đi ăn. Tôi cần sự thật để biết nên tha thứ hay kết thúc, nhưng mọi thứ đã vượt khỏi hai chữ tha thứ.
Điều tra viên truy xuất tín hiệu định vị từ xe ô tô riêng của Dũng phát hiện đêm ngày tháng . Đúng đêm, Dũng được xác định chết. Xe không hề rời khỏi chung cư nhưng điện thoại của anh lại được định vị lần cuối tại một khách sạn nhỏ ở Giảng Võ, nơi mà Thanh Trà từng làm lễ tân bán thời gian trước khi đến công ty.
Bằng chứng đầu tiên về một lời nói rối kép bắt đầu lộ diện. Người đàn ông ngoại tình không che giấu, người vợ đã biết từ rất sớm nhưng lại chọn cách câm lặng, không khóc, không đánh ghen, không đập phá mà là quan sát, ghi nhớ và chờ đợi để tìm thời điểm thích hợp nhất, không phải để nưu kéo mà để ra tay.
Nhưng liệu chỉ vì bị phản bội mà một người phụ nữ có thể giết chồng, giấu xác trong suốt hai tháng và vẫn sống, vẫn dạy yoga, vẫn chụp ảnh dưới nắng chiều Hà Nội? Hay đây chỉ là lớp đầu tiên của một bí mật còn sâu hơn rất nhiều. Vì khi trái tim vỡ người ta có thể khóc nhưng khi lòng tự trọng bị nghiền nát, đôi khi người ta sẽ giết.
Và vụ án này có thể chưa dừng lại ở một cái xác. Ngày mùng 01 tháng 12 năm 2024, tổ chuyên án triệu tập cuộc họp nội bộ tại trụ sở Công an thành phố Hà Nội. Tất cả hồ sơ từ hình ảnh hiện trường, nhật ký định vị, lịch sử tài chính đến đoạn ghi âm camera thang máy được bày trải lên mặt bàn như mảnh ghép của một trò chơi ghê rợn.
Nơi hung thủ không cần chạy trốn, chỉ cần diễn cho giỏi. Một bản giả định được dựng lại từng giây từng phút đêm mùng tháng . 21:13, camera thang máy ghi nhận Trịnh Quỳnh Mai bước vào căn hộ một mình, tay cầm túi giấy lớn, bên trong là thực phẩm và hai chai rượu vang. 22 gi, Trung Dũng trở về. Cả hai cùng bước vào, không có biểu hiện căng thẳng.
Camera hành lang ghi được tiếng cười nhỏ như thể họ vừa làm lành hoặc một người đang cố dụ người kia vào. Không còn hình ảnh nào sau đó nhưng dữ liệu đồng hồ thông minh của nạn nhân được kết nối với điện thoại công ty ghi lại rằng vào đúng 1:46 sáng nhịp tim rơi đột ngột từ 93 xuống 45 rồi tắt hẳn sau 10 giây. Không có dấu hiệu báo động, không có bước đi vội, chỉ có sự tắt ngúm.
Giả thuyết hình thành, nạn nhân đã bị cho uống thuốc mê hoặc chất ức chế hô hấp liều nhẹ, sau đó bị bóp cổ hoặc đè bằng gối để tạo hiện trường sạch. Cô đưa chồng vào giấc ngủ vĩnh viễn, sau đó lau sạch toàn bộ, bóc rác ba lớp nilon, kéo tủ ra, tháo vách ngầm, đặt xác vào hộc dưới sàn tủ gỗ nơi ít ai ngờ tới. Và cứ như thế sống tiếp điềm tĩnh đúng giờ.
Không quên dạy lớp yoga sáng chủ nhật, không quên check in quán cà phê yêu thích, không quên gửi lời chúc ngủ ngon mỗi tối. Nhưng nếu cô ta chỉ giết vì ghen, tại sao lại không tìm cách đổ lỗi? Tại sao không dựng hiện trường tai nạn, không bỏ xác nơi khác, không nhắn tin giả danh như ba vụ án từng xảy ra mà lại chọn cách giữ xác trong nhà suốt hai tháng? Ngày mùng tháng 12 năm 2024, sau gần một tuần liên tục truy vết và dựng lại toàn bộ hành trình phạm tội, tổ điều tra bắt đầu lật mặt từng chi tiết nhỏ nhất. Họ không cần một lời thú tội, họ
chỉ cần một khe hở. Và khe hở ấy đến từ thứ tưởng như vô hại nhất. Hương nến. Trong quá trình khám nghiệm mở rộng, một chuyên viên hiện trường phát hiện lớp sáp nến tràn xuống nền gỗ dưới chân bàn thờ. Lớp sáp có mùi tinh dầu cam tranh. Loại nến chỉ được sản xuất thủ công tại một xưởng nhỏ ở Long Biên và chỉ bán qua đặt hàng cá nhân kiểm tra hóa đơn điện tử.
Tên người nhận là Trịnh Quỳnh Mai đặt mua vào đúng ngày mùng tháng . Chỉ một ngày sau khi chồng cô được xác định đã chết, tức là cô đã mua đồ cúng. Ngay sau đó tổ điều tra lặng lẽ thu thập thêm dữ liệu từ thẻ ngân hàng, phát hiện sau khi gây án, cô không bỏ trốn, không rút tiền, chỉ có một giao dịch duy nhất. Thanh toán gói học phí yoga nâng cao tại Thái Lan, khóa học kéo dài hai tuần, khởi hành đúng vào tháng 12.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, với một người phụ nữ bình thường, cái chết của chồng sẽ là cú sốc. Với Mai đó là một mốc thời gian. Vậy thì nếu chính căn hộ đã lên tiếng, đã đến lúc hung thủ phải trả lời. Sáng ngày mùng 0 tháng 12 năm 2024, đúng 7:30, Trịnh Quỳnh Mai chính thức bị triệu tập đến trụ sở Công an thành phố Hà Nội với lý do bổ sung lời khai, không còng tay, không áp giải.
Cô bước vào phòng hỏi cung với ánh mắt tỉnh táo như thể đã chuẩn bị kịch bản cho buổi diễn này. Từ trước đó rất lâu, mái tóc cột gọn, tay không run, gương mặt trang điểm nhẹ. Cô ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên đùi, mắt nhìn thẳng. Khi được hỏi về đêm mùng tháng , cô trả lời, “Chúng tôi uống rượu, nói chuyện và rồi anh ấy lên giường ngủ. Tôi dọn dẹp rồi rời đi.
” Một lời khai trơn chu khớp với camera hành lang nhưng không khớp với thời gian chết của nạn nhân. Lúc đó là hơn 1 giờ sáng. Khi bị hỏi tại sao lập bàn thờ trước khi thi thể được phát hiện, cô cười nhạt nói, “Linh tính bách bảo, “Tôi chưa từng ngừng yêu anh ấy nên tôi tin anh vẫn ở gần.
” Điều tra viên gật đầu rồi đặt một thứ cuối cùng lên bàn là chiếc gối được thu giường ngủ, bọc túi nilông có dấu lõm kèm theo lành giám định, vết tóc gãy giấu ép liên tục trong gần 4 phút và bản kết luận sơ bộ về cái chết của chồng bị ngạt thở do vật đè mềm không phải bệnh lý. Quỳnh Mai cúi đầu, cô nói rất khẽ, “Tôi không định giết, tôi chỉ muốn anh ấy nghe tôi nói hết rồi ngẩng lên, mắt bắt đầu đỏ.
Nhưng anh ấy quay mặt đi, anh ấy ngủ như thể tôi chẳng là gì nữa. Điều tra viên hỏi lại và chị đã đè gối. Cô gật đầu. Lâu không? Cô lặng lẽ đủ lâu để không còn nghe tiếng thở. Lúc ấy lời thú tội đã rõ. Những thứ khiến mọi người trong phòng phải nhìn nhau, không phải là cú siết mà là câu nói sau đó. Sau khi anh ấy tắt thở, tôi bật hết đèn, mở nhạc và ngồi đối diện.
Vì tôi vẫn muốn anh nghe mình lần cuối dù là sắc. Một bản án tự tay viết. Một người phụ nữ tưởng mình bị bỏ rơi đã chọn cách giữ người đàn ông lại bằng cách chết. Không dao, không máu, không tiếng gào, chỉ một cú đè, một bàn tay run và một trái tim từng yêu quá nhiều đến mức biến tình yêu thành dây siết cổ.
Ngày mùng tháng 12 năm 2024, sau ngày đấu tranh và giám định pháp y, Trịnh Quỳnh Mai chính thức thừa nhận hành vi giết chồng bằng cách đè gối trong lúc ngủ, bọc xác dấu dưới sàn tủ, giữ thi thể suốt hai tháng và tiếp tục sinh hoạt như thể không có gì xảy ra. Tin tức lan ra như sóng vỡ, giết vì yêu trở thành từ khóa thịnh hành. Các hội nhóm mạng xã hội nổ ra hàng trăm luồng tranh luận.
Người cảm thông, người phẫn nộ. Có người viết: “Cô ta điên nhưng đáng thương.” Người khác phản bác: “Đừng lãng mạn hóa tội ác.” Và rồi là hàng ngàn câu hỏi tại sao không ly hôn, tại sao không rời đi, tại sao phải giữ người đàn ông đó bằng cái chết. Nhưng giữa cơn bão dư luận, có một thứ vang lên lớn hơn cả là tiếng khóc của người mẹ nạn nhân.
Bà đến nhận thi thể con, đứng trước bàn thờ dựng tạm, chỉ nói một câu, “Con trai tôi sai vì ngoại tình nhưng không đáng chết.” Bà run tay thắp hương rồi quỳ xuống khóc nấc. Và từ đó không ai nhìn hôn nhân bằng ánh mắt cũ nữa. Vì bây giờ người ta đã biết cái chết không luôn đến từ hận thủ mà có thể đến từ một tình yêu quá mức bị coi thường quá lâu.
Ngày 20 tháng 12 năm 2024, Trịnh Quỳnh Mai chính thức bị tuyên án tù trung thân với tội danh giết người có chủ đích, không thuộc diện bộc phát, không còn cơ hội ân xá. Cô ta nghe bản án trong buồn rầu không khóc, chỉ hơi cúi đầu rồi quay sang nhìn ảnh chồng đặt trước bục khai báo. Không ai biết nhìn đó chứa hối hận hay nuối tiếc.
Mẹ nạn nhân đứng ở hành lang, tay cầm di ảnh con, mắt nhìn thẳng về phía Quỳnh Mai bước đi. Bà không chửi, chỉ nói, “Tôi không tha thứ, nhưng tôi hiểu, cả hai đứa đều đáng thương.” Câu nói khiến một phóng viên trẻ bật khóc bởi sự thật không ai thắng trong bi kịch này. Một người chết, một người sống trong bóng tối cả đời, một đứa con mất cha, mất mẹ, mất cả một mái ấm từng đẹp như mơ.
Bản án kết thúc nhưng dư âm vẫn chưa ai thoát ra được. Không phải vì cái chết mà vì sự bất lực, trước nỗi đau không được chia sẻ, trước tổn thương không ai gọi tên. Và nếu bạn đang trong một mối quan hệ, hãy nhớ điều này. Không ai biến mất trong một đêm. Không ai đột nhiên nổi điên. Tất cả đều có dấu hiệu. Vấn đề là bạn có nhìn và nghe kịp lúc hay không? Có những người ra đi vì tai nạn, có người vì bệnh tật, có người vì lựa chọn sai.
Nhưng đau nhất là những cái chết diễn ra âm thầm ngay khi cả hai còn đang ở bên nhau, còn gọi nhau là vợ chồng. Trịnh Quỳnh Mai đã giết chồng, đó là điều không thể chối cãi. Nhưng điều còn đáng sợ hơn là xã hội đã để cô ấy sống suốt nhiều năm với một trái tim vỡ vụn mà không ai nhìn thấy. Người đàn ông sai vì phản bội, người phụ nữ sai vì giết người và đứa con sai vì không được chọn cha mẹ.
Pháp luật sẽ trừng phạt kẻ ác, nhưng ai sẽ chữa lành những linh hồn đã bị tổn thương từ rất lâu? Sau có chuyện này, hãy về nhà sớm hơn một chút. Hãy hỏi người bên cạnh mình, anh có mệt không? Em ổn chứ? Có gì muốn nói không? Vì đôi khi chỉ một câu hỏi đúng lúc cũng có thể cứu được cả một cuộc đời.